Phần 79
7h sáng hôm sau…
Khải và Thư thay đồ lộng lẫy để ngày hôm nay anh cùng nàng đi thăm đám bạn cũ của mình. Bước ra cửa Khải và Thư đều giật mình khi thấy Ngọc vẫn đang ngồi ở vườn hoa bất động… Còn ông Giới thì không thấy đâu, có lẽ ông đang ở khu vườn đằng sau nhà.
– Anh ơi… chị Ngọc ngồi cả đêm hay sao ý…
Thư kéo áo Khải. Khải cau mày lại, anh không nói gì nhưng vẻ mặt anh hiện lên một sự xót xa nhưng vẫn phải tỏ ra lạnh lùng đi qua Ngọc và bước xuống dưới cổng.
Bước lên xe taxi Khải liếc về phía vườn hoa, từ xa thấy gương mặt của Ngọc trông rất mệt mỏi, nàng đang nhìn về một hướng không chớp mắt, có lẽ tối qua nàng đã không thể ngủ nổi và tự hành xác mình ngoài trời sương gió rét.
– Từ đã bác taxi ơi, bác đợi cháu một lát ạ…
Nói xong Thư mở cửa xe và chạy lên nhà… Khải cũng không hiểu con bé làm gì nhưng một lúc sau anh thấy Thư cầm một chiếc áo khoác ra khoác cho Ngọc. Ngọc liếc nhìn Thư với đôi mắt ngấn lệ, nàng không nói được gì mà chỉ nắm lấy ống tay của chiếc áo khoác và thu vào người mình.
Thư không nói gì nhưng hành động tử tế của nàng cũng khiến Khải thấy yên tâm hơn. Cả ngày hôm ấy, Khải đi gặp gỡ bạn bè nhậu say bí tỉ đến tận khuya mới về. Thư rìu Khải vào trong nhà và chỉ đỡ cho anh ấy nằm ở dưới cái phản phòng khách. Lúc sau nàng thấy Ngọc đi từ phòng ông Giới ra và đắp chăn cho Khải, Ngọc tháo giầy cởi áo và đi lấy một chậu nước để rửa chân và lau người cho Khải.
Ngọc đang chứng minh cho Thư thấy mình là một người vợ thế nào và cũng để cho Thư biết làm một người vợ phải biết chăm sóc chồng ra sao, cũng là để cô bé có thêm kinh nghiệm cho sau này, vì có lẽ tương lai Khải sẽ lấy Thư làm vợ thì sao… Cô bé này hoàn toàn xứng đáng vì cô ấy cũng là một cô bé tốt bụng mặc dù đôi lúc có hơi ương bướng.
Sau khi bê chậu nước đi, Ngọc xuống bếp pha cho Khải một cốc nước đường mật ong nóng và đặt ở bàn. Thư đứng dậy đi lên tầng để thay đồ ngủ, kỳ lạ thật từ sáng đến giờ không thấy ông Giới đâu, mà cũng mặc kệ chẳng liên quan… Thư bước xuống dưới nhà thấy Ngọc đang ngồi ở bàn uống nước.
– Bác Giới đâu chị? – Thư vừa đi xuống vừa hỏi.
– Ba chị sang nhà bạn ngủ rồi, có chuyện gì không em? – Ngọc mỉm cười, mặc dù đêm qua thức cả đêm nhưng gương mặt Ngọc lúc nào cũng rất tươi.
– À không có gì…
Thư cười có chút ngại rồi nàng trèo lên phản nằm cùng với Khải. Mặc kệ cho Ngọc đang ngồi đó nhìn.
Sáng hôm sau… Khải thức dậy lúc 8h sáng, anh thấy Thư đang ngồi cạnh mình chơi điện thoại, lúc sau Khải uể oải ngồi dậy uống một ngụm nước lớn… Rồi từ từ bước xuống giường để vệ sinh cá nhân, sau đó anh bước ra sân thấy Ngọc đang tưới hoa…
Thấy bóng dáng của ông Giới vác cái cuốc đi từ dưới cổng lên Khải định quay vào nhà thì ông cũng chuyển hướng đi ra vườn sau với một gương mặt lạnh te. Điều này làm Khải thấy khó chịu, vì đáng nhẽ ra một người bố làm ra tội lớn như vậy thì phải tìm cách kết nối và xin lỗi chứ, hay ông ta nghĩ dù có xin lỗi thì cũng không giải quyết được gì nên cứ xuề xòa cho qua…
Mới sáng ra Khải đã phải cau mày lại, anh nghiến răng ken két, cơn tức giận của anh lại tăng lên khi thấy hai người đó cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Thật là khó chịu, nhìn thấy cặp mông cong của Ngọc đang vểnh lên sau lớp váy thì anh lại càng thấy ghen và tức khi nghĩ ông già anh dù đã hơn 50 tuổi mà vẫn được chơi cặp mông mẩy đó của vợ mình.
Lúc sau Khải lại thấy ông Giới vác cuốc vào cửa nhà ngồi bắn thuốc lào rồi lại đi ra sân sau như thể anh đang tàng hình vậy, hay ông ta nghĩ đây là nhà của ông ta, địa bàn của ông ấy nên Khải không dám làm gì? Thái độ đó là sao? Càng lúc Khải càng tức, hai mắt anh đỏ lên long sòng sọc. Đúng là ông ta không coi anh ra gì, ông ta tránh mặt anh một ngày rồi dở cái loại thái độ đó ra vì điều gì chứ thật khó hiểu.
Đúng thật, nếu để suy nghĩ kỹ thì người thiệt không phải là ông ta, những gì anh quay trong máy không thể giải quyết được gì mà người thiệt nhất lại là Ngọc. Anh cũng không thể làm gì ông già khốn nạn này, càng nghĩ càng tức… Đến mức đường cùng anh giết ông già bỉ ổi này là được chứ gì… Sao phải tỏ thái độ khinh thường nhau như vậy? Nhưng Khải lại nghĩ ông ta biết mình không có cái gan này. Nếu vỡ lở ông ta chỉ mang tiếng là ngủ với con dâu, mất lòng trong mắt mọi người chứ có sao…
Hóa ra lão già này biến mất một ngày để suy nghĩ về vấn đề này sao, loại khốn nạn này, nếu vậy hắn ta cũng đâu coi Ngọc ra gì… Mẹ kiếp trước đây lão già này đâu đến mức tồi tệ đến thế. Khải hít một hơi dài và nhìn về phía Ngọc thấy cô ấy đang nhìn mình, thấy ánh mắt của Khải Ngọc liền quay mặt đi. Lão già chết tiệt thật không xứng với một người như Ngọc. Nghĩ mà ức thay Khải liền đi ra đằng sau để hỏi cho ra nhẽ vì có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
– Này… Ông không có gì để nói với tôi? Ông đang muốn làm cái quái gì hả? – Khải có vẻ mất bình tĩnh nên trông anh khá ngu ngốc khi hỏi vậy.
– Haizzz…
Ông Giới thở dài lắc đầu, đặt cái cuốc xuống đất rồi ngồi xuống một cái ghế nhỏ cạnh đó. Khải thấy vậy càng khó chịu bởi cái tính bình thản của ông ta, cứ bình chân như vại vậy.
– Ba biết xin lỗi con cũng không tha thứ cho ba… hiện tại ba biết phải làm gì đây Khải?
– Vậy chuyện ông ngủ với vợ tôi ông không có lời giải thích nào sao?
– Haizz… Nếu con muốn ba giải thích, con phải lắng nghe ba, ba không hy vọng con sẽ tha thứ cho ba… nên…
– Rồi rồi… nói đi… Đừng có giở đạo đức giả ra với tôi! – Khải thấy ông già mình bình tĩnh anh lại càng thấy tức giận.
– Haizz… Con biết đấy… Vợ con là cô gái trẻ, cái tuổi đáng lẽ được ngày đêm ở cạnh chồng con thì trong hai năm con đã ở đâu để vợ con phải cô đơn như vậy… Ba và Ngọc cũng chỉ an ủi nhau mỗi khi con bé thấy buồn… Ngày đêm trông ngóng chồng trở về mà càng đợi càng không thấy…
– An ủi nhau? Mẹ kiếp đấy là lời giả thích của ông đấy à? – Khải ngắt lời, anh đứng chống nạnh trông rất ghê gớm.
– Ba không có ý gì cả, đấy là sự thật… Ba chỉ nói sự thật… con không ở đây con không biết được Khải à… Con bé đã khóc rất nhiều mỗi đêm… nhìn con bé tiều tụy ba sợ rằng Ngọc nó sẽ ốm nên ba cũng chỉ muốn đến hỏi thăm và an ủi con bé…
– An ủi cái đéo gì chứ! Coi như ông lo lắng cho vợ tôi đi… Nhưng còn tôi? Vậy ông có coi tôi là con trai của ông không? Hả? Đấy là vợ tôi đấy! Năm xưa, tôi có ý tốt đón ông lên ở vậy mà ông lại đối xử với tôi như vậy à? Ông là loại người gì vậy? Ông phá vỡ hạnh phúc của chính con trai ruột mình ông không thấy ăn năn hối hận gì sao?
– Ba xin lỗi, ba không xứng đáng làm ba của con…
– Địt mẹ ông chỉ biết nói mỗi câu đấy thôi à? – Khải ôm mặt, gương mặt đỏ bừng của anh đang rất tức giận.
– Con có bao giờ tự hỏi tại sao Ngọc lại như vậy không? – Ông Giới cau mày làm mặt khổ nói với Khải.
– Tại sao? Tại tôi chắc? Ha ha ha… Khải cười lớn lắc đầu.
– Đúng vậy tại con đấy Khải à… tại con không chăm sóc tốt cho Ngọc… Cái Ngọc cần con lại không có, mà cái con có thì Ngọc lại không cần… Con nên thông cảm cho vợ con… hoàn cảnh nó thật éo le… ba cũng không thể giữ mình trước… vợ con… ba xin lỗi…
Ông Giới nói những điều như mũi dao đâm thẳng vào tim Khải.
– Địt mẹ… hà hà hà… Con vợ dâm loàn này… Khải cay cú chỉ biết chửi thề, anh biết rất rõ ba mình đang muốn ám chỉ điều gì.
– Không phải vậy, vợ con rất ngoan… ba chưa thấy cô gái nào đảm đang hiền thục như cái Ngọc… còn chuyện đó… tất cả là do nhu cầu con à… con nghĩ con có khiến Ngọc thấy hạnh phúc không? – Ông Giới cau mày lại nói, ông biết lỗi của mình nhưng nếu không nói những lời cay đắng này thì thằng bé không thể hiểu được.
– Hạnh phúc? Là ông tước đoạt của tôi ông già ạ, trước khi ông đến chúng tôi đã hạnh phúc thế nào ông biết không? Hả? Khốn nạn… tại sao ông lại đẻ ra tôi chứ? Tại sao tôi lại đầu thai làm con ông chứ… cả đời tôi sự sỉ nhục lớn nhất của thằng này là làm con trai ông… mẹ kiếp! Khải vừa nói vừa khóc, vì sự cay đắng này nó quá lớn, nó đã vượt quá giới hạn sự chịu đựng của một thằng đàn ông.
– Vậy con muốn ba phải làm thế nào bây giờ… làm thế nào để con nguôi ngoai… chuyện đã rồi… – Ông Giới lắc đầu và cúi mặt xuống.
– Chuyện đã rồi? Chuyện đã rồi sao? Ha ha ha…
Khải ôm mặt cười rồi đi thẳng lên sân phía trước và gặp Thư đang đứng nghe lén ở đó, anh dắt tay Thư đi thẳng vào nhà và đi lên tầng.
Đứng ở ban thờ của mẹ, Khải thắp sáu nén hương và đưa cho Thư ba nén, Thư không hiểu gì nhưng cũng cầm và làm theo Khải. Khải dơ ba nén hương ngang mặt và bắt đầu lẩm bẩm một cái gì đó.
– Mẹ! Con xin lỗi mẹ, con xin mẹ cho phép con…
Sau khi nói xong Khải và Thư thắp hương rồi đi sang phòng ngủ của mình.
Khải thở dài bước đến giường ngồi thấy lá đơn ly hôn của mình vẫn chưa được ký, anh ôm mặt và lắc đầu… bên trong nội tâm anh có lẽ đang rất giằng xé… Nghĩ ngày xưa mẹ sống khổ sở ở căn nhà cũ, ước mơ duy nhất của bà là ông Giới xây cho hai mẹ con một ngôi nhà khang trang đẹp đẽ như thế này để Khải nó nở mày nở mặt với bạn bè trong xóm. Chỉ cần bán một mảnh đất đi là được.
Nhưng không… Ông Giới lúc nào cũng nói phải chờ ông ta chết đi mới được bán đất để làm nhà… Nhưng khi Ngọc đến đây ông ta đã thực sự bán đất để xây lên ngôi nhà này, nó đã đi ngược lại với quan điểm chó chết của ông ta năm xưa. Khải càng nghĩ càng hận, ngay từ đầu ông ta luôn ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân, ông ta không hề coi trọng Khải và mẹ Khải. Đã vậy, lần này anh sẽ trả thù, không cần phải đắn đo hay khoan nhượng nữa.
– Thư… hôm nay chúng ta thực hiện kế hoạch được không em… – Khải quay sang hỏi Thư.
– Hmm… được anh ạ…
Thư nói xong mặt đỏ ửng mắt đảo sang hai bên, không biết nàng suy nghĩ gì, nhưng có lẽ vì Khải quyết định một cách đường đột quá nên Thư hơi bất ngờ.
– Em cẩn thận nhé… Đừng để mọi chuyện đi quá giới hạn, cứ theo kế hoạch là được…
Khải nắm tay Thư rồi hôn nàng một cái.
– Vâng… em nhớ rồi… khi nào em nháy điện thoại…
– Ừ, anh hiểu, đừng nói ở đây…
Khải hôn Thư thêm một cái nữa rồi đứng dậy đi xuống nhà.
Anh bước ra ngoài sân thấy Ngọc vẫn đang chăm sóc hoa, nhìn dáng người cao ráo cơ thể quyến rũ của cô ấy mà Khải thấy cứng cả người, anh cứng không phải vì lâu rồi không được làm tình với vợ, mà anh nghĩ đến kế hoạch của mình… Một kế hoạch cực kỳ táo bạo để trả thù cả hai.
Đó là một kế hoạch mà Thư đã nói với anh cách đây không lâu… Sau đó Khải đã thay đổi lại nó để có thể khiến kế hoạch an toàn và thành công hơn… Mục đích của hành động lần này chỉ để dạy cho Ngọc một bài học và… Khải sẽ tống lão già mình vào trong tù vì mọi ngọn nguồn đều bắt đầu từ lão già này. Một kế hoạch được lên rất tỉ mỉ, không được phép sai sót…
– Anh Khải… – Thư đứng nép ở trong nhà gọi Khải. Anh liền đi vào nhà và hơi bất ngờ khi thấy Thư đang mặc một chiếc quần legging bó sát vào đùi và mu bướm… bên trên con bé mặc một chiếc áo sơ mi điệu cổ hình chữ V khoét khá sâu, bên trong cũng không mặc áo lót, hai đầu ti nổi lên sau lớp áo… Bình thường đầu ti của Thư sẽ thụt vào nhưng không hiểu sao lúc này đầu ti lại nổi lên như vậy.
– Em mặc thế này được chưa… Thư có chút thở mạnh hỏi Khải. Khải lo lắng nhìn Thư vì anh không nghĩ con bé sẽ ăn mặc táo bạo thế này khi ở nhà một mình với ông Giới.
– Em cẩn thận nhé, cảm thấy đủ thì nháy máy cho anh luôn… – Nói xong Khải hôn Thư một cái rồi đi ra ngoài vườn hoa.
– Ngọc! Cô đi ra đây với tôi có việc… – Khải cau mày hất cằm về phía Ngọc.
– Ngọc quay ra nhìn Khải, nàng không nói gì chỉ mím môi lại và đứng đó.
– Cô đi ra đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô trước khi tôi quay về Hà Nội… Khải nói xong đi ra chỗ khác đứng, thấy vậy Ngọc cũng cất đồ chăm hoa và đi vào nhà thay quần áo.
Từ một cô gái vui vẻ dễ gần, nay Ngọc đã trầm tính hẳn đi, trước mặt Khải nàng tự cho mình không có tư cách để nói chuyện với anh ấy, không có tư cách để thở chung một bầu không khí với anh ấy. Ngọc cũng tính sau khi Khải rời đi nàng cũng sẽ về nhà mẹ đẻ và kể hết chuyện này cho mẹ. Nàng sẽ đối mặt với nó chứ không trốn tránh nữa, nàng rất muốn quay lại với Khải nhưng có lẽ yêu cầu đó lúc này là một yêu cầu khiếm nhã đối với anh ấy. Ngọc nghĩ như vậy nên nàng chọn cách im lặng và nghe theo.
Tầm 30 phút sau, Ngọc bước ra ngoài, nàng đã cẩn thận tắm rửa và thay một bộ váy rất đẹp, bên trên là một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay bên dưới sơ vin chiếc váy dài đến đầu gối, bên trong nàng mặc một chiếc quần tất mỏng màu đen trông rất sexy… Ngọc không biết đi đâu nhưng nàng biết mình sẽ muốn mặc chiếc quần tất này vì đó là sở thích của Khải.
Thấy Ngọc, Khải đứng hình mất vài giây vì cô ấy lúc nào cũng đẹp rạng ngời, với chiều cao 1m70, Ngọc mặc bất kể đồ gì lên người cũng thấy đẹp, bộ ngực to vun cao ẩn sau lớp áo sơ mi đứng đắn và nữ tính, đằng sau bộ mông to cong lên trong chiếc váy, phải nói cơ thể cực phẩm của Ngọc không thua kém bất kể một ai cả…
Ngọc đỏ mặt khi Khải cứ nhìn mình như vậy, nàng cầm trên tay một chiếc túi xách và từ từ bước tới, đôi giày búp bê đế cao của nàng đập xuống sàn bê tông ngoài sân vang lên những tiếng cộp cộp khá thu hút. Khải thở dài, đúng lúc này taxi cũng đến cổng.
Anh liếc nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, đến thời điểm này Khải vẫn không thể tin một cô gái có nét đẹp hiền dịu nết na như Ngọc mà lại có những khoảnh khắc bùng cháy như vậy khi trên giường. Lúc đó cô ấy như một người khác vậy. Cũng không thể trách được vì cây hàng của bố anh khủng như vậy, nó đâm sâu vào trong người Ngọc khiến cô ấy có những phản ứng thực sự khiến Khải thấy choáng váng nhưng cũng rất hứng tình, như thể thấy vợ sướng anh cũng sướng vậy.
Vừa đi Khải vừa nhìn vào mông vợ và nghĩ lão già nhà mình được hưởng sướng thật, có khi nào Ngọc chỉ làm tình vì nhu cầu thôi, cô ấy thực sự muốn thỏa mãn cơn hứng tình của mình chứ không thể nào có tình cảm với một ông già như vậy. Mặc dù là thế đối với Khải anh cũng không thể nào dễ dàng tha thứ…
Khải thở mạnh lắc đầu và cùng Ngọc đi ra khỏi cổng, đi theo sau là mấy con chó quấn quýt bên dưới. Đứng trên nhà Thư thấy chiếc taxi đi khuất, trong nàng dâng lên một chuỗi khoái cảm khó tả, có lẽ vì sự hồi hộp này khiến Thư không thể nào bình tĩnh được, dù gì nàng mới học lớp 10, tuổi còn rất nhỏ để có thể thực hiện được kế hoạch hết sức điên rồ này của hai người.
Chiếc taxi càng đi xa Khải càng lo lắng cho Thư, kế hoạch mà hai người đã lên nó cũng có chút rủi ro… Để trả thù Thư đã kể cho Khải nghe một bộ phim mà nàng đã từng xem, kết cục của kẻ xấu trong phim là phải ngồi tù đến cuối đời… Vì vậy, để trả thù ông Giới bố đẻ của mình Khải sẽ phải đánh liều để Thư ở nhà và quyến rũ ông ta.
Đó cũng là kế hoạch mà chính Thư nói cho Khải, chỉ cần ông ta có hành vi hãm hiếp Thư chắc chắn ông ta sẽ ngồi tù, nhưng để ông ta không thể thành công làm nhục Thư thì cả Khải và Thư phải phối hợp thật ăn ý, khi cảm thấy thời cơ đã đủ Thư sẽ nháy SOS cho Khải và ngay sau đó Khải cùng với một số đồng chí công an sẽ ập vào để bắt tại trận. Kế hoạch này chỉ thành công khi bắt và khởi tố được ông Giới cùng với bằng chứng thép, thứ hai Thư sẽ phải cố gắng làm thế nào không để lão ta đút dương vật vào trong nhưng vẫn đủ tình tiết để cấu thành tội.
Tiếp đó, để dạy cho cô vợ xinh đẹp một bài học thì Khải đã liên hệ với kẻ si mê nàng một cách điên cuồng đó chính là Vinh thịt lợn… Trước đó anh đã có một giao kèo có lợi cho Vinh thịt lợn nên hắn ta đã đồng ý đi theo Khải và chờ ở khách sạn hai hôm rồi. Giao kèo đó của Khải chính là cam kết với hắn ta rằng hắn ta sẽ được sờ vào cơ thể của Ngọc, thậm chí hắn sẽ được sờ bộ ngực trần của cô ấy… Chỉ cần vậy thôi hắn ta đã sướng đến phát điên mà đồng ý ngay.
Nhưng sự trả thù của Khải không dừng tại đó, mà anh muốn cả Vinh thịt lợn sẽ phải trả giá, vì hắn ta là kẻ đã tung tin đồn không đúng sự thật về gia đình anh khi anh vắng nhà, nên thế lần này anh sẽ lén chụp ảnh quay phim để làm bằng chứng buộc tội và kiện hắn trên danh nghĩa người chồng, ý định này cũng vừa lóe lên sáng nay khi anh thấy Ngọc chưa ký vào đơn ly hôn.
Nhưng cũng giống như Thư, Khải sẽ phải đảm bảo rằng đủ bằng chứng để kết tội Vinh thịt lợn nhưng vẫn giữ được sự trong trắng cho vợ mình. Chỉ cho hắn ta sờ mó là cũng chứ hắn ta sẽ không được phép làm tình với cô ấy, vì một kẻ cặn bã như Vinh thịt lợn không có tư cách đút cái thứ bẩn thỉu đó vào trong cơ thể cực phẩm của Ngọc được.
Đó là hai kế hoạch điên rồ mà Khải và Thư đã cùng nhau vẽ ra, điều quan trọng trong kế hoạch này đó là phải làm sao lấy được bằng chứng thép và không để hai kẻ kia làm nhục Ngọc và Thư.
… Sau 20 phút, chiếc xe taxi dừng lại ở một khách sạn 5 sao. Khải đưa cho Ngọc khóa phòng trên tầng 10 và bảo Ngọc lên đó trước. Ngọc thấy hơi ngại khi đây là khách sạn, nàng không nghĩ anh ấy đưa mình tới đây, có khi nào vì mình đang mặc quần tất đen không… Ngọc mím môi bước xuống xe và đi thẳng vào sảnh lễ tân… Nàng đi tới đâu mọi người liếc nhìn tới đó, bellman chạy ra như vịt vội vàng mở cửa thang máy cho Ngọc.
– Em cảm ơn ạ…
Ngọc vừa xinh vừa lễ phép khiến mấy ông bellman chết đứ đừ, bị tương tư ngay lần đầu gặp mặt. Lúc sau Ngọc lên đến tầng 10 và mở cửa phòng 1010 bước vào trong. Đây là một phòng khá rộng, nó chia thành ba khu riêng biệt, khu phòng ngủ, khu phòng tắm và khu phòng làm việc. Ngọc mím môi ngồi xuống giường, chiếc giường khá êm, nó nhún nhảy lên xuống trông thật hài hước, Ngọc mỉm cười, nàng không nghĩ anh Khải lại chuẩn bị một căn phòng sang trọng này để làm gì.
Nàng biết mình không xứng để anh ấy mất công thế này nhưng sự thật Ngọc có chút vui vì nghĩ có thể anh ấy sẽ tha thứ cho mình, một suy nghĩ lé loi hiện lên đó thôi cũng khiến tâm trạng của Ngọc chuyển biến.
“Cộc cộc cộc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Ngọc chỉnh lại váy và đứng dậy đi ra mở cửa với một tâm trạng khá vui vẻ vì nàng đã sẵn sàng đón nhận sự bất ngờ này của Khải. Nàng xác định chỉ cần anh ấy muốn nàng sẽ chấp nhận hết, miễn là được chung sống với nhau như xưa.
“Cộc cộc cộc”
Tiếng gõ cửa vội vã khiến Ngọc cũng nhanh chóng chạy đến mở cửa, nàng mỉm cười nhưng sau đó nụ cười của nàng tắt dần khi thấy đứng bên ngoài là Vinh thịt lợn chứ không phải Khải. Ngọc run rẩy định đóng lại cửa nhưng Vinh thịt lợn đẩy mạnh cửa và bước vào.
– Ông… ông là ai… ông nhầm phòng rồi…
Ngọc sợ hãi lùi vào trong.
– Anh đây… Em quên anh là Ngọc… hề hề… Anh Vinh đây…
Vinh thịt lợn trợn ngược mắt nhìn Ngọc, hắn liếc khắp cơ thể Ngọc với một ánh mắt không thể sở khanh hơn. Ngọc lùi một bước hắn tiến một bước, trông hắn như thể không chịu được sự nhung nhớ này nữa khi nhìn thấy Crush của mình vậy.
– Anh… Khải… Anh Khải ơi! Cứu em…
Ngọc nhíu lông mày lại, nước mắt chảy xuống vì sợ và thất vọng, nàng thất vọng vì sự thật không đúng với mình tưởng một chút nào…
– Anh Vinh đây mà… em đừng sợ… Ngày xưa em hay ra mua thịt của anh đó… Anh đây, anh Vinh thịt lợn đây, bán lợn chợ đầu mối đây! Lâu rồi em không nhận ra anh à… Mà sao một cô gái trẻ đẹp như em lại về nơi này sống vậy? Hề hề… – Vinh thịt lợn vừa cười vừa nói, trông mặt hắn ta rất khốn nạn.
– Tôi… tôi biết ông… tại sao ông vào đây được… anh Khải sẽ quay về bây giờ… ông đi ra ngoài đi, tôi sẽ báo công an đấy…
Lúc này Ngọc mới nhận ra Vinh thịt lợn, hắn ta trông vẫn béo lùn như vậy chỉ có điều râu của hắn đã dày hơn trước. Tại sao tên sở khanh ở chợ lại xuất hiện ở đây? Trước kia Ngọc liên tục bị hắn làm phiền mỗi khi đi chợ, mặc dù không có tí ấn tượng nào và chưa bao giờ bắt lời hắn nhưng chí ít Ngọc vẫn nhớ cái tên xấu xấu bẩn bẩn mà cực kỳ vô duyên này.
– Em báo đi, anh sợ quá… em có biết anh nhớ em thế nào không? Hê hê… Vinh thịt lợn ép Ngọc lùi đến giường.
– Ông đi ra mau… Ngọc càng lúc càng sợ, gương mặt nàng hoảng hốt tột độ vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Nàng không biết tại sao hắn ta lại biết mình ở đây mà vào nữa…
– Thôi nào… Ngọc… mình ngồi đây tâm sự một chút nhé… hề hề…
Vinh thịt lợn càng tiến gần Ngọc càng lùi về sau, nàng liếc ra đằng sau và biết mình không thể ngã ra giường được. Thấy chiếc túi xách ở trên giường Ngọc định với lấy điện thoại thì Vinh thịt lợn nhanh hơn, hắn lấy được túi xách của Ngọc và đưa lên mũi ngửi trông rất bệnh hoạn.
– Ông trả túi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi lễ tân – Nói xong Ngọc bước đến đầu giường nhấc điện thoại lên định ấn số 0 thì Vinh thịt lợn lao đến giật lấy cái điện thoại và kéo đứt cả dây tín hiệu, đúng là giống cục cằn thô lỗ.
Ngọc rất sợ Vinh thịt lợn, nàng đi sang phòng làm việc nhưng Vinh thịt lợn vẫn lẽo đẽo theo sau. Ngọc khá thông minh nàng vòng ra cửa khác và chạy đến cửa chính, Ngọc định mở cửa chạy ra ngoài thì Vinh thịt lợn nắm vào cổ tay Ngọc kéo lại, hắn ta vòng lên đứng chắn ở cửa chính trông cực kỳ đáng ghét.
– Tay em mịn quá… Được cầm tay Ngọc chim Vinh thịt lợn cửng lên, hắn vừa vuốt được hai cái thì Ngọc hất tay ra.
– Bỏ ra! – Ngọc vùng vằng hất tay Vinh thịt lợn và lại phải đi ngược vào giường ngủ. Ngọc cau mày sợ hãi, nàng không biết phải làm gì lúc này… Anh Khải không biết đi đâu nữa, nàng đã bị hắn chặn hết mọi liên lạc, bây giờ có hét lên cũng chẳng ai nghe thấy vì mấy căn phòng này cực kỳ cách âm.
Ngọc run rẩy sợ hãi, nàng chưa bao giờ sợ như thế, nhìn Vinh thịt lợn còn như tên thổ phỉ trong rừng, người lùn nhưng to đậm, da đen xì nhiều lông, mắt trắng dã, mồm thâm như da trâu… Không biết phải làm gì lúc này Ngọc chỉ biến nhìn nhất cử nhất động của hắn ta để chạy trốn và chờ Khải đến.
– Nào em… lâu rồi không gặp, anh em ngồi tâm sự tí gì mà nóng tính thế? – Vinh thịt lợn cười nhe nhởn nhìn vẻ mặt cau có của Ngọc. Hắn ta lại đi đến và bất ngờ tăng tốc lao đến làm Ngọc không kịp phản ứng.
– A! BỎ TÔI RA!! – Ngọc bị Vinh thịt lợn đè xuống giường chỉ biết hét lên một tiếng.
– Nào em bình tĩnh… Vinh thịt lợn hít một hơi ngửi mùi thơm tỏa lên từ cơ thể Ngọc, nó thơm một mùi thơm rất nữ tính và dễ chịu khiến hắn ta cửng tướng lên, mặt biến sắc vì hưng phấn.
– Bỏ tôi ra! Tôi xin ông! – Ngọc vùng vằng nhưng không được vì hắn ta nặng quá.
– Hề hề hề… Em đẹp quá Ngọc ơi… Vinh thịt lợn nở to mũi ngửi mùi thơm của Ngọc và nhìn chằm chằm xuống cơ thể của nàng. Không thể chịu thêm được nữa, Vinh thịt lợn đưa tay bóp một bên ngực của Ngọc.
– A! NÀY! ÔNG LÀM GÌ ĐẤY! – Ngọc mở to mắt và thoát được một tay đập bồm bộp vào mặt Vinh thịt lợn. Chân nàng đạp tứ tung, vùng vẫy một cách yếu ớt.
Vinh thịt lợn gồng người, hắn như mất hết lý trí vì hưng phấn quá rồi, hắn như phát điên vồ xuống dùng hai tay bóp ngấu nghiến ngực của Ngọc bên ngoài lớp áo.
– A!! BỎ TÔI RA! A!! – Ngọc vùng vằng một lúc thì tay vớ được cái đèn ngủ, nàng nắm chặt dùng hết sức giật cái đèn ngủ bay cả phích cắm và đập một cái vào đầu hắn kêu “KOONG!” Cú đập không làm vỡ đèn nhưng làm Vinh thịt lợn đau điếng, hắn lăn ra và ôm đầu, đầu óc choáng váng vì bị đập vào thái dương… Thấy vậy Ngọc vội vàng bật dậy bỏ cả túi xách chạy ra ngoài cửa… Ngọc run rẩy mở cửa để chạy ra tìm Khải thì thấy Khải đang đứng lừng lững ở cửa phòng.
– Anh Khải…
Ngọc định ôm Khải thì bị anh đẩy tay vào vai, Ngọc lùi lại vài bước mở to mắt nhìn Khải bước vào và đóng lại cửa. Lúc này mặt Khải trông lạnh hơn cả băng.
– Anh… Khải… Tại sao vậy? – Ngọc nhíu lông mày mở to mắt nhìn Khải, nước mắt rưng rưng vì nàng đã dần hiểu câu chuyện…
…
Còn tiếp…