Phần 61
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Tiếng guốc của Uyên đi vào nhà mang theo sự sợ hãi cho ông lão, nhưng rất may cô ấy không nghi ngờ điều gì.
Vài tiếng sau… 11h trưa.
– Khà khà!!! Lâu rồi không gặp ông thông gia!
Ông Lý với cái dáng cao gầy, gương mặt nhăn nheo khắc khổ đang cởi chiếc dép quai hậu đặt gọn gàng ở bậc ngũ cấp và đi vào nhà cười nói, trên tay xách một túi hoa quả to.
– Khà khà!!! Cũng lâu rồi, hôm nay tôi phải nhậu hết mình với ông thông gia mới được!
Ông Lưu vui vẻ chạy từ trên tầng xuống hân hoan đón ông Lý.
– Mấy đứa kia đâu rồi!!! Ra đây cầm hoa quả vào này!!!
Ông Lý đi vào nhà gọi Uyên và Như.
– Con đây…
Giọng Uyên vọng ra từ trong bếp.
– Uyên! Sao con không ra mở cổng cho bố con.
Ông Lưu mỉm cười trách móc.
– Khà khà! Không sao, tôi đi taxi đến đầu ngõ rồi đi bộ vào, chắc con bé không để ý khà khà!!! Con gái bố chăm chỉ quá, xem hôm nay cho bố ăn món gì nào!
Ông Lý đi vào trong bếp cười nói.
– Ăn hải sản bố ạ, cái Thư đâu bố?
– Con bé nó đi cắm trại với lớp chiều muộn nó mới về, nó bảo gặp các chị nhiều chán rồi…
– Á à! Con bé này được lắm, bố về bảo nó lần sau đừng có xin tiền tiêu vặt nữa.
– Khà khà!!! Như đâu con? – Ông Lý ngó nghiêng.
– Chắc nó trên phòng… Cứ như công chúa cấm cung ấy… Bố lên mà gọi nó.
– Khà khà!!!
Vừa cười ông Lý vừa bước lên cầu thang. Lên đến tầng hai ông ngó nghiêng xung quanh như lâu lắm rồi mới quay lại, vui vẻ ngắm vài bức tranh treo ở hành lang.
– Con gái bố đâu rồi, giờ này không xuống nấu cơm à…
Ông Lý mở cửa phòng ra thấy Như mặc mỗi bộ đồ lót đang chuẩn bị mặc váy, mắt con bé mở to khi thấy bố mình đang đứng ngoài cửa, mắt ông Lý nhìn lên nhìn xuống và đứng hình mất 1 giây.
– A!!! Bố!!! Sao bố không gõ cửa… Như ôm ngực hét lên, ông Lý sợ quá đóng “Rầm!” Cánh cửa đi ra ngoài. Ông đứng ngoài hành lang toát mồ môi hột ông vừa nhìn thấy cơ thể con bé Như… ông không ngờ nó lại hoàn hảo và cân đối đến vậy.
Chân con bé dài quá, mông thì cong, da lại trắng mịn, vòng eo nhỏ, tuy bộ ngực được che bởi áo lót nhưng ông biết nó rất to. Đứng đơ người một lúc ông Lý lắc mạnh cái đầu như muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ đồi bại về con gái mình. Tuy là bố đẻ nhưng ông cũng là đàn ông, đứng trước vẻ đẹp tuyệt mỹ như vậy khó lòng tránh khỏi rung động.
– Chúng nó trưởng thành thật rồi!
Ông Lý lắc nhẹ cái đầu và lững thững đi xuống cầu thang. Một lúc sau Như đi xuống. Nhìn thấy bố nàng không nói gì chỉ lè lưỡi một cái rồi đi vào trong bếp. Ông Lý ngồi nhìn hai chị em nấu cơm mà trong lòng dâng trào hạnh phúc, nhìn hai bộ mông to giống nhau, đôi chân dài giống nhau, chiều cao thì con bé Như nhỉnh hơn chị một chút. Nghĩ về thời chúng nó còn mới học cấp hai đã là những cô bé rất xinh đẹp rồi, không ngờ càng lớn càng đẹp như tiên vậy… Bọn chúng giống mẹ khoản xinh xắn, còn chiều cao chắc chắn là thừa hưởng gen của bố rồi. Mà quái lạ mẹ chúng đâu có ngực, sao ngực mấy đứa này lại phát triển vậy chứ… Ông Lý cau mày lại ngẫm nghĩ kể cũng quái lạ.
– Ông Lý này…
Ông Lưu ngồi cạnh gọi ông Lý đã vài câu nhưng thấy ông vẫn đờ người ra liền lấy tay khua khua trước mặt.
– Ơ! À… – Ông Lý cười nhạt.
– Sao vậy? Lâu ngày không gặp con gái nên không nhận ra hả? Khà khà… – Ông Lưu cười trêu.
– Không… Tôi không biết ông nuôi nấng các con tôi thế nào mà càng ngày chúng nó càng đẹp ra vậy. Khà khà… – Ông Lý vừa cười vừa vỗ đùi.
– Ui dào, các con ông đẹp sẵn rồi chứ có phải do tôi nuôi đâu nào!! À mà này dạo này ông có vẻ bận nhỉ? Không có thời gian sang thăm tôi! Chắc có bà nào đúng không? Khà khà!!!
Ông Lưu vừa nói vừa rót chè.
– Làm gì có bà nào! Ông cứ đùa!!! Còn đang mốc lên đây này! Khà khà khà… Hai ông cười phá lên trong nhà.
– Vậy hôm nào rảnh hai anh em ta đi tìm cái gì vui vẻ chút chứ?
Ông Lưu ngồi khoác vai ông Lý nói.
– Thôi!!! Con xin các bố! Ra ngoài rồi mang bệnh về nhà ấy… Có tuổi rồi ở nhà cho các con nhờ, còn ham hố!
Uyên đi từ trong ra nói mặt lạnh như băng.
– Trẻ con! Chuyện người lớn!
Ông Lý xua tay về phía Uyên. Uyên không nói gì chỉ bĩu môi một cái.
Ngày hôm đó hai ông thông gia ngồi tán gẫu uống rượu đến 15h chiều, ai nấy đều mất hình, nhưng ông Lý vẫn đi taxi về được đến nhà còn ông Lưu ngủ tại ghế sofa. Hai chị em dọn bãi chiến trường cũng phải hơn 1 tiếng. Vừa dọn vừa nghe Uyên mắng vì buổi sáng Như tắm rửa lạch cạch trong phòng mấy tiếng đồng hồ mới chịu xuống phụ chị nấu cơm. Như chỉ biết lắng nghe và im lặng vì lúc đó nàng vừa làm tình với ông lão ăn mày xong đương nhiên phải tắm rửa và kiểm tra rồi.
Tối đến Cả hai chị em đi tắm rồi lên giường mỗi người một chiếc điện thoại nằm lướt facebook. Như hơi mệt và thiếp đi tầm 30 phút… Bình thường nàng sẽ ngủ một mạch đến sáng nhưng đêm nay tuy mệt nhưng nàng khá khó ngủ… Bất ngờ Như tỉnh dậy xoay người khắp nơi, mở mắt ra thì không thấy chị đâu.
Như ngồi dậy tò mò không biết chị mình đi đâu, phòng vệ sinh cũng không có, bất ngờ nhớ tới câu chuyện của lão ăn mày kể sáng nay Như bỗng tỉnh hẳn ngủ. Nàng từ từ rón rén ra cầu thang, hành lang tối thui, chỉ có ít ánh sáng đèn đường hắt vào trong, nhưng như vậy cũng đủ để thấy rồi. Sau đó nàng từ từ đi về phía phòng ngủ của bố chồng.
Như hồi hộp đứng trước cửa phòng ông Lưu, nàng ghé tai vào và bất ngờ nghe được giọng chị Uyên trong đó… Tim Như đập mạnh khi chính nàng đã bắt được khoảnh khắc lén lút này của chị Uyên và bố Lưu. Như vậy chuyện lão ăn mày nói là có căn cứ. Bỗng Như cảm thấy giận dỗi và tức chị mình, một chút ích kỷ nho nhỏ khiến nàng thấy khó chịu… Nhưng sự tò mò đã khiến nàng hồi hộp hơn bao giờ hết…
Như hồi hộp đứng trước cửa phòng ông Lưu, nàng ghé tai vào và bất ngờ nghe được giọng chị Uyên trong đó… Tim Như đập mạnh khi chính nàng đã bắt được khoảnh khắc lén lút này của chị Uyên và bố Lưu. Như vậy chuyện lão ăn mày nói là có căn cứ. Bỗng Như cảm thấy giận dỗi và tức chị mình, một chút ích kỷ nho nhỏ khiến nàng thấy khó chịu… Nhưng sự tò mò đã khiến nàng hồi hộp hơn bao giờ hết…
20 phút trước.
Đang lướt facebook, Uyên quay lại định cho Như xem ảnh thì thấy con bé đã ngủ nên nàng không nói gì, lặng lẽ ngồi dậy uống nước thì thấy nước trong phòng đã hết, nàng đành mở cửa đi xuống dưới tầng. Gì chứ cứ đêm hôm phải mò ra ngoài để uống nước là nàng thấy rất ngại… vì nhà gì mà vừa to vừa rộng, đi lại thôi cũng đã thấy mệt rồi.
Uyên lò dò đi xuống cầu thang vì trong nhà hơi tối nên nàng phải bật đèn flash điện thoại cho đến khi mở được tủ lạnh. Đứng trước tủ lạnh Uyên mặc một chiếc váy hai dây dài qua đầu gối và ngửa cổ lên uống ừng ực từng ngụm nước mát lạnh trong chai… Ánh đèn tủ lạnh hắt ra phía cầu thang, bỗng trong bóng đêm xuất hiện một bóng người làm Uyên giật mình.
– A! Bố! Bố! Bố làm con giật cả mình… Trời ạ bố gây tiếng động một chút được không, tim con sắp nhảy ra ngoài rồi đây này!!!
Uyên cau mày lấy khăn giấy lau nước rớt trên cổ và ngực mình.
– Bố… khát quá…
Ông Lưu người đầy mùi rượu lò dò đi đến tủ lạnh lấy một chai nước khác ra uống. Uyên cau mày nhìn ông Lưu, áo thì không mặc, bụng thì phệ… nhìn lớp da ở phần ngực chảy xệ xuống, bên dưới ông chỉ mặc một chiếc quần sịp nhão nhào làm chim ông lồi hẳn ra lúc lắc đánh sang hai bên. Uyên lườm ra chỗ khác nghĩ cả người ông bố chồng chỉ được mỗi con cu là có giá trị.
– Ực ực ực…
Ông Lưu mặt đỏ phừng phừng vì say rượu, ông tu một hơi hết sạch chai nước 500ml. Ngày hôm nay loại rượu mà ông uống cùng với ông Lý thực sự rất nặng.
– Đó! Ai bảo bố uống nhiều làm gì, giờ khổ cái thân chưa?
Uyên đứng khoanh tay lại vừa lườm vừa nói.
– Hôm nay bố vui quá… ai ngờ bố con uống rượu còn đỉnh hơn cả bố…
Ông Lưu giọng khàn khàn mệt mỏi, môi khô khốc nóng rực vì say rượu. Tuy say rượu nhưng vừa nói ông vừa nhìn vào chiếc váy Uyên đang mặc, ông liếc lên liếc xuống làm con cu cửng lên một cái. Uyên rùng mình né người theo phản xạ rồi nhìn xuống đũng quần bố chồng và nhìn lên mặt ông kiểu vẻ kinh tởm.
– Thôi! Con lên tầng trước đây, lát bố đóng tủ nhé!
Uyên quay người đi thì bị ông Lưu tóm vào tay kéo lại. Con người ta trong lúc nửa tỉnh nửa say làm họ rất liều lĩnh không ngần ngại làm điều mình muốn.
– Con! Từ đã…
– Gì nữa ạ…
Uyên quay lại cau mày nhưng thế nào nàng vẫn để ông Lưu nắm tay. Biết lão bố chồng này lại dở trò nên nàng muốn xem ông ấy sẽ làm gì.
– Bố đau vai quá, bóp vai cho bố một chút… khụ khụ!!
Giọng ông Lưu khàn đặc, ông họ vài cái là thật không hề diễn xuất. Khả năng hôm nay ông cũng mệt thật khi quá chén với ông thông gia.
– Bố ngồi xuống đây… rượu với chả chè, bố có tuổi rồi đừng lạm dụng mấy thứ độc hại đó!
Uyên đẩy nhẹ ông Lưu ngồi xuống ghế. Là con dâu nàng không thể không chăm sóc ông những lúc thế này.
– Con! Đừng bật điện, để điện tủ lạnh cho dịu mắt.
Thấy Uyên đi ra ổ điện ông Lưu liền ngăn lại.
– Hmmm!!
Uyên thở dài và lườm ông Lưu tầm hai giây vì nàng biết ông chuẩn bị dở cái trò gì đó mà nàng chưa đoán được. Ông Lưu không dám nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Uyên, ông ôm cổ bóp vài cái rồi lắc cái cổ quay đầu sang hai bên.
– Ngày mai con phải dậy đi làm sớm nên chỉ bóp cho bố một lúc thôi đó!
Uyên nói xong thì đặt bàn tay thon dài của mình vào cái cổ ngấn mỡ của bố chồng. Nàng từ từ nhẹ nhàng xoa bóp rất cẩn thận, tuy đanh đá nhưng Uyên là người rất khéo léo và cẩn thận trong mọi việc mình làm. Ông Lưu ngửa mặt lên trời hai chân duỗi thẳng nhắm mắt lại hưởng thụ, thỉnh thoảng dương vật ông động một cái, trong ánh đèn của tủ lạnh Uyên vẫn nhìn thấy rất rõ.
– “Hmmm Cái lão dâm tặc này”
Uyên không muốn nhìn vào đó, nàng liền quay mặt đi chỗ khác nhưng mọi để ý đều dồn vào thứ đó. Nàng chỉ ước gì chim của anh Phi cũng to như thế thì có phải ngày nào nàng cũng được sờ nắn nó không.
– Vậy thôi nhé! Mai bố còn đau con mua miếng dán cho.
Sau năm phút Uyên mỏi tay nên dừng lại. Ông Lưu vẫn nhắm không nói gì. Uyên mặc kệ, biết bố chồng không nói gì có nghĩa là đồng Ý, nàng liền đi qua người ông để lên tầng. Uyên chưa kịp đi qua thì đã bị ông Lưu tóm vào tay kéo mạnh lại làm nàng ngã vào đùi ông và vô tình ngồi lên cái dương vật cứng như đá. Ông Lưu ôm Uyên định đưa cái mồm đầy mùi rượu vào hôn thì Uyên cũng rất nhanh đã né đầu sang một bên.
– Bố!! Bố làm cái gì đấy…
Mắt Uyên trừng lên nhìn ông Lưu. Ông Lưu vẫn không nói gì, rượu đã khiến ông rất liều lĩnh và có chút điên rồ. Không để Uyên kịp đứng dậy ông thò tay lên bóp ngực Uyên… bộ ngực không có áo lót che chắn. Dương vật ông ngay lập tức cửng lên cực đại và chọc vào mông Uyên.
– A! Đau con… Bố!!! Ơ Này!!! Bỏ con ra!! Cái Như kìa…
Uyên vùng vằng dãy dụa, cuối cùng tưởng cái Như thật ông liền buông tay. Uyên đứng phắt dậy cau mày bặm môi lại dơ tay lên định tát cho ông Lưu một cái nhưng lại thôi.
Ông Lưu không nói gì, ông quay đầu ngó xung quanh để tìm con bé Như nhưng lúc này mới biết bị cái Uyên lừa.
– Bố say lắm đấy… – Uyên vừa bóp cổ tay vừa nói.
– Bố không say… Con đừng quá cứng nhắc được không? Bố hiểu con muốn gì mà…
Ông Lưu nói với một đống mùi rượu phả ra từ mồm.
– Muốn gì là sao? – Uyên cau mày.
– Con lớn rồi đủ hiểu vấn đề này, chả lẽ bố lại phải nói rõ ra…
Nhìn mặt ông Lưu làm vẻ như thế ông hiểu chuyện lắm, điều này làm Uyên thấy khó chịu… Nàng đứng khoanh tay lại lườm bố chồng và không nói gì.
– Con hiểu rất rõ ham muốn của con người đúng không? Bố tuy có tuổi nhưng bố vẫn có nhu cầu con biết mà… Con cũng vậy chứ đâu phải không… Thế tại sao… bố con ta lại không giúp đỡ nhau trong vấn đề đó, chả lẽ chúng ta lại phải ra ngoài cặp bồ? Con muốn như vậy ư? Con sẽ để chuyện đó xảy ra trong khi bố… bố đây này! Bố sẽ giữ bí mật được cho con… Bố sẽ làm con sướng… con thoải mái…
Tay ông Lưu làm vài động tác thể hiện ngôn ngữ cơ thể.
– Bố đúng là bị điên rồi! – Uyên lắc đầu và thở dài.
– Bố không điên! Tại sao con lại nói bố thế? – Ông Lưu cau mày lại.
– Con với là người phải nói câu đó, tại sao bố lại nói những điều khiếm nhã như vậy với con? Con là con dâu của bố đó! Bố quên sao?
Uyên làm vẻ mặt khó hiểu, hôm nay bố chồng nàng đúng như bị lên cơn hâm vậy.
– Con dâu… đúng! Con là con dâu của ta… ta biết… vậy tại sao… năm lần bảy lượt con và ta gần gũi con không cưỡng lại…
Ông Lưu nhìn Uyên đối chất với nàng.
– Bố…
Uyên bị cứng họng khi ông Lưu nói vậy, nàng không thể nói rằng do quá thiếu hơi chồng nên nàng không kiềm chế được bản thân và cũng không thể nói tất cả do anh Phi được. Như vậy bố chồng sẽ nắm được thóp của nàng.
– Con nói đi! Bố nói có đúng không? Tại sao con khó tính đến vậy trong khi…
Ông Lưu nói đến đây thì bị Uyên ngắt lời.
– Bố… Trước đây con rất cảm kích và kính trọng bố khi bố không ngần ngại cứu con lúc con sắp chết đuối ngoài biển… con rất biết ơn bố và cảm giác như nợ bố một chuyện gì đó nên thế con mới giúp bố giải tỏa nỗi cô đơn cho bố… Nhưng… nhưng nó phải có giới hạn chứ… Sao bố năm lần bảy lượt đòi hỏi này nọ… Con vẫn đáp ứng cho bố vì thương bố cũng vì bố xa mẹ… vậy mà bây giờ bố lại nói với con những lời như vậy? Con thực sự rất thất vọng…
Hai khóe mắt Uyên đỏ lên nhìn chằm chằm vào mặt ông Lưu. Nghe thấy con dâu nói vậy ông Lưu có chút khựng lại.
– Những chuyện đó là bí mật của con dành cho bố, tại sao bây giờ bố lại lôi ra để vặn vẹo con chứ… bố có còn coi đây là gia đình nữa không? Bố muốn quan hệ này kéo dài sao? Bố muốn anh Phi biết sao?
– Nhưng con cũng thích đúng không nào? Thằng Phi nó bỏ rơi con lâu như thế, ta sợ con ra ngoài không khống chế được mình lại thành ra ngoại tình hả con? Tại sao ở nhà có ta đây mà con không để ý tới… ta sẽ giữ bí mật cho con con hiểu chứ! Còn ra ngoài kia thì sao? Hả?
– Bố khinh thường con quá rồi đấy… Bố coi con là thứ gì mà lại nói như vậy…
– Bố… không có ý đó… chỉ là bố lo cho các con xa nhau lâu ngày…
– Nên thế bố muốn thay anh Phi sao?
– Đúng! Ta sẽ thay nó chăm sóc con!
– Bố bị điên rồi… con không thể tưởng tượng nổi bản chất của bố lại thành ra thế này…
Uyên che mắt và cười với nụ cười bất lực và cay đắng.
– Thế tại sao con lại cho bố địt? Đến tận hai lần? Con nói đi!
Ông Lưu cũng trừng mắt lên kiểu trách móc.
– Này bố!!! Bố nói chuyện thế mà nghe được à? Bố là chủ tịch giám đốc một công ty lớn đấy! Bố là bố của hai anh và là người mà người ta hết sức tôn trọng, tại sao bố lại nói ra những từ ngữ thô thiển vô học như vậy?
Uyên cũng mở to mắt nói với ông Lưu. Mặc dù cuộc cãi vã này rất căng thẳng nhưng cả nàng và ông Lưu đều nói nhỏ đủ để nghe vì không muốn đánh động tới con bé Như đang ngủ trên tầng.
– Bố chẳng cần mấy cái thứ đấy! Bố không cần! Quan hệ bố và con đến mức này rồi tại sao con vẫn còn quá khó khăn với bản thân mình như thế! Bố biết con cũng muốn, bố chỉ muốn chăm sóc cho con đến khi thằng Phi nó về… – Ông Lưu đi tới và nắm vào cổ tay Uyên.
– Con không cần!!!
Uyên liền hất tay ông Lưu ra.
– Con không cần sao mỗi khi làm tình nhìn con sướng lắm mà, con có không cần thật không? Ông Lưu vẫn đi tới ép Uyên lùi lại thành cầu thang và dựa vào tường.
– Bố im đi!
Uyên cau mày tức giận nhưng không đáp trả được gì. Đã có lúc nàng rất muốn nói chuyện này với bố đẻ hoặc với anh Phi để tránh sự quấy rối của bố chồng nhưng không thể được. Nếu nói ra thì đúng là thảm họa, nàng không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nữa. Gia đình này sẽ tan vỡ hết, hạnh phúc của em gái nàng… của anh Phi và mặt mũi của bố Lý hay của tất cả mọi người trong gia đình… Nên nàng không thể nói được.
– Chuyện này không ai biết thì con lo gì hả con? Bố và con đã làm hai lần rồi làm thêm một lần nữa cũng đâu có sao, bố hứa sẽ làm con hài lòng. Thư giãn đi con đừng quá căng thẳng…
Vừa nói ông Lưu vừa tiến đến bóp một bên ngực Uyên và đẩy chúng lên.
– BỐP… Một phát tát cực mạnh vào mặt ông Lưu khiến ông bị lùi ra hai bước.
– Khốn nạn! Bố không xứng đáng là bố của anh Phi!! Hóa ra đây là bản chất thật của bố sao? Không bằng cầm thú!
Nói xong Uyên quay người đi thẳng lên cầu thang.
– Nếu đã vậy!!! Bố sẽ nói chuyện này với cái Như!
Ông Lưu ôm mặt nhìn theo Uyên. Lúc này nứng quá rồi ông đành dùng đến cách khốn cùng nhất.
– Cái gì?
Uyên quay lại lườm ông Lưu.
– Bố đang thời kỳ hồi xuân… lúc nào cũng thế này, lúc con vắng nhà không biết bố sẽ làm gì để giải tỏa đây…
Ông Lưu vừa nói vừa nắm vào chim mình trông cực kỳ bệnh hoạn.
– Bố thật là một tên khốn nạn!! Bố không được phép động vào người cái Như! Bố tránh xa nó ra! Nếu không… – Uyên ngập ngừng.
– Con sẽ nói cho thằng Ninh? Hay cho thằng Phi? Hay cho ông Lý?
Ông Lưu cũng hơi lo ngại khi mình đang thách thức con bé Uyên. Đây là một ván cược lớn của ông. Được ăn cả ngã về không.
– Chó chết!!! Ông đúng là loại chó mà!
Uyên nhíu lông mày chửi bố chồng như kẻ thù, nàng tức phát điên lên khi ông ta đe dọa đến con bé Như. Ông ta biết nàng không thể nói chuyện này ra với bất kể ai, nếu ông ta nói với cái Như tất cả sẽ không còn gì nữa. Uyên đang đứng trước một tình huống khó khăn nhất trong cuộc đời mình mà không ai có thể giúp đỡ.
– Vậy… một là bố sẽ nói ra với cái Như hai là con… Và bố nói thẳng, bố chẳng sợ xã hội này nghĩ bố là kẻ thế nào, gia đình này tan nát cũng được… Bố chỉ cần con thôi Uyên à… Ông Lưu lật mặt một cách kinh khủng, ông nói ra những lời này khiến Uyên bị sốc nặng. Nàng thở mạnh và mở to mắt nhìn ông bố chồng điên rồ với vẻ mặt không thể tin được. Không ngờ ông ta còn dám vứt bỏ mọi thứ như thế chỉ để ngủ với mình. Thật là một kẻ tráo trở nguy hiểm.
– Đúng là một con quỷ đội lốt người…
Uyên nhìn ông Lưu với ánh mắt kinh tởm, nàng không ngờ ông lại lật mặt nhanh như thế, hóa ra mọi tin đồn đều là thật… bản chất của ông ta thối nát còn không bằng một kẻ dưới đáy xã hội.
– Thôi được rồi…
Ông Lưu nói xong liền đi thẳng lên cầu thang để dọa Uyên.
– Này! Bố định làm gì… bố!!!
Uyên sợ hãi chạy theo, nàng sợ ông ta sẽ nói với cái Như thật. Ông Lưu không nói gì đi thẳng đến phòng Như đang ngủ.
– Bố! Bố hâm à…
Uyên kéo tay ông Lưu vào phòng của ông ấy cách đó một đoạn.
– Thế con đã quyết chưa?
Ông Lưu kéo Uyên lại và ôm eo con bé.
– Hmm… khốn nạn…
Uyên nhíu lông mày lại lẩm nhẩm. Ông Lưu mặc kệ bị con dâu chửi vì lúc này ông chỉ cần có mỗi con bé, chắc hẳn ông đã nghiện Uyên nặng rồi. Mặt ông rất dày khi bị chửi như vậy mà vẫn bình thản đưa tay xuống bóp bộ mông mẩy của Uyên khiến chiếc váy ngủ nhúm lại một chỗ.
– Bố bỏ ra rồi con sẽ quyết định…
Uyên thở dài, nàng đành phải chịu thua tên cáo già này. Ông Lưu không nói gì, mắt ông sáng lên và đứng dịch ra một bước.
– Con… con sẽ giúp bố xuất ra… nhưng không làm tình…
Uyên nhìn thẳng vào mắt ông Lưu rất kiên định. Ông ta không nói gì ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc.