Phần 51
Tầm 15 phút sau, Uyên và Như được lão ăn mày tháp tùng về đến tận nhà, tuy nhỏ con già cả nhưng đi cùng lão khiến hai chị em phần nào cảm thấy an toàn hơn. Uyên có chút lo lắng khi nàng để mặc bố chồng ở lại đó, không biết bây giờ ông ấy thế nào rồi… Nàng còn chưa giúp ông ấy xuất ra nữa… Uyên cảm thấy hơi áy náy nhưng sự an toàn của em gái vẫn là quan trọng nhất.
Hai chị em mở cổng vào sân, mỗi người cầm hai thanh kẹo mút ủng hộ mấy cô bán hàng rong. Hôm nay là một đêm trăng thanh gió mát nên hai chị em lên bậc thềm ngồi ngắm sao, thời tiết này khiến con người ta cảm thấy rất thoải mái.
– Ông ơi! Ông đóng cổng rồi lên đây ngồi chơi!
Như vẫy tay gọi ông lão, Uyên vốn định tâm sự với em thì con bé lại nhanh nhảu quá. Mà thôi nàng cũng muốn khai thác một chút thông tin từ ông ấy tiện ngồi chờ bố Lưu về. Lão ăn mày lò dò đi tới ngồi dưới bậc cuối cùng của cầu thang.
– Ông ơi! Hôm nay ông ra công viên làm gì đó, may mà có ông không cháu ghét bọn con trai kia lắm ý…
Như nhíu lông mày lại, vốn cũng bị trêu nhiều nhưng hôm nay trời tối nên nàng sợ hơn mọi hôm. Uyên mỉm cười vì nàng đang định hỏi câu đó thì con bé Như lanh chanh hỏi trước rồi.
– Tôi… ra công viên… tản bộ rồi ngồi nói chuyện với mấy bà bán rong từ chập tối…
Lão ăn mày nói có chút ấp úng, giọng run run như bị tra khảo. Là một lão già 76 tuổi gần 80 tuổi nhưng tính tình lão thật thà, ít có kinh nghiệm đối phó với những tình huống trong cuộc sống gia đình nên khá run sợ trước những bí mật mà lão vừa phát hiện ra.
– Hi hi… vậy á… Ông đã tán được cô nào chưa ạ hihi! – Như ôm miệng cười vì chưa bao giờ nàng thấy ông lão nhắc về mấy cô bán rong cả.
– Khặc khặc… cô Như khéo đùa… người như tôi… làm gì dám với cao đến vậy… làm bạn… làm bạn thôi! Khặc khặc…
Lão ăn mày ấp úng vừa nói vừa cười như bị sặc nước. Lão liếc Uyên thấy Uyên đang chống tay vào má mỉm cười nhìn mình khiến lão sợ hãi vì những bí mật ở phòng tắm công cộng. Trước đây khi chưa ở trong nhà, công viên đó chẳng khác nhà của lão nên lão ta rất am hiểu và thông thuộc đường đi lối lại, kể cả là khu phòng tắm bỏ hoang của ông Lưu cũng là nơi lão ra vào rất dễ dàng bởi những lỗ chó xung quanh đó mặc dù ông Lưu có khóa trong đi chăng nữa.
Uyên chống tay vào má nhìn lão ăn mày và em mình nói chuyện, thỉnh thoảng nàng thấy ông lão có liếc lên trên chắc chắn nhìn vào dưới váy của mình… vì nàng và Như đang ngồi trên bậc cao nhất, còn ông lão ngồi bậc dưới… Không hiểu sao tối nay Uyên không thấy phiền mà thậm chí còn để im cho lão nhìn… vì ở góc đó có lẽ cũng chỉ nhìn thấy đùi trong của mình thôi.
– Biết đâu được ạ… Ông có vũ khí bí mật nhỡ đâu các cô ấy thích thì sao hi hi!
Như ôm miệng cười nhưng mím môi lại ngay rồi nhìn qua chị mình vì câu nói lỡ mồm. Thấy Uyên cũng đang quay sang lườm với đôi lông mày cau lại làm Như thấy sợ.
– Em… lỡ mồm… – Như lè lưỡi ra và cắm môi tủm tỉm cười.
– Khặc khặc… Cô Như cứ nói vậy… tôi chỉ là một lão ăn mày gần đất xa trời… ai mà dám kết đôi chứ khặc khặc…
Lão ăn mày cười phổng cả mũi. Cứ nói xong câu nào là lão lại liếc lên nhìn vào dưới váy của Uyên. Con bé Như thì mặc quần nên không thể cuốn hút bằng Uyên được. Thậm chí lão còn từ từ lấm lét di chuyển chỗ ngồi của mình để có góc nhìn tốt hơn. Sau vài ba cái dịch đít lão đã nhìn thấy thấp thoáng quần lót trắng của Uyên khiến chim lão cửng lên nhanh chóng. Mặc dù hai đầu gối của Uyên đang khép lại nhưng lão ăn mày đã rất khéo léo di chuyển để ngó thấy được hình ảnh hiếm có này.
– Ông lên đây ngồi đi! Ngồi dưới như vậy chúng cháu tổn thọ mất…
Uyên nói với một gương mặt lạnh lùng không cười khiến lão ăn mày sợ hãi, vì hình như cô Uyên nhận ra được hành động vô sỉ này rồi.
– Thôi… tôi ngồi dưới này được rồi… ai lại ngồi cùng các cô… – Lão ăn mày quay mặt đi chỗ khác xấu hổ.
– Ông sợ chúng cháu ăn thịt ông à?
Uyên và Như mỉm cười khúc khích nhìn ông lão.
– Không… ý tôi là… tối không dám… sợ ông chủ nhìn thấy…
Lão ăn mày lại liếc lên nhìn vào váy Uyên lần nữa. Lần này Uyên tóm vào váy và thu vào trong đùi che đi toàn bộ cảnh tiên trước mắt lão ăn mày.
– Này ông… trước đây ông nói chưa có vợ đúng không? Vậy là ông chưa được làm chuyện ấy bao giờ… Nhỉ…
Uyên chống tay vào má nhìn ông lão với gương mặt hơi đỏ. Có lẽ do vẫn còn hưng phấn từ nãy nên những chủ đề này làm nàng cảm thấy phấn khích và muốn trêu chọc ông lão chim to này.
– Vâng… tôi… tôi…
Lão ăn mày ấp úng. Lão thấy Uyên xinh xắn như tiên vậy tại sao lại gian díu với ông bố chồng béo ú lùn tịt thế chứ… Tại sao lại như vậy? Đây là loạn luân mà… Càng nghĩ lão ăn mày càng không hiểu thế giới này đang vận hành kiểu gì, chả lẽ lại đảo ngược hết rồi ư?
– Ông tán mấy cô bán hàng rong đi cháu đẩy thuyền cho hihi!
Như bỗng đỏ mặt khi thấy chị hỏi ông lão chuyện đó khiến nàng phải nhanh nhảu nói chen vào… sợ ông lão nói ra điều gì đó sẽ lộ mất… Vì chị Uyên tinh lắm. Ánh mắt lườm lúc nãy là có điềm rồi.
– Khặc khặc… – Lão ăn mày chỉ cười gãi đầu.
– Này… Ông! Ông thích chơi gái không? Hôm nào cháu thuê cave về cho ông nhé!
Nói xong Uyên mỉm cười vì thấy mặt ông lão lúng túng trông thú vị quá. Như thì tủm tỉm mở to đôi mắt bồ câu ra liếc sang trái sang phải trông lúng túng đáng yêu thực sự… Vì trước đây nàng cũng có suy nghĩ y hệt với chị mình.
– Ôi không… không! Tôi… tôi nào dám… không dám… Khặc khặc…
Lão ăn mày rất ngại khi Uyên liên tục trêu chọc ông, có khi nào cô ấy phát hiện dưới đũng quần ông lão đang phồng lên không?
– Ông thử đi cho biết… hi hi…
Như nói và liếc sang chị thì đúng lúc đó nàng cũng bắt gặp được ánh mắt của chị Uyên đang nhìn mình càng làm Như thêm bối rối. Như kiểu chị ấy đã biết chuyện gì đó rồi thì phải.
– Của ông to thế kia… sợ mấy chị đó không chịu nổi chị nhờ…
Như mím môi lại cười xong ôm mặt không dám nhìn chị vì không hiểu tại sao lại nói ra điều đó. Tất cả cũng vì ánh mắt dò xét của Uyên khiến Như cảm thấy xấu hổ lúng túng và liên tục lỡ mồm nói những điều không nên nói.
– Hmm… To thì to… Nhìn ông thế này, chắc gì đã chịu nổi một phút…
Uyên mỉm cười cùng với Như… Nói xong câu này Uyên cảm thấy trong lòng mình rạo rực quá, bên dưới bướm không ngừng rỉ nước nhờn ra chiếc quần lót trắng.
– Khặc… khặc… chưa thử… làm sao biết…
Lão ăn mày liếc nhìn Uyên rồi liếc ra chỗ khác. Uyên thấy ánh mắt lão ăn mày tự nhiên nàng cũng bị xấu hổ khi nghe ông lão nói thế. Hóa ra cũng biết thách thức đấy chứ không hiền như nàng nghĩ.
– Thật sao? Ha ha… Người ông nhỏ thế này thì trụ được mấy hiệp?
Uyên ôm miệng cười to khi thấy ông lão cũng to gan lớn mật đấy chứ.
– Tôi á? Khặc khặc… đến khi nào van xin mới thôi! Khựa khựa khựa…
Lão ăn mày cao hứng chém gió với Uyên đến mức thay đổi cả điệu cười. Lão lôi những ngôn từ bỗ bã mà lão nghe lỏm được từ đám xe ôm hay thợ xây mà lão đã từng gặp trước đây.
– Có thử không… Ông…
Uyên đỏ ửng mặt nhìn lão ăn mày với ánh mắt lạnh lùng… Câu nói này, ánh mắt này khiến lão cứng họng không nói được gì… Tim lão như rụng ra khỏi lồng ngực… Như mở to mắt nhìn chị… nàng thực sự cảm thấy choáng váng với câu nói đó của Uyên.
– Ha ha ha ha! Cháu đùa thôi!! Ha ha ha! Nhìn mày kìa, mày tưởng chị nói thật chắc! Ha ha ha!
Uyên cười phá lên vì nhìn mặt Như và ông lão ngắn tũn lại trông buồn cười quá. Tuy nhiên lúc này Uyên cảm thấy trong lòng rạo rực quá, thật là khó hiểu, chỉ là mấy câu nói đùa thôi mà… Chả lẽ bản thân nàng lại thiếu thốn đến vậy ư… Uyên chống tay vào cằm có chút xấu hổ vì câu nói quá đà của mình, đôi má nàng ửng hồng nhìn xinh như tiên nữ đang e thẹn vậy.
– Eo… em tưởng chị nói thật đấy…
Như lè lưỡi ra nhíu mày lại, đến nàng còn suýt nữa tin là thật.
– Ha ha ha Mày hâm à!
Uyên cười và đập vào vai Như một cái.
– Chị cứ trêu ông nha… Nhìn ông gầy nhưng nhỡ đâu ông khỏe thì sao chị, mấy đứa bạn trên trường nói gầy là thầy mọi thứ đó Hi hi! – Như ôm miệng cười.
– Mày thử chưa mà biết?
Uyên quay sang lườm Như với ánh mắt lạnh te khiến Như cười nhạt lại… Trông mặt con bé tội tội làm Uyên buồn cười quá mà cười phá lên.
– Ha ha ha ha… Sao mặt ngẩn tò te ra thế Như? Chị đùa mà! Ha ha ha!! – Uyên vừa cười vừa đánh nhẹ vào tay Như.
– Chị ý! Tối nay chị bị thừa năng lượng à? Cứ trêu em! – Như cau mày lại lườm chị.
– Khặc khặc… Tôi… tôi xin phép về phòng… chúc các cô ngủ ngon…
Lão ăn mày vừa sợ vừa xấu hổ nên xin phép đứng dậy trước kẻo lại bị lộ chuyện gì thì toi cả lũ. Từ lúc ở cùng nhà với hai chị em, bỗng lão có lòng tự trọng hẳn lên. Minh chứng cho cuộc sống của lão tốt hơn đó chính là lão thực sự đã bắt chuyện được với mấy cô hàng rong chứ không phải lão bốc phét.
– Chị trêu ông lão nên ông ý ngại đấy… – Như rướn người nhìn theo bóng dáng của lão ăn mày.
– Kệ ông ấy đi, chị thấy mày quan tâm đến ông ta phết đấy! Có ý gì không? – Uyên liếc nhìn Như với ánh mắt sắc sảo.
– Có ý gì là sao ạ?
Như mím môi lại nhưng không dám nhìn vào mắt chị.
– Mày sao qua mắt được chị hả Như… Xa chồng lâu ngày nhớ đúng không?
Uyên mỉm cười nhìn em mình làm Như xấu hổ, gương mặt lúng túng biểu cảm ngại ngùng trông rất đáng yêu.
– Chị cũng thế còn gì… Các anh ấy đi lâu ngày như vậy… ai mà chả nhớ chứ… – Như phồng một bên má rồi nằm ra cánh tay mình.
– Nghe nói anh Phi sắp về… không biết có thật không nữa…
Uyên thở dài chống tay vào má nhìn ra ngoài đường.
– Thật á chị, em chẳng thấy anh Ninh nói gì…
– Ừm! Chắc không phải đâu, nếu về kiểu gì anh ấy cũng sốt sắng gọi cho chị ngay.
– Hi hi… – Như chỉ nhìn Uyên rồi cười.
– Mày cười cái gì đấy? – Uyên lườm sang Như.
– Chị nhớ lắm rồi đúng không?
Như cấu nhẹ vào tay chị một cái.
– Hmm… Cũng nhớ chứ… Chuyện tình cảm gia đình chị… mày cũng rõ mà… anh ấy bình thường ở nhà đã lạnh nhạt, nay đi lâu như vậy…
Uyên thở dài, càng nói nàng càng cảm thấy khó chịu trong người vì những lúc thế này nàng luôn cần những bờ vai vững chắc để dựa vào. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trừu tượng, thực chất nàng đang rất muốn làm tình… muốn lắm… Nhưng càng chờ Phi về càng chẳng thấy… mà nếu có về anh ấy có lẽ cũng sẽ lạnh nhạt như cũ thôi. Lúc này, xung quanh Uyên luôn xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực khiến nàng cảm thấy chán nản.
– Chị nhịn tốt nhờ…
– Sao lại nói vậy? Có nghĩa là mày không nhịn được hả? Tính đi linh tinh hay gì? Mà chị hỏi thật nhé! – Uyên nhìn em mình chằm chằm.
– Chị hâm à! Sao lại nói thế? Em nhịn được mà!
Như nhíu lông mày lại đánh vào vai Uyên một cái.
– Chị thấy mày hay để ý ông lão lắm, có khi nào… mày thèm cái ấy của lão không đấy?
Uyên nói kiểu nửa đùa nửa thật nhưng cũng làm Như mở to mắt nhìn xuống đất và xấu hổ.
– Nói thật đi… ở nhà này, chỉ có chị em mình tin tưởng được… mày còn lo lắng về chị sao?
– Thực ra… nói thật thì… trông nó to như vậy ai mà không để ý cơ chứ? Chả lẽ chị lại không để ý sao, ngày nào cũng lủng là lủng lẳng như vậy… haha… – Như ôm miệng cười, mặt nàng đỏ lên nhanh chóng.
– Mày hâm à! Ông già lắm rồi để ý gì chứ… được mỗi cái chim to, người thì bé như cái kẹo.
– Vầng… Chim to thật ý chị ạ, lúc nãy chị có để ý ông ý nói “thử đi thì biết” không? Haha… lúc đó em buồn cười lắm nhưng nhịn được… Hình như ông gạ chị đấy! Ha ha ha!
Như cười phá lên, chất giọng trong trẻo đáng yêu này của nàng phải đi lồng tiếng mới không phí của trời.
– Gạ chị? Mày hâm à… Chị có thiếu thốn thế nào thì bên ngoài kia đầy anh cao to đẹp trai xếp hàng chờ nhé!
Uyên bĩu môi, nhưng thực ra nàng cũng tò mò và suy nghĩ đấy… Vì cái thứ đó của ông lão thật sự quá lớn, nàng lại nghĩ đến hôm ở ngoài bờ tường lúc nàng nắm vào đó… chưa bao giờ nàng cầm vào cái dương vật nào mà to khủng khiếp đến vậy. Nàng còn mông lung không biết nó có đút vừa vào trong bướm mình không nữa. Chính những suy nghĩ này mới khiến Uyên tò mò và muốn trêu ông lão. Mặc dù là người trêu nhưng Uyên lại là người xấu hổ hơn cả.
– Á à… chị định ngoại tình nhá! Em mách anh Phi!!!
– Con hâm! Chị nói trêu… Mày biết tính chị có bao giờ để ý đến ai đâu…
– Mà nhá… chị bảo… Ông lão ấy… dù gì ông ấy cũng là đàn ông, nói chưa động chạm vào ai chị cũng chưa tin đâu… – Uyên nói và nhìn về phía gara ô tô.
– Thật đấy chị ạ… – Nói đến đây Như lại ôm miệng vì suýt lỡ lời.
– Sao mày biết? – Uyên lại lườm.
– Thì… em thấy… ông ấy nhiều lúc… – Như ấp úng.
– Nói thì nói đi ấp úng thế? Sợ nói sai gì à?
– Không! Nhiều lúc ý… Em thấy ông lão nhìn em còn cửng lên ý, già rồi mà cửng lên chắc chắn hồi trẻ chưa làm gì thật chị ạ… Không đến tuổi này rồi làm gì lên được nữa hihi…
Như vốn là một cô gái thông minh nên nàng rất nhanh trí đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
– Đó chỉ là giả thuyết thôi… Mà này! Hôm trước chị thấy thằng nào đưa mày về thế?
Uyên chợt nhớ đến chiều hôm trước Như được bạn học đưa về, một thanh niên khá trắng trẻo đẹp trai.
– Bạn cùng lớp em thôi… Hôm đó bác Lú xe ôm bận không chở em được.
– Sao mày không đi Grab hay taxi?
– Ui tắc đường lắm, biết bao giờ mới về đến nhà, em đi xe ôm bao mát…
– Grab xe ôm đầy ra đấy! Mày nhờ thằng ku đó đèo về lỡ ai nhìn thấy thì sao? Họ lại dị nghị nói chồng đi vắng rồi mày cặp bồ này nọ – Uyên cau mày lo lắng cho em.
– Em đi nhờ một hôm thôi mà chị… bình thường em hay đi xe cùng bác Lú mà…
– Bác Lú? Là ông nào? – Uyên lại nhìn Như với ánh mắt dò xét.
– À là bác xe ôm đầu ngõ ý chị, bác ấy chở em đi học hàng ngày mà… bác ấy đi nhanh lắm mà biết nhiều ngõ tắt nên chưa bao giờ em đi học muộn cả.
– Hmm… Mày cứ cẩn thận đấy… Thời điểm này là thời điểm nhạy cảm… Lỡ ra ngoài kia mày có yếu lòng một cái là mệt lắm… – Uyên thở dài.
– Chị ý… Chị làm ở công ty chị dễ cặp kè hơn em ý! – Như đẩy vào người Uyên.
– Ai dám động vào chị? Mày hơi nhầm đấy… Chị chỉ lo mày xa chồng lâu ngày cặp kè linh tinh thì chết dở!
– Ai biết được hihi… Nhưng… em hỏi thật chị nhá… – Như khoác tay Uyên thủ thỉ.
– Sao?
– Lúc chị thèm ý… thì chị làm gì…
Như cười tủm tỉm.
– Chẳng làm gì cả… nhịn thôi…
– Nếu không nhịn được?
– Hỏi lắm thế con bé này!
– Thì… em hỏi kinh nghiệm của chị, chị chẳng nói không được ra ngoài cặp kè lại còn… – Như tủm tỉm cười.
– Thèm đúng không?
Uyên nhìn Như cười vì cuối cùng con bé cũng chịu tâm sự.
– Ựm…
Như mỉm cười gật đầu một cái.
– Mày dùng thử dưa chuột đi… đeo cái bao vào…
Nói những lời này cũng khiến Uyên xấu hổ đỏ hết cả mặt, tim nàng càng lúc càng đập mạnh vì tưởng tượng nhiều thứ.
– Eo ơi… Em không thích làm với thực vật đâu… – Như bĩu môi tưởng chị có cao kiến gì.
– Thế mày thích làm với động vật à?
Uyên lè lưỡi ra kiểu bị ghê người.
– Eo!!! Tởm! Chị hâm à!!! Eo ơi chị có suy nghĩ bệnh hoạn nha! – Như đẩy người Uyên một cái.
– Thế chị chịu chẳng còn cách nào…
Uyên bị Như lắc qua lắc lại chỉ biết cười.
– Thế chị hay dùng dưa chuột à? Haha – Như cười phá lên khi nghĩ đến cảnh đó.
– Mày hâm à! Chị chỉ nghe bọn bạn nói thôi chứ đâu dám làm…
– Thế không nhịn được thì chị đi cặp kè hả?
– Con điên này! Hỏi lắm thế? Thích trêu chị không?
Uyên thò tay cấu vào eo Như một cái khiến con bé rụt cả người lại.
– À chị có cách cho mày đấy! – Uyên cười tủm tỉm nhìn Như.
– Cách gì? Cách gì chị?
– Mày thèm hơi dương quá thì dùng tạm ông lão đi! Ha ha ha! Cho ông làm cái! Ha! Ha! Ha!
Nói xong đến Uyên cười phá lên.
– Khiếp chị hâm à!!! Chị đi mà cho!
Như mở to mắt ngạc nhiên khi chị mình nói vậy.
– Chim ông ấy to thế chắc mày sẽ sướng điên lên đấy, không khéo nghiện không biết chừng! Ha ha!!
Uyên thấy Như xấu hổ càng được đà trêu con bé.
– Chị đi mà dùng! Mà nhá lúc chiều tối nay chị ở trong phòng bố Lưu làm gì thế?
Bị trêu tức nên Như hỏi ngược lại.
– Làm gì? – Bị bất ngờ Uyên có chút lúng túng.
– Chị làm gì mà đỏ hết cả mặt lên ấy…
Như nhìn chị với ánh mắt nghi ngờ có chút tinh nghịch.
– Thì… lúc đó… chị bảo phòng bố không bật điều hòa nên nóng thôi…
– Còn lâu! Điều hòa phả ra lạnh cả chân em kia kìa… Á à… chị làm gì!!! Á à!!!
Như lần đầu tiên thấy chị mình bối rối đến vậy càng được đà trêu tức.
– Sigh!!!
Uyên nhíu lông mày lại chẹp miệng một cái.
– Chị nói mày đừng kể cho ai kể cả ông Ninh đấy…
Uyên cũng là một cô gái nhanh trí nên nàng rất nhanh đã nghĩ ra lý do.
– Vâng! Chị còn lo em nữa…
– Lúc chị vào bón cơm cho bố Lưu thấy bố đang ngủ nhưng không mặc đồ… Chim thì cửng…
Uyên phải nói ra một lý do gì đó để giải thích cho gương mặt đỏ của mình nếu không con bé chắc chắn sẽ không tin.
– Eo cửng á… bố Lưu á… Chim to không chị… – Như lại tủm tỉm cười.
– To… dài lắm…
– Thế á… Mà lúc đó chị làm thế nào mà bón cơm cho bố được… – Như vừa nói vừa tưởng tượng.
– Thì chị gọi ông ấy dậy thôi…
– To lắm à chị? To hơn của ông lão không?
Như tò mò, ánh mắt nàng nhìn vào khoảng không để tưởng tượng.
– Chị được so đâu mà biết… Cũng như nhau đấy…
Uyên và Như ngồi nói về dương vật của hai ông già mà cả hai chị em đỏ hết cả mặt vì tưởng tượng.
– Thật á… Eo ơi! Không ngờ đấy…
Như mím môi lại, mắt mở to suy nghĩ. Nàng nghe anh Ninh nói trước đây bố Lưu là tay chơi, chắc hẳn chuyện ấy sẽ có kinh nghiệm lắm chứ không như lão ăn mày.
– Nhớ đừng nói với ai nhé…
Uyên nói xong câu này thì Như cũng chỉ “ựm” một cái rồi cả hai chị em chìm vào tưởng tượng của mình.
– Bây giờ ý… ở nhà chỉ có chị em mình với bố với ông lão… bốn người… Bố Lưu và ông lão còn… kiểu sung mãn ý… em sợ còn nguy hiểm hơn ở ngoài… – Như nói xong thì nhìn chị mình có chút lo lắng… có lẽ là hồi hộp thì đúng hơn.
– Ý mày là sao… mày hâm à… nghĩ linh tinh vớ vẩn… mày tưởng tượng ít thôi!
Uyên cau mày nhìn vẻ mặt của Như là biết con bé vừa tưởng tượng một đống hình ảnh “ghê rợn” rồi.
– Chị còn thiếu thốn nữa chứ… Em lo cho chị lắm ý…
Như nhìn Uyên mắt chớp chớp kiểu muốn trêu chị.
– Chả lẽ mày thì không… Tao còn sợ mày “làm thịt” ông lão thì có haha – Nói xong Uyên cười phá lên.
– Chị nhá! Trêu em… Còn chị thì sao? Bố cũng lẻ bóng hay chị mình chiều người bố già một chút… cũng có huyết thống gì đâu nhỉ…
Như trả đũa lại với những tư tưởng loạn luân. Nói xong Như cũng cảm thấy xấu hổ chỉ biết cười nhìn chị mình.
– Con hâm này bắt đầu không kiểm soát được ngôn từ rồi đấy! Tư tưởng lối sống đồi bại… Chị mách ông Ninh! – Uyên dọa khiến Như xị mặt xuống.
– Ai bảo chị trêu em trước! Hứ!
Như cau mày quay người đi chỗ khác dỗi.
– Chị đùa! Mày nghĩ chị điên à mà đi nói mấy chuyện này ra!
Uyên chọc nhẹ vào người Như. Như chỉ bĩu môi một cái rồi quay người lại hai chị em tiếp tục rơi vào trầm tư.
– Chị ơi…
– Hứ?
– Ngộ nhỡ các anh sẽ rất lâu rất lâu mới về thì sao… – Như hỏi Uyên câu này cũng khiến nàng có chút nặng lòng.
– Thì đợi chứ sao… Thiếu lắm đúng không?
Uyên nói nhỏ lại, lời nói lúc này mới thật lòng không có trêu đùa gì cả.
– Cũng hơi hơi đấy… – Như gục đầu xuống tay mình và gật đầu.
– Thử cái của nợ kia đi! Đừng để ai biết…
Uyên nhìn về phía gara và nói, sau đó mỉm cười nhìn Như, thấy con bé ngơ ngác khiến nàng buồn cười quá cười phá lên.
– Ha ha ha… Nói vậy mà cũng tin, con bé này chắc muốn thật!
– Chị nhá! Có chị muốn ý! Từ nãy đến giờ có mỗi chị nhắc đến chuyện đó với ông lão thôi! Em đi lên nhà!
Như tức giận vì mình đang nghiêm túc mà chị cứ đùa. Như chống tay ngồi dậy và vùng vằng giận dỗi đi lên phòng.
– Ơ chị đùa! Tức thật à! Ha ha… con bé ngốc này!
Uyên cũng đứng dậy định đi lên phòng cùng Như nhưng nàng lại chuyển hướng đi ra sân ngồi xuống ghế đá chỗ ông Lưu hay đánh cờ… Mà sao giờ này vẫn chưa thấy ông ấy về. Trời bắt đầu nổi gió to, hình như sắp có mưa… Bầu trời quang đãng bỗng chốc đen xì lại. Uyên chống tay vào cằm nhìn vào khoảng không vô định.
Ngày hôm nay hai chị em tâm sự cũng đã hiểu tình trạng của nhau phần nào đó qua những lời nói có tính gợi ý. Uyên rất hiểu Như, con bé hiền và hay ngại nên dù nó có muốn gì thì cũng đâu có thừa nhận… Nhưng Uyên dám chắc chắn con bé có tò mò về ông lão…
Uyên cảm thấy đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ vì cảm giác lúc này ngứa ngáy hơn những đêm khác rất nhiều. Nàng chống tay vào cằm suy nghĩ linh tinh, sau đó nàng đứng dậy đi qua đi lại cảm thấy trong lòng rạo rực khó tả. Bây giờ ông lão đã đi ngủ, con bé Như có lẽ cũng vậy vì mai còn phải đi học sớm. Bây giờ còn mỗi nàng ngồi chờ bố Lưu về… cũng muộn rồi… trời thì sắp mưa… Uyên cầm hai vạt áo khoác và ôm vào người vì có cơn gió hơi lạnh.
Uyên ngồi xuống chiếc ghế ngoài sân rồi lại đứng dậy đi qua đi lại… Trong đầu nàng không ngừng nghĩ về cảm giác được lấp đầy bởi bố chồng, dương vật ông ấy khiến nàng sướng không thể diễn tả nổi… anh Phi chưa bao giờ làm được điều đó… và có lẽ sẽ chẳng bao giờ làm được… Cái hôm ở sofa… mặc dù rất giận bố chồng nhưng kỳ thực nàng cảm thấy rất thoải mái, cứ như mọi mệt mỏi và khó chịu trên thế giới này được tan biến hết ngay lúc đó vậy.
– Hmm…
Uyên lại thở dài, nàng nghĩ đến khoảng thời gian trước, nàng và bố chồng đã trải qua một số chuyện rồi cuối cùng nàng không hiểu vì sao nàng và ông ấy lại động chạm cơ thể với nhau… nàng cho ông ấy sờ vào những nơi nhạy cảm mà chỉ chồng nàng là người duy nhất được phép. Từ lúc nào chứ… đây là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng nghĩ cho cùng… đâu phải lỗi tất cả do ông ấy hay do nàng… Uyên không muốn đổ tội cho chồng nhưng nàng không tìm thấy lý do phủ nhận ngoài công việc của anh ấy…
Ngoài kia có biết bao nhiêu doanh nhân họ vẫn đi làm vẫn thành công và vẫn chăm lo được cho gia đình… nhưng tại sao… anh Phi không làm được để rồi khiến nàng phải chịu giày vò trong cơn hứng tình một mình… Rồi sau đó thì ra sao? Vợ của anh đã tụt quần xuống và cho người khác đưa thứ đó vào trong người ở thời điểm yếu lòng nhất… và người đó lại là bố chồng nàng. Một sự thật đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời, đến trong mơ Uyên cũng chưa bao giờ mơ thấy.
Uyên thở dài… Nghĩ tại sao hôm đó lại dễ dàng bị thất thân như vậy… Nghĩ cho cùng mặc dù nàng có cá tính mạnh mẽ nhưng vẫn là một cô gái trẻ tràn đầy sức xuân… Là con gái thì đôi lúc được phép yếu lòng chứ… Càng nghĩ hơi thở của Uyên càng dồn dập, nàng cầm điện thoại trong tay bấm số bố chồng nhưng cảm giác lưỡng lự quá… Uyên cứ cầm lên rồi đặt chiếc iphone xuống một vài lần…
Uyên vuốt mái tóc ra đằng sau thở dài… Đôi môi đỏ mím lại, nàng nhớ đến cảm giác mút cái thứ đó vào trong miệng khác hẳn với của anh Phi… cảm giác vừa ấm vừa đầy cả khóe miệng hơi khó chịu nhưng sao lại hưng phấn đến thế… Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, lúc này nàng đã có lý do để quay lại khu phòng tắm ấy nhưng vì quá hồi hộp với những suy nghĩ vừa rồi nên nàng rất lưỡng lự… Nghĩ ra đó kiểu gì cũng… nhưng thực sự lúc này cơ thể nàng ngứa ngáy lắm rồi, chỉ nghĩ đến nó thôi mà đã cảm thấy khoan khoái khó tả.
Uyên nhắm mắt và nhíu đôi lông mày lá liễu lại… Trong nàng đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Uyên đứng dậy đi ra đi vào trong khi trời mưa khá to rồi… Uyên thấy lo lắng cho bố chồng vì lúc này ông chưa về… Nàng cầm điện thoại lên lần nữa nhưng lại thôi vì mình là con gái tại sao phải gọi trước chứ… Nghĩ kỹ thì đây là sự lo lắng của con dâu dành cho bố chồng vì nếu có chuyện gì xảy ra anh Phi sẽ trách mắng nàng mất nên chủ động một chút cũng đâu có sao.
Uyên quyết định cầm điện thoại lên khi tìm được một lý do chính đáng thì đúng lúc đó một tin nhắn gửi đến. “Bố vẫn đang ở đây… Mưa quá… con ra đón bố…” Tim Uyên đập thình thịch khi đọc được dòng tin nhắn này. Sao lại hồi hộp thế chứ… Uyên đi nhanh lên tầng lấy khóa xe thì nghe thấy tiếng phim trong phòng ngủ con bé Như, hình như giận thật rồi, tối nay có khi không sang ngủ cùng nàng. Bước chân của Uyên càng lúc càng nhanh, nhìn nàng chưa bao giờ khẩn trương đến thế.