Phần 50
– Tinh… tinh… tinh…
Tiếng điện thoại làm Uyên bừng tỉnh. Nàng giật mình bước ra khỏi người bố chồng và cúi xuống nhặt điện thoại ở dưới đất.
– Alo…
Uyên nuốt nước bọt để lấy lại giọng vì người gọi cho nàng là Như.
– Chị Uyên!!! Chị đang ở đâu đó? Em đang ở công viên nè!
Uyên cau mày lại khi nghe em mình nói vậy.
– Mày ra đây làm gì đấy? Muộn thế này rồi!
Nói xong Uyên liếc nhìn ông Lưu.
– Em ra đi bộ cùng chị với bố! Thế chị với bố đang ở đâu đó?
– Mày đang ở đâu? Để chị đến, đừng có mà đi linh tinh!
Uyên lo lắng vì sợ con bé đi tìm mình lại gặp đám thanh niên kia thì mệt lắm.
– Em đang ở đầu cổng A, em đứng ở đây đợi chị nhé!
– Ừm đứng im ở đó!
Nói xong Uyên cúp máy, nàng có chút yên tâm vì bên cổng A nhiều hàng quán của mấy cô hàng rong nên sẽ an toàn hơn. Chứ con bé Như một thân một mình cao ráo xinh xắn như búp bê lại đi một mình trong công viên kiểu gì chả bị đám du côn làm phiền.
– Con… định đi sao?
Ông Lưu thở mạnh, mặt ông nhăn lại vì thấy mất hứng quá… Thật đen đủi khi con bé Như lại chạy ra đây làm gì không biết, mất bao công sức để thuyết phục Uyên mà giờ bị phá bởi một cuộc điện thoại.
– Hmm… Bố sắp ra chưa?
Uyên thở dài với một gương mặt đỏ ửng. Chính bản thân nàng cũng cảm thấy mất hứng vì con bé Như.
– Bố sắp rồi… Thôi con ra chỗ em đi…
Ông Lưu cau mày lại nói trông có vẻ giận dỗi.
– Bố ngồi xuống đi…
Uyên thấy vậy liền đẩy ông Lưu đến bệ bồn tắm để ngồi, sau đó nàng quỳ xuống tấm đệm chủ động cầm vào chim ông Lưu và nhìn lên.
– Bố phải nhanh lên đó… Chụt! – Nói xong thì Uyên đưa đầu khấc ông Lưu vào trong miệng mút.
– Ôi!!! Hơ… Con… hơ… không ra chỗ em Như hả? Ôi… hơ… sướng quá…
Ông Lưu thều thào, ông vừa rùng mình vừa ngửa cổ lên rên rỉ. Trông gương mặt ông lúc này thoải mái hẳn lên.
– Chụt! Chụt! Chụt! Chụt… Con có… nhưng nếu ra đó con sẽ về luôn… Chụt… chụt… chụt…
Uyên mút vài cái rồi nhả ra trả lời ông Lưu sau đó lại nắm chặt và đưa vào miệng tiếp tục mút. Chưa bao giờ nàng tập chung cố gắng làm bố chồng sướng như lúc này.
Ông Lưu không nói gì, ông nhăn mặt lại thò tay vào trong cổ áo của Uyên để bóp và gẩy đầu ti con bé. Ông bóp từ bên này sang bên khác, gì chứ bộ ngực của Uyên luôn làm ông thấy hứng tình, nó vừa to vừa tròn đàn hồi săn chắc như gái mới lớn vậy.
– Ưm… Chụt! Chụt! Chụt! Ưm!!!
Uyên vừa mút vừa rên vì kỹ năng của bố chồng nàng tốt quá, chỉ gẩy đầu ti thôi mà đã khiến nàng tê hết cả người. Ông Lưu càng gẩy nhanh Uyên càng mút mạnh… đầu nàng đưa lên đưa xuống liên tục mỗi lúc một nhanh hơn.
– Chụt!!! Chụt! Chụt! Chụt! Ahhhh!!! Hahh!!! Hahh!!! Hahh!!!
Một lúc sau Uyên phải nhả ra vì khá mọi miệng rồi vì đầu chim bố chồng to quá… Nàng thở dốc và lau miệng.
– Bố… bố ra đi…
Uyên nhíu lông mày lại nhìn ông Lưu.
– Trước đây… con có hay mút cho thằng Phi không? Sao con mút sướng thế?
Ông Lưu thở dốc nhìn Uyên với vẻ mặt thán phục. Là một tay chơi trước kia ông cũng khá bất ngờ vì khuôn miệng ấm áp và kỹ thuật của con dâu mình, có lẽ đó là bản năng của đám con gái rồi.
– Con… không… ít khi lắm…
– Vậy sao… con biết những kiểu mút như vậy? Con mút cho nó mấy lần rồi? – Ông Lưu tò mò.
– Bố! Cái Như đang đợi đó, bố đừng làm mất thời gian nữa!
Uyên xấu hổ khi nghe bố chồng nói vậy.
– Lần nào con mút bố cũng thấy rất sướng nên bố thực sự muốn biết… Con mút mấy lần cho thằng Phi rồi mà sao kỹ năng con…
– Anh Phi nhiều vô kể rồi bố không so với anh ấy được đâu…
Uyên nhíu lông mày lại vì bố chồng hỏi nhiều quá nên nàng trả lời bừa, nói thật thì không tin lại thích nàng nói dối. Tuy nói vậy nhưng thực tình nàng rất ít khi mút cho chồng vì nàng không thích, nhưng không hiểu sao với bố chồng nàng lại rất có hứng, có khi nào vì kích thước của thứ đó không…
– Ít ra cũng được ba lần rồi… – Ông Lưu nói và cầm chim dí vào mồm Uyên.
– Ưm… Chụt… gì mà ba lần chứ… lần này nữa là hai lần… Chụt… chụt… chụt…
Uyên bị dí chim vào mồm liền mút một cái rồi nhả ra nói sau đó lại đưa vào mồm vừa mút vừa sóc.
– Ô… Hơ… sướng quá… ba lần…
Ông Lưu nghiến răng ngửa mặt lên trần nhà rên rỉ, hóa ra con bé có kỹ năng này là từ thằng Phi… Nhưng sự thật lại không như ông nghĩ, dường như đó là bản năng của Uyên rồi, chứ nàng có mấy khi thích mút cái đó của chồng đâu. Từ lúc yêu Phi đến giờ có lẽ Uyên chỉ mút cho anh ta chưa đến chục lần.
– Tinh tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến Uyên và ông Lưu giật mình. Uyên cau mày lại liếc xuống điện thoại trong khi vẫn đang ngậm chim bố chồng, hóa ra con bé Như lại gọi.
– Chụt!!! Ưm… Chụt! Chụt! Chụt! Chụt! Chụt!
Uyên nắm chặt chim ông Lưu và bắt đầu mút nhanh hơn vì nàng muốn làm nốt cho xong đi, cảm giác vội vã này cũng khiến Uyên cảm thấy rất kích thích.
– Tinh tinh tinh tinh… – Tiếng điện thoại vẫn vang lên khiến Uyên sốt ruột.
– Chụt! Chụt! Chụt! Chụt! Chụt! Chụt! Ưm…
Uyên há to miệng mút càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn không thấy bố chồng có dấu hiệu.
– Ôi sướng quá…
Ông Lưu nắm vào tóc Uyên và giúp con bé di chuyển. Uyên mút nhanh đến mức nước bọt trong miệng ứa ra rơi xuống dưới cằm nàng.
– Ưm… chụt! Chụt! Chụt! Chụt! Ư!!! Bố nhanh lên… chụt! Chụt! Chụt! Chụt!
Uyên vừa mút vừa thúc dục ông Lưu. Ông Lưu cắn răng gồng mình, nhìn mặt ông như thể đang cố gắng nín nhịn để không xuất tinh, có lẽ ông đang có mưu đồ gì đó.
– Tinh tinh tinh… Tinh tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên lần thứ hai.
– CHỤT!!! Hahh!! Hahh!! Con bảo bố rồi… hahh!! Hahh!! Bố cứ nói nhiều mất thời gian… Hah… hahh…
Uyên nhả chim ông Lưu ra cau mày thở dốc.
– Alo… Sao thế? Chờ chị một lát…
Uyên vừa nói vừa thở dốc.
– Chị Uyên… huhu… có đám thanh niên cứ đi theo em…
Giọng Như trong điện thoại run rẩy sợ hãi.
– Mấy thằng thanh niên khu đá bóng đúng không… Chị bảo ở im một chỗ thì không nghe! Trời ạ!
Uyên cau mày lại nói, nàng phát bực vì đứa em phiền phức của mình. Lúc này phía bên ngoài cửa, lão ăn mày đang rình ông Lưu và Uyên bỗng nghe thấy cuộc nói chuyện của Uyên Như lão liền lùi ra ngoài và lẩn vào trong bóng đêm đi nhanh ra khu A để tìm Như. Vừa đi ông vừa ôm con cu đang cửng cứng đơ của mình và một tâm trạng sốc nặng khi chứng kiến cảnh bố chồng con dâu lén lút với nhau.
– Quay lại cổng A đi chị ra bây giờ…
Uyên nói xong cúp máy và nhìn ông Lưu với cái dương vật cương cứng lủng lẳng giữa háng. Sau đó nàng thở dài một cái.
– Tất cả tại bố… nói nhiều…
Uyên lau miệng và đi thẳng ra cửa trước sự tiếc nuối của ông Lưu.
– À bố! – Bỗng Uyên dừng lại khiến mắt ông Lưu sáng rực.
– Hai lần!
Uyên nói xong thì mở cửa đi ra ngoài. Để lại ông Lưu với vẻ mặt chán nản và bất lực.
Uyên đội mũ đeo khẩu trang đi nhanh về phía cổng A. Một lúc sau nàng đã thấy Như đứng ở cổng cùng với lão ăn mày… “Lão ta có đi cùng sao…” Bỗng Uyên cảm thấy có chút lo lắng.
– Chị Uyên!!! – Như vẫy tay từ xa.
– Chị bảo đứng chờ ở đây sao mày cứ đi lung tung thế?
Uyên đi tới mắng Như, lúc này hàng quán của cô bán hàng rong như sáng bừng lên khi có hai chị em đứng cạnh.
– Em định đi tìm chị nhưng bị họ trêu… Cũng may có ông lão kéo em về đây.
Như chỉ tay ra cái ghế đá cách đó bốn mét.
– Chị tưởng mày đi với ông lão?
Uyên nhìn về phía lão ăn mày thấy lão ta lấm lét nhìn nàng khiến nàng cảm thấy có chút lo sợ và không thoải mái. Nếu không đi cùng cái Như thì lão ra đây làm gì?
– Em không! Lúc ở nhà em định rủ ông ấy đi cùng nhưng xuống nhà đã không thấy đâu xong em chạy một mạch ra đây đấy chứ… mà bố đâu chị… – Như vừa nói vừa vẫy tay với lão ăn mày.
– Bố á… Bố… gặp bạn nên đi bộ tán gẫu rồi… Thôi thế đi về đi, bây giờ cũng muộn lắm rồi…
Uyên rủ Như về nhà vì sợ ở đây lại bị bại lộ chuyện gì thì chết.
– Các cháu ơi! Mua hàng cho cô nào! Con gái con lứa cao ráo trắng trẻo quá… – Có một cô cười tươi vẫy tay chào hàng.
– Bà nhầm rồi! Mấy cô này không phải người Việt đâu, chắc họ là người Hàn Quốc đấy! – Có một cô khác nói theo.
– Ui dào bà thì biết cái gì! Tôi nghe rõ mấy cô ấy nói tiếng việt mà nại!
Bỗng Uyên và Như trở thành chủ đề bàn tán của mấy cô hàng rong. Đấy là chưa kể cả hai chị em đều đeo khẩu trang kín mít nếu không với gương mặt xinh đẹp này hai nàng sẽ khiến các cô bàn tán cả đêm mất.