Phần 48
“Cộc! Cộc! Cộc!”
– Bố ơi… con vào nha!
Uyên gõ rồi nàng đẩy cửa vào vì chỉ thấy cánh cửa khép hờ.
– Ừ ừ! Con vào đi…
Ông Lưu nằm trên giường nói với ra, Uyên đi thẳng vào phòng và ngồi xuống cạnh giường.
– Bố! Bố thấy trong người thế nào?
Uyên liếc ánh mắt sắc sảo qua bố chồng và nàng biết thừa ông ấy đang bày trò nhưng cứ hỏi trước cho chắc kẻo ông ốm thật.
– Bố. Bình thường… sao vậy con?
Ông Lưu không dám nhìn Uyên vì ông biết con bé sang đây vì vừa bị thằng Phi trách mắng, tuy cách làm này khá hèn hạ nhưng nó dễ dàng đạt được mục đích của ông. Đơn giản vì ông lúc nào cũng muốn gần gũi Uyên. Ngày hôm nay ông đã bị cái Như phá đám khi suýt chút nữa thành công… thậm chí con bé còn thổi kèn cho ông, điều mà ông không nghĩ con bé sẽ đồng ý. Để bắt gặp những giây phút đó của Uyên thực sự rất hiếm, ông không thể để ngày hôm nay trôi qua một cách lãng xẹt như vậy được.
– Nếu vậy tại sao bố hay gọi cho anh Phi vậy?
– Ừ thì… bố…
Ông Lưu loay hoay sở con cu trong quần mình.
– Bố phải biết anh ấy sang bên đó cũng rất vất vả, bố đừng gọi cho anh ấy nữa. Có gì bố cứ gọi trực tiếp cho con, có con và Như sẽ chăm sóc bố mỗi khi các anh vắng nhà…
Uyên cau mày lại, trông gương mặt xinh xắn của nàng lúc nào cũng rất khó tính nhưng thực chất lúc này đang rất hồi hộp khi khoái cảm vẫn cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể.
– Bố… thực ra. Bố… con biết rồi đó… nếu con chăm sóc cho bố… thì…
– Không! Con nói rồi, bất kể chuyện gì nhưng trừ chuyện đó… bố đừng mơ tưởng nữa… nếu không con sẽ kệ bố đó!
Uyên dứt khoát nhưng không dám nhìn vào mắt ông Lưu.
– Vậy mà bảo chăm sóc bố…
Ông Lưu nói giọng giận dỗi và lật chăn ra, không biết ông đã lôi dương vật của mình ra từ lúc nào.
– Thôi!!! Con xin bố! Bố có tuổi rồi đó… suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ là nhanh!
Uyên cầm chăn kéo lên đắp lại cho bố chồng, nàng mím môi xấu hổ gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên.
– Vì có tuổi nên bố mới thèm con à… người bố khó chịu lắm… hay con giúp bố làm nốt chuyện chiều nay được không con… – Vừa nói ông vừa tiếp tục lật chăn ra.
– Hmm… Con biết ngay mà… Bố làm phiền anh Phi cũng chỉ vì chuyện này đúng không?
Uyên nhìn thẳng vào mắt ông Lưu thở dài khiến ông cười gượng và quay mặt đi chỗ khác, nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve chim mình.
– Ừ thì… nếu không phải vì chuyện đó, con đâu có sang phòng ta… Uyên… Được không con… Dù gì cũng là lần cuối… con cho bố một lần cuối cùng được không? Vì bố nghe nói thằng Phi sắp về nước rồi… đến lúc ấy… Haizzz…
Ông Lưu thở dài nắm lấy tay Uyên và nói cho nàng một thông tin khiến Uyên chớp mắt một cái, gương mặt con bé không biết vui hay buồn nhưng nhìn có vẻ khá bất ngờ.
– Anh ấy… về nước sao? Khi nào anh ấy về vậy bố?
Bỗng mặt Uyên trở lên lúng túng. Hơi thở có chút dồn dập khác lạ.
– Bố không biết lịch trình của chúng nó, có thể trong nay mai… Trông con có vẻ không vui?
Ông Lưu nhìn Uyên như thể bắt thóp được nàng vậy.
– Sao lại không vui ạ? Con vui chứ, nhưng điều này bất ngờ quá, anh ấy không nói cho con biết… – Bỗng mặt Uyên đỏ rực lên như say rượu.
– Nên thế… con có thể giúp ta nốt được không? Khi thằng Phi về bố và con coi như chưa có chuyện gì xảy ra… Con biết tính nó rồi đấy… Nhé con…
Ông Lưu thở mạnh cầm tay Uyên và dí vào chim mình.
– Không được… Con nghĩ bố nên nhịn đi…
Uyên kéo tay ra và đặt lên đùi mình.
– Nhịn làm sao được con… trông con thế này… ai mà nhịn được bố cho 10 tỷ! Con nói như đánh đố bố vậy… Bố xin con đấy… thằng Phi nó mà về cho bố thêm vàng bố cũng không dám nhìn con chứ đừng nói mấy chuyện này… xin con!! Bố thực sự mê con… Uyên! Bố rất thích con… Xin con đấy!!!
Vừa nói ông Lưu vừa nhìn chằm chằm vào cơ thể Uyên, mặc dù kín đáo nhưng ông chỉ cần ngửi mùi con bé thôi cũng khiến chim ông cứng không thể hạ nhiệt. Ông Lưu thở dốc và nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của Uyên, rồi ông nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần không chút vết nhỏ và nuốt nước bọt. Thực sự có ăn mặc kín đáo cỡ nào cũng không thể làm giảm được sự quyến rũ chết người này.
– Hâm thật! Hmm…
Uyên mím môi thở dài nhìn bố chồng rồi vuốt tóc ngược ra đằng sau để lộ gương mặt trái xoan ửng hồng xấu hổ. Khi nghe bố chồng nói vậy, trong Uyên có chút lúng túng khó tả… chả lẽ chuyện anh. Phi về lại làm ảnh hưởng nàng đến vậy. Nếu thế chắc chắn sẽ không bao giờ có những chuyện này xảy ra. Bỗng trong nàng có chút hối tiếc nhưng không thể biết tại sao lại như vậy.
– Bố xin con đấy! Hãy cho bố một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng thôi Uyên! Rồi từ ngày mai mọi thứ sẽ trở về bình thường… Được không con! – Ông Lưu năn nỉ nắm chặt tay Uyên.
– Bố xin con mà! Nốt lần này thôi! Bố hứa! Bố xin thề!!! Chỉ một lần này thôi… Con!!!
Ông Lưu thấy Uyên có vẻ suối suối ông liền tiếp tục tấn công mạnh vào tâm lý con bé.
– Chẹp!
Uyên chép miệng một cái cau mày, nàng không ngờ ông bố chồng nàng lại dai dẳng đến vậy… Chả lẽ… dù gì chồng nàng cũng sắp về…
– Uyên! Con hãy thương một ông già như bố, con hãy ban cho bố một ân huệ! Được không con…
Ông Lưu tiếp túc nài nỉ. Uyên không nói gì, nàng liếc xuống thấy dương vật ông Lưu cương to lắm rồi. Nhìn nó đen xì sần sùi gân guốc, to như quả dưa chuột lớn vậy… cỡ này chắc phải 19 20cm… To hơn anh Phi rất nhiều… Nếu sau này khi anh Phi về nước có lẽ nàng chẳng bao giờ được nhìn thấy nữa… Điều này khiến Uyên có chút lưỡng lự khó tả. Nàng như đứng giữa những sự lựa chọn khó khăn… lần cuối cùng hay quay về với con chim bé và những phản ứng tiêu cực của chồng…
– Uyên!!! Con… đừng nghĩ nữa được không… Uyên!!!
Ông Lưu lắc tay Uyên và dí vào chim mình.
– Rồi… rồi… Bố phải hứa là lần cuối cùng nhé…
Uyên nhắm mắt lại và đồng ý khiến ông Lưu trợn mắt lên vì sung sướng.
– Bố hứa! Bố hứa! Bố đảm bảo!
Ông Lưu nhào lên quỳ trên giường như vừa trúng số… Khiến dương vật ông lủng lẳng trước mặt mà buồn cười. Uyên không dấu nổi cảm xúc, hai má nàng đỏ ửng mỉm cười trông rất xinh và gợi dục. Ông Lưu hừng hực nhìn Uyên trông cực khí thế… Ông không chịu được nữa lao vào sờ bướm Uyên… Tay còn lại vòng ra sau lưng và chọc dương vật vào một bên ngực.
– A!!! Không!!! Đừng bố! – Uyên giật mình đẩy ông Lưu ra, lấy tay che ngực và bướm.
– Sao vậy con?
Ông Lưu nhăn mặt. Uyên mím môi lại và nhìn đồng hồ. Lúc này cũng khá muộn rồi chỉ sợ con bé Như sẽ về sớm bất chợt.
– Cái Như… đang ở nhà, bố định làm ở trong này sao?
Uyên đẩy ông Lưu ra khiến ông làm mất thái độ hung hăng lúc trước của mình.
– Vậy… ở đâu con?
Ông Lưu thở mạnh nhìn Uyên, trông hai người lúc này như thể đang đồng lõa với nhau vậy.
– Con không biết… Nhưng không phải ở nhà!
Uyên đưa móng tay lên cắn cắn và suy nghĩ.
– Bố nghĩ ra rồi!
Ông Lưu dơ tay lên xem đồng hồ, lúc này mới 21h00 tối.
– Bố con mình… ra công viên được không?
– Hả! Công viên? Bố có bị sao không đấy?
Uyên díp mắt lại nhìn ông Lưu.
– Bố đi bộ ở đó suốt bố biết rõ hơn ai hết… Con yên tâm.
– Ít người không có nghĩa là không có nhà bố!
– Vậy bố con mình đi thuê khách sạn?
– Tất nhiên là không rồi ạ, ở cái quận này có ai là không biết bố chứ…
Uyên thở dài nhìn ông Luru.
– Vậy chẳng còn nơi nào nữa…
Ông Lưu vẫn cố giữ ý kiến ra công viên của mình.
– Vậy thôi nha! Con về phòng đây!
Uyên định đứng dậy thì bị ông Lưu giữ tay.
– Đừng con! Bố xin con…
Ông Lưu cầm vào cổ tay trắng mịn của Uyên kéo lại. Uyên xấu hổ khi bàn tay thô ráp của bố chồng chạm vào. Thấy phản ứng của con bé ông liền đưa tay lên ngực Uyên bóp và kéo con bé dịch lại gần mình rồi dí con cu vào người nàng. Lúc này Uyên đã nằm gọn trong tay bố chồng.
– Con! Hay làm luôn ở đây… Nhanh thôi, chỉ 5 phút thôi là bố ra… Bố… bố thèm quá rồi…
Vừa nói ông vừa hay chim ép nó vào người Uyên.
– Bố đừng tùy tiện như vậy! Bố bỏ con ra…
Uyên gạt tay ông Lưu và đứng dậy.
– Con…
– Thôi con về phòng đây…
Uyên đi ra ngoài trong sự tiếc nuối cùng cực của ông Lưu, ông nhảy xuống giường ôm chim mặt nhăn nhó… Ông không biết phải nói gì nữa… Vừa chán vừa bực răng ông nghiến lại.
– Này bố! Bố thay đồ thể dục đi, nếu ra công viên mà có người thì con đi về luôn đó!
Uyên bất ngờ quay đầu lại nói. Lời nói đó của Uyên như tia sét đánh thẳng vào não ông Lưu khiến tim ông đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Con bé thật biết trêu đùa cảm xúc của ông. Cứ vài lần thế này chắc ông chết non mát.
– Ừh Ừh! Bố hứa!! Bố hứa!!!
Ông Lưu trợn mắt vội vàng chạy đi thay quần áo thể dục. Uyên từ từ đóng cửa lại và về phòng thay đồ.
Mười phút sau.
– Chị định đi đâu thế?
Uyên vừa ra khỏi cửa phòng thì đúng lúc đó Như cũng bước đến hành lang.
– Chị… đi thể dục! Sao mày về sớm thế – Uyên có chút giật mình khi thấy cái Như.
– Gần 9h rồi chị còn đi á? Em về thôi… ở đó chán lắm mọi người cứ tập trung nói chuyện về em ý…
Như vắt chiếc túi ra sau vai và đi qua người Uyên. Như lại ngửi thấy mùi nước hoa đó của chị. Rất ít khi Uyên xịt loại nước hoa đó… Như bắt đầu có chút suy nghĩ khi lần nào đi thể dục chị mình cũng xịt loại nước hoa này.
– Dạo này chị thấy không được khỏe… Mà mày hỏi nhiều thế… Đi ngủ sớm đi.
Uyên nói xong quay ra lườm Như và đi xuống dưới nhà.
– Chị không nghe lời anh Phi à, anh ấy luôn nhắc chị không đi tập thể dục quá muộn mà.
Như cau mày lại vì nàng cũng chỉ lo cho chị, vì tầm giờ này ngoài công viên, nơi nàng và chị hay đi tập thể dục không được an toàn cho lắm.
– Biết rồi! Chị đi với bố mà, không phải lo đâu. – Tiếng Uyên vọng lên từ dưới cầu thang.
Uyên bước xuống nhà đã thấy ông Lưu ngồi chờ ngoài sân chỗ ông hay đánh cờ, nàng tiến ra tủ giày dép, lấy một đôi giày thể thao và ngồi xuống xỏ giày, bỗng nàng cảm thấy có phần ngại bố chồng, ánh mắt của nàng không dám nhìn thẳng vào ông ấy như thường ngày.
– Sao con lại mặc váy? Ông Lưu vừa mở cổng vừa hỏi.
– …
Uyên cau mày khẽ chẹp nhẹ trong miệng một cái rồi đứng dậy đi ra khỏi cổng.
– Sao con không trả lời bố? – Ông Lưu vội vàng khóa cổng rồi lẽo đẽo chạy theo.
– Thế sao bố lại mặc quần đùi?
Uyên đến bó tay với ông Lưu, mọi hôm sắc sảo mưu mô là thế, hôm nay tồ tệch như đứa trẻ con vậy.
– Thì… ngày nào bố chả mặc thế này đi thể dục.
Ông Lưu trả lời một cách thản nhiên, lúc này ông mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, bên dưới là một chiếc quần đùi ống rộng màu trắng, chân đi một đôi giày nike hơi cũ.
– Dời ạ! Bố đừng hỏi nữa được không?
Uyên cau mày đi thẳng về phía công viên.
– Bố thấy lạ… Thường ngày con hay mặc quần dài hoặc quần đùi, đúng không nào?
Ông Lưu khệ nệ chạy theo, vừa chạy ông vừa nhìn vào bộ mông cong của con dâu mình mà trong lòng rạo rực đến phát điện.
Lúc này Uyên đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, tóc búi cao. Bên dưới nàng mặc một chiếc chân váy dài chưa đến đầu gối, thực ra đó là mẫu dài qua đầu gối nhưng vì nàng sở hữu một đôi chân dài nên nó hơi cộc lên một chút.
Ông Lưu vừa đi vừa nhìn bộ mông cong của Uyên vểnh lên sau lớp vảy mà chỉ muốn đến công viên thật nhanh. Chim ông cửng tướng lên trong quần, nó khiến ông phải thò tay vào trong túi quần và ép lại, mỗi lần nghĩ sẽ được địt vào bộ mông cong kia lại khiến ông sướng đến phát điên, hơi thở dồn dập như một lão già sắp chết vậy…