Phần 46
Vài ngày tiếp theo đó… Sau những cú tự tát vào mặt, tự làm nhục và làm khổ bản thân ông Lý đã gỡ bỏ mặc cảm và làm lành được với con gái. Thời gian sau mọi thứ lại trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra… Cách Trung định làm nhục Thư đã không có tác dụng vì độ hot của nàng thực sự quá lớn trong trường… mọi người bảo vệ Thư đến mức không ai còn dám nhắc tới cảnh Thư bị Trung chặn ngoài đường ngày hôm đó.
Một tuần sau…
Ninh và Phi đi công tác không biết đã bao lâu và hai anh em không thể tưởng tượng được ở nhà đã xảy ra chuyện gì… Hai cô gái của họ một mực không bao giờ nói chuyện hay làm thân với bất kể chàng trai nào ngoài chồng mình… Nhưng… một vài sự thật đã xảy ra khi họ thất thân với chính những ông già ở xung quanh họ. Một trong số đó lại là người bố đáng kính của Phi.
Ngày hôm nay, hai anh em đang ngồi uống nước tại một quán cafe trong khu vực nội đô thành phố Nairobi của Kenya.
– Anh thấy báo cáo của em thế nào?
Ninh ngồi vắt chân cầm cốc nước chanh đá đưa lên mềm uống.
– Anh xem qua rồi! Xuất sắc đó… Vậy kế hoạch tiếp theo của chú thế nào?
Phi ngồi đối diện Ninh đeo kính mắt dán vào màn hình laptop… Vì thời tiết nóng nên mồ hôi chảy từ trán xuống thái dương. Cảnh sắc ở đây ngoài màu nóng của miền đông Châu Phi còn có màu vàng của đất và bụi, những thứ màu ấy càng khiến mọi thứ trở nên nóng nực hơn.
– Ủa? Kế hoạch em có viết trong đó mà! Anh chưa đọc đúng không… – Ninh cau mày chép miệng một cái.
– À vậy hả! Để đó tối anh xem! – Phi liếc lên một cái rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
– Anh suốt ngày công việc thế này! Nhìn phát chán! Từ lúc sang đây đến giờ, đã bao giờ anh đi chơi chưa? Rủ đi cũng không đi… Công việc quan trọng nhưng cũng phải giải trí chút chứ anh. Tâm trạng thoải mái, đầu óc minh mẫn làm việc hiệu quả! Anh không biết à?
Ninh đưa tay sang gõ vào mặt bàn để làm tỉnh sự tập trung của Phi. Phi không nói gì càng làm Ninh thêm ức chế, thời tiết ngoài trời lúc này rất nóng nên cũng làm người ta dễ nổi cáu hơn.
– Bó tay với anh! Em không hiểu tại sao Uyên lại chịu được anh nhỉ…
Ninh bèn đưa ra chiêu khích tướng để lấy sự chú ý của anh mình. Y như rằng vừa nhắc đến Uyên hai bàn tay đang gõ phím của Phi bỗng dừng lại. Phi thở dài… Anh từ từ bỏ chiếc kính cận đặt xuống bàn và cầm cốc nước cam lên mồm uống “Xụp!!” Một cái rồi dựa vào ghế ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại.
– Chú nhớ nhà rồi hả…
Phi đưa tay lên trán lau mồ hôi và nói.
– Nhớ chứ! Đương nhiên là em nhớ… nhưng anh em mình đã hứa với bố nhất định lần này phải thành công! Công việc vẫn trên hết anh ạ…
Ninh trả lời dứt khoát, một quyết tâm đầy nhiệt huyết.
– Biết vậy là tốt! Nhưng nếu chú muốn về có thể về khoảng vài ngày. – Phi mỉm cười liếc nhìn em trai mình.
– Thật luôn…
Ninh mở to mắt vui mừng.
– Nhưng… nếu em về cũng không ổn… vì việc của em đang dang dở… Nhỡ đâu đối tác cần mình mà không ở đó thì không được.
Vẻ mặt Ninh trầm xuống… Hai anh em im lặng một lúc, cả hai đều nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố Nairobi.
– Anh Phi này… – Ninh quay sang nhìn Phi.
– Ha?
– Anh… thấy… Chúng ta đi xa lâu ngày như vậy… Liệu… có ổn? – Ninh cau mày.
– Ôn? Ý em là sao… – Phi có vẻ khó hiểu với câu hỏi của em mình.
– Haizz…
Ninh thở dài vẫn chưa dám nói.
– Thế làm sao?
– Anh có sợ ở nhà… Vợ em… và vợ anh… có vấn đề gì không? Mình đi lâu ngày lắm rồi… Anh hiểu đấy…
Ninh ấp úng cố gắng giải thích cho anh hiểu bằng ngôn ngữ hình thể.
– Phi thấy vậy không nói gì.
Là một người hay ghen, Phi không tránh khỏi những sự nghi ngờ đó đến từ Ninh… Mà thực ra Phi cũng có quá nhiều trăn trở đến từ những suy nghĩ đó rồi, chẳng qua anh không muốn nghĩ tới để tập trung cho công việc.
– Anh đừng chủ quan… Phụ nữ lâu ngày… liệu… có ngoại tình không? – Ninh đưa tay lên vuốt tóc một cái.
– Vậy chú không tin cô Như? – Phi liếc mắt nhìn Ninh với vẻ mặt thăm dò của một nhà lãnh đạo.
– Có! Em có tin chứ. Nhưng… – Ninh vẫn ấp úng không thỏa mãn.
– Đặc điểm công việc của chúng ta là vậy đó… Với thời buổi kinh tế suy thoái thế này… Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu như chú không có lập trường tư tưởng vững vàng thì sẽ không làm được việc gì đâu. Chú phải tin tưởng vợ mình! Nếu như chú không có lòng tin thì làm sao tập trung làm việc được chứ.
Phi cau mày an ủi Ninh. Vì Phi cảm thấy sự lo âu hiện lên trong mắt em trai mình… Là một người anh Phi phải luôn bên cạnh để giúp đỡ Ninh trong mọi hoàn cảnh mặc dù anh là người còn lo hơn cả.
– Với lại… Ở nhà còn có bố thì chú lo gì chứ?
Phi lắc đầu và nhìn Ninh cười.
– Vâng! Tại dạo này em với Như nói chuyện ít đi, mà trước đó cô ấy hay gọi cho em lắm, nhưng bây giờ nếu em không chủ động gọi thì cô ấy cũng chẳng thấy gọi… Haizzz… – Ninh thở dài lo lắng.
– Chú không biết thời gian này trường con bé đang trong kỳ thi à? Bận như thế thời gian đâu gọi.
Phi nói và nhìn thẳng vào mắt Ninh. Nói vậy chứ Phi cũng rất lo lắng, anh chợt nhận ra thời gian trước đó mình đã rất lạnh nhạt với Uyên… Tất cả cũng vì công việc rất bận, như một mối tơ vò khó gỡ… Phi chỉ biết thở dài… Là một người đứng đầu gồng gánh con tàu kinh tế của gia đình không thể để cảm xúc chi phối và càng không thể để người khác nhìn thấy mình yếu lòng được.
– Em quên mất… Anh ở tận đây mà cũng biết nhiều thông tin ở Việt Nam ghê đấy ha ha! – Ninh cười và tu một phát hết cốc nước chanh.
– Chú đừng có đùa… Thông tin gì anh chả biết! Báo chí nói đầy ra đây còn gì… Mà chú cũng chăm chỉ cập nhật thông tin ở nhà đi thôi chứ toàn dành thời gian cho mấy việc không đâu! Thôi uống nước đi rồi anh em di chuyển! – Nói xong Phi vẫy tay nhân viên bồi bàn ra thanh toán tiền.
Thời gian cứ thế trôi… Tất cả mọi người quay lại guồng sinh hoạt bình thường. Hôm nay cuối tuần. Ông Lý và Thư sang nhà ông Lưu chơi, hai ông thông gia lại tỉ tê vài chén rượu với nhau. Từ hôm xảy ra chuyện đó đến giờ, ông Lý không dám nhìn thẳng vào mắt Thư mặc dù con bé cũng bỏ qua cho ông rồi. Có lẽ vì sau ngày hôm đó, ông đã nhìn Thư với một ánh mắt khác lạ nên không thể để Thư bắt gặp được những ánh mắt không đứng đắn của người bố này… Ông Lý không nghĩ đứa con bé bỏng ngày nào của mình lại trưởng thành đến vậy… Càng lớn càng xinh. Đôi lúc vì Thư quá cuốn hút, ông chỉ dám nhìn lén, mỗi khi nhìn vào mông hay ngực Thư ông lại nhớ đến cảm giác ngày hôm ấy… Mặc dù đã cố tiết chế nhưng không thể… Vì thế trong lòng ông luôn tự dằn vặt và trách mình là một tên bệnh hoạn…
Nhưng ngày hôm nay, bản tính bệnh hoạn của ông lại nổi lên dữ dội khi gặp hai cô con gái đầu của mình. Không biết từ lúc nào trong đầu ông Lý toàn suy nghĩ bậy bạ khi nhìn thấy chúng nó. Phải chăng ngày hôm ấy Thư đã vô tình làm thức tỉnh con thú bệnh hoạn trong người bố mình? Và cũng không biết từ lúc nào ông lại lén nhìn mông và ngực của Như Uyên. Ánh mắt của ông nhìn các cô con gái mình không còn trìu mến như xưa nữa, thay vào đó là những ánh mắt biến thái đầy sự ham muốn.
– Con ăn nhiều vào! – Ông Lý ân cần gắp miếng đùi gà cho Thư.
– Bố cứ để đó con tự gắp…
Thư mặt tỉnh bơ gắp sang bên bát của chị Uyên.
– Bố gắp cho thì ăn đi, còn bày đặt chê! – Uyên cầm miếng đùi gà lên xé ăn.
– Em ăn nhiều rồi! Ngán lắm ý. – Mặt Thư cau lại.
– Khà khà!! Thôi kệ đi ông Lý! Cho cháu nó tự nhiên! Các con ăn nhiều vào… Gà này của cậu Khải biếu, nghe nói cậu ta nhờ người bạn trên Tây Bắc bắt cho đấy!
Ông Lưu cười và cầm chai rượu lên rót.
– Gà của anh Khải à bác Lưu?
Thư bỗng đổi sắc mặt và gắp một miếng lên ăn.
– Đúng rồi! Gà Tây Bắc ngon lắm đấy cháu chứ không phải mấy loại gà nuôi công nghiệp như ở đây đâu! Cháu ăn thử xem, thế nào?
Ông Lưu cười và nhìn Thư.
– Oa! Ngon thật bác ạ, thịt mềm mà ngọt lắm ý!
Thư vừa cắn miếng đầu tiên đã khen lấy khen để…
– Khà! Khà! Khà! Ăn nhiều vào cháu! Ăn nhiều vào! Đừng khách sáo! – Ông Lưu cười lớn.
– Bố gắp cho thì không ăn, bảo gà của ông Khải thì ăn như chết đói!
Uyên cau mày lại nhìn Thư và lườm sang ông Lưu. Nàng không thích cái ánh mắt của ông ấy nhìn em gái mình chút nào. Lúc này trong Uyên luôn tồn tại một sự đề phòng với bố chồng nên thế nàng rất nhạy cảm.
– Thì bác Lưu bảo gà Tây Bắc em mới ăn thử chứ… Em đã được ăn bao giờ đâu… Chị Như cũng ăn nhiều kìa sao chị không nói đi!
Thư xị mặt. Như đang cặm cụi gặm đùi gà thì bị Thư lôi vào câu chuyện làm nàng ngẩng đầu lên mỉm cười trông rất đáng yêu.
– Thôi! Thôi các con ăn đi! Uyên kệ các em đi con!
Ông Lý cười gượng và can ngăn con bé Uyên… Tính tình đanh đá, không vừa ý một cái là mắng các em ngay.
– Mà… Thế nào rồi… Hai đứa khi nào có kế hoạch sinh đẻ đây!
Ông Lý vừa nói vừa gắp một miếng thịt bò tảng cho ông Lưu. “Ông kệ tôi” Ông Lưu nói vậy nhưng vẫn dơ bát ra. Bất ngờ bị bố hỏi về chuyện đẻ con khiến Uyên đỏ mặt… Bỗng chốc nàng nhìn sang bên ông Lưu, thấy ông Lưu cũng đang liếc mình làm cả hai bố con đều quay mặt ra chỗ khác, hành động không được tự nhiên.
– Lúc nào bố cũng hỏi thế nhờ… Bọn con đẻ lúc nào chả được.
Uyên bỏ miếng thịt gà xuống, lấy một tờ giấy ăn lau miệng, nhưng thực tế nàng chỉ muốn che đi phần nào sự ngượng ngùng. Uyên ngồi thẳng lưng, hai khửu tay chống xuống bàn và đưa giấy ăn lên ngang miệng.
– Các con cứ thể này làm bọn bố lo lắng lắm… Tuổi này đẻ là hợp lý rồi các con à…
Ông Lý nói và bất chợt nhìn vào bộ ngực to của Uyên khiến ông phải liếc mắt đi chỗ khác. Ngay sau đó có một sự tò mò lớn lên trong đầu khi ông nghĩ đến việc đẻ con và liên tưởng đến cái bướm của Uyên trông sẽ thế nào…
– Bố yên tâm! Muốn đẻ cũng phải chờ các anh ấy về chứ! Hihi.
Như cười tủm tỉm nhìn bố… Ông Lý lúc này lại liếc mắt sang con bé Như… là đứa cao nhất trong ba chị em… Ông cũng tò mò không biết phía sau lớp áo và lớp quần kia của con bé cơ thể nó sẽ thế nào… Bỗng chim ông ngỏng lên trong quần khi nghĩ đến các con mình.
– Thật! Chả nhẽ lúc này mà có con thì thành đi ăn vụng bên ngoài à bố!
Uyên nhíu lông mày lại… Khi nói đến những chuyện tế nhị này tại sao nàng luôn nghĩ đến cái hôm bị thất thân với bố chồng. Đã vậy còn đang ngồi cạnh bố đẻ, nàng không thể có những phản ứng khác lạ được, phải thật bình tĩnh.
– Con không được nói thế! Chuyện sinh con đẻ cái là chuyện hệ trọng, không nên nói lung tung như vậy.
Ông Lý nhẹ nhàng đặt đũa xuống giáo huấn Uyên.
– Giời ạ! Anh chị thích để lúc nào là việc của anh chị chứ! Sao bố cứ tham gia vào làm gì? – Thư cau mày nhìn ông Lý.
– Con còn bé không hiểu được đâu…
Ông Lý cũng cau mày nghiêm nghị nhìn Thư. Thư không nói được gì nàng mím môi lại tức giận, đôi mắt bắt đầu hơi rưng rưng vì bị bố quát. Ông Lý thấy vậy lập tức không dám nhìn nữa mà quay mặt ra chỗ khác.
– Ha ha! Thôi! Ông Lý! Để các con ăn cơm… Bé Thư nói đúng đấy, chuyện của chúng nó để chúng nó quyết định ông ạ! Thôi! Tôi với ông uống rượu, không để ý đến chúng nó nữa! Khà khà…
Ông Lưu cười lớn cầm chén rượu lên cạch với ông thông gia.
– Khà khà! Chuyện thường ngày ý mà! Tuổi nổi loạn của chúng nó khó bảo lắm.
Ông Lý vui vẻ uống ực một cái hết chén rượu đầy.
– À vậy thì bao giờ hai thằng mới về Việt Nam?
Ông Lý chép miệng vì rượu đắng rồi quay sang hỏi ông Lưu.
– Tôi cũng chẳng rõ… Hai đứa nó đi cũng lâu rồi, công việc lần này kể ra cũng gặp nhiều khó khăn ông Lý ạ.
Ông Lưu nói xong cầm chai rượu rót, sau đó hướng mắt sang phía Uyên và bắt gặp con bé Uyên cũng đang nhìn mình. Uyên bỗng cau mày trùng mắt xuống lườm ông Lưu một cái rồi quay đi khiến ông Lưu đơ luôn. Ông không hiểu ánh mắt đó của Uyên hàm chứa điều gì… ông chỉ biết sau ngày hôm ấy con bé vẫn còn giận mình… mặc dù sinh hoạt bình thường nhưng Uyên tránh mặt ông khá nhiều… Lần gần nhất cũng chỉ đi thể dục cùng ông nhưng có cậy mồm cũng không nói quá ba câu.
Bỗng cơ thể ông Lưu rạo rực vì ánh mắt hút hồn đó của Uyên… Đôi môi đỏ, làn da trắng mịn, ánh mắt sắc sảo, mùi thơm cơ thể Uyên khiến ông không bao giờ quên được… Lúc này ông rất hứng tình… Ông chỉ muốn lao vào Uyên để xé toạc quần áo con bé ra bóp mông và bú mút bộ ngực to ấy nhưng nào dám… Từ hôm ấy trở đi ông cảm thấy con bé Uyên còn đanh đá hơn trước… Hễ có nói gì đến chuyện tế nhị là con bé lại lườm ông với một ánh mắt không mấy thân thiện.
Một tiếng sau… Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng thời sự 12h trưa. Ông Lưu và ông Lý ngồi chễm chệ xem thời sự, mỗi ông một cái tăm xỉa răng, mặt ông nào ông nấy đỏ như gà chọi, thỉnh thoảng chẹp miệng một cái rồi đưa chén chè lên mồm uống, Thư ngồi bên sofa bên cạnh, hôm nay con bé mặc một chiếc quần đùi ngắn, áo phông trắng, cổ tay đeo một đống vòng vèo đủ loại màu sắc. Thư ngồi co chân lên ghế xem điện thoại, mái tóc dài rủ xuống hai vai. Tuổi trẻ mà, vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm đến tin tức trên tivi. Ông Lưu và ông Lý hai mắt chăm chú nhìn lên tivi nhưng thực ra đang ngầm chú ý vào đôi chân dài của Thư nhưng cả hai không quá tỏ ra lộ liễu.
– Bố! Hai bố ăn táo ạ…
Như bê đến một đĩa táo và đặt xuống bàn trước mặt hai ông bố. Ông Lưu nhìn thẳng vào cổ áo của Như khi nàng cúi xuống, còn ông Lý thì có phần hơi dè dặt nhưng vẫn liếc vào đó… Chỉ một giây phút thôi cũng đủ làm hai ông già cảm thấy bứt dứt vì cổ áo của Như khá rộng khi cúi xuống.
– Như cầm mấy cái cốc vào đây cho chị rửa luôn!
Uyên lướt qua mặt ông Lý khiến ông không thể không nhìn theo bộ mông cong của con bé. Mặc dù nàng mặc một chiếc váy qua đầu gối trông rất kín đáo nhưng vẫn không thể dấu nổi mộng của mình… Nó cong hẳn ra đằng sau làm chiếc váy vểnh lên nhìn hết sức gợi dục trông còn rất to nữa… nhưng không phải kiểu to quá đà mà trông rất cân đối với đôi chân dài và cơ thể nàng. Người ta hay có câu ngực tấn công mông phòng thủ. Ông Lý chép miệng suy nghĩ… “nhìn con bé mắn đẻ thế kia mà đến giờ vẫn không chịu sinh con đẻ cái… thật phí tuổi xuân…”…
Như vậy đó… Bữa cơm gia đình của cả nhà trôi qua với đầy cảm xúc khó tả của hai ông bố già. Ngay thời điểm này là lúc ông Lý đã thức tỉnh con thú bệnh hoạn trong mình nên đầu ông dần dần có “sạn” đối với hai cô con gái đã lấy chồng của mình… Mặc dù ông đã cố gạt những suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí nhưng ông không thể phủ nhận bản thân có những suy nghĩ không đứng đắn với hai con bé… Thậm chí ông còn nghĩ Uyên và Như sẽ “tuyệt vời” hơn tuổi mới lớn rất nhiều.
Thực sự quá bệnh hoạn mặc dù là con ruột của ông nhưng không thể tránh khỏi những suy nghĩ như vậy, đơn giản bởi vì bọn chúng quá đẹp… Hương thơm của chúng đúng chuẩn hương vị của những cô gái trẻ… Là điều mà thời xưa ông thường hay tìm kiếm. Ông Lý cũng chẳng hiểu sao mình có thể đẻ ra ba đứa con xinh đẹp như tiên đến vậy. Có lẽ do thời buổi hòa bình, ăn ngon mặc sướng đã tạo ra những siêu phẩm mà những ông già như ông Lý hay ông Lưu không bao giờ có thể tưởng tượng được.
– À ông Lưu này! Tôi thấy có ông già ở trong gara nhà ông, có phải là ông già ăn mày ngồi ngoài cổng nhà ông không?
Ông Lý bỗng quay sang hỏi ông Lưu, có lẽ phần nào ông đang tự đánh lạc hướng suy nghĩ của mình để không có những tưởng tượng thái quá về các con.
– Ôi dào… Chuyện này ông phải hỏi bọn trẻ, chúng nó thực sự là những đứa trẻ có lòng tốt bao dung như phật sống đấy… khà khà…
Ông Lưu vừa nói vừa liếc ra phía gara đằng sau. Thực ra thẳm sâu trong lòng ông, ông cảm thấy rất khó chịu khi có lão già đó ở trong nhà, có một điều gì đó khiến ông cảm thấy không an toàn… Vì ông Lưu là một người có khả năng nhìn người rất tốt, chưa bao giờ ông đánh giá sai một ai… Nhưng tất cả cũng vì thỏa thuận giữa ông và Uyên nên ông không dám đuổi lão già đó ra khỏi nhà.
– Uh đấy! Chị Như! Chị Như!!
Thấy bố có cùng với thắc mắc với mình nên nàng bỏ điện thoại xuống và gọi chị.
– Ơi!! Chị đây…
Như chạy từ trong bếp ra làm hai bầu ngực nảy tưng tưng trông khá nặng.
– Như! Bố nghe bố Lưu bảo con đang chuẩn bị thành lập trại dưỡng lão đúng không? – Ông Lý nhìn Như cười.
– Ơ! Trại dưỡng lão…
Như không hiểu và ngồi xuống ghế cạnh ông Lưu. Lưng nàng ngồi thẳng hai tay đặt lên đùi.
– Bố hỏi ông lão ở trong gara nhà kia kìa chị.
Thư ôm miệng cười vì nhìn phản ứng đáng yêu của chị mình.
– À… Ông lão… Bố phải hỏi chị Uyên chứ ạ…
Như hơi giật mình nên đổi ngay cho Uyên. Đúng lúc đó Uyên bước từ trong bếp ra trùng mắt xuống khi thấy tất cả mọi người đang nhìn mình…
– Sao mọi người nhìn con ghê vậy.
Uyên đặt bộ mông cong của mình ngồi xuống ghế sofa cạnh Như và hơi cau mày lại.
– À bố đang hỏi về ông lão trong gara ấy mà chị…
Như huých đầu gối vào đùi Uyên ra hiệu, không biết chị ấy có hiểu không nữa.
– Ông lão ăn mày ấy hả bố? Chuyện này phải hỏi cái Như, nó thân với ông ấy lắm…
Uyên liếc nhìn Như và khẽ mỉm cười.
– Chị…
Như quay hẳn người sang bên Uyên mím môi mở to mắt ra hiệu với Uyên.
– Ha ha! Con đùa… Cái Như nó thấy ông ấy khổ nên nó thương quá đành xin bố Lưu cho ông ý ở nhờ trong nhà cho có chỗ trú mưa nắng bố ạ. Dù gì cái kho đó cũng rộng mà không dùng đến ý.
Uyên vừa cười vừa nói trong khi Như hết cấu rồi đẩy tay vào người Uyên. Thấy mặt con bé đỏ ửng lên vì ngại nên Uyên đành nói đỡ cho em. Từ nhỏ đến lớn Uyên là người hiểu rõ Như nhất, mặc dù là một cô bé tốt bụng nhưng lại rất hay xấu hổ. Và chắc chắn con bé không muốn mọi người đề cập nhiều đến chuyện đó.
– Haiz… Các con đã hỏi ý kiến của chồng hay bố Lưu chưa…
Ông Lý thở dài làm mặt nghiêm túc quay sang hỏi Uyên Như.
– Khà khà!! Thôi nào! Ông làm bọn trẻ sợ đó! Chúng nó hỏi tôi rồi, chẳng qua tôi còn một phòng kho dưới gara nên thấy cũng chẳng khó khăn gì vấn đề này… Coi như tôi có người trông nhà miễn phí Khà khà… – Ông Lưu cười lớn.
– Ông chiều chúng nó quá đâm hư!
– Khà khà!!! Không sao! Không sao! Tôi coi chúng nó như con, có chiều chúng nó cũng đúng mà. Khà khà…
Ông Lưu cười rung cả bụng để che đi sự khó chịu của mình với lão ăn mày.
– Chị Uyên! Chị Như!
Thư gọi các chị và chỉ ngón tay lên tầng trông có vẻ khá bí mật. Uyên và Như hiểu ý nên chỉ mỉm cười và đứng lên.
– Ngồi ăn nốt hoa quả đã mấy đứa!!
Ông Lưu thấy cả ba đứng dậy rồng rắn nhau lên tầng liền nói với theo.
– Các bố cứ ăn đi nha! Bọn con lên tầng có chút việc ạ hihi…
Như quay lại vẫy tay.
Chiều tà… Ông Lý và Thư ra về… Bước đến cổng ông Lý ngó thấy lão ăn mày đang cặm cụi nhổ cỏ ở góc vườn trông thực sự cũng khá đáng thương. Ở cái tuổi này đáng lẽ nên được con cháu chăm sóc phụng dưỡng… Hoàn cảnh nào đã khiến ông ta ra nông nỗi này… Sau đó ông Lý nhìn Uyên và Như đang đứng trên thềm nhà tiễn mình, bỗng ông tự hào khi có những đứa con gái tuyệt vời thế này. Việc chúng đã làm thực sự rất nhân văn và ý nghĩa.
Ông Lưu đứng trên thềm thấy ông thông gia nhìn lão ăn mày làm ông càng khó chịu. Khách quý của ông nhìn thấy người như lão hiện diện trong căn nhà này là một sự sỉ nhục đối với ông nhưng ông cũng chỉ cắn răng chịu đựng cho qua. Ông đành phải đi ra tận xe ô tô để tiễn ông Lý nhằm đánh lạc hướng bằng những câu chuyện khác.
Sau khi tiễn ông thông gia về… Ông Lưu cau mày đi vào nhà nhưng không thấy con bé Như đâu, chỉ thấy tiếng lạch cạch vang lên trong bếp. Ông đi vào thấy Uyên đang rửa vài cái ly uống nước. Ông bí mật ngó nghiêng xung quanh như một tên trộm, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong bếp trong khi Uyên vẫn không biết gì. Vừa đi ông vừa nhìn chằm chằm vào bộ mông đang rung lên sau chiếc quần ngủ của Uyên. Bộ mông cong thấp thoáng lộ ra viền quần lót trông rất kích dục. Ông Lưu nở mũi há cái mồm già nua khô khốc của mình ra và thò tay vào trong quần chỉnh lại dương vật cứng đơ của mình… Không biết ông đang muốn làm cái trò gì nữa…
Chiếc quần ngủ pijama ôm sát vào bộ mông cong của Uyên thấp thoáng lộ ra viền quần lót trông rất kích dục, ống quần dài đến gần mắt cá chân nhìn hơi cộc vì đôi chân của Uyên khá dài. Ông Lưu nở mũi há cái mồm già nua khô khốc ra và thò tay vào trong quần chỉnh lại dương vật cứng đơ của mình… Không biết ông đang muốn làm cái trò gì nữa…
Ông Lưu nuốt nước bọt rồi lại ngó ra đằng sau hệt như một tên trộm. Tim ông càng lúc càng đập nhanh khi ông cứ dán mắt vào bộ mông to tròn của con dâu mình. Thực sự hình ảnh gợi dục này quá sexy với một lão già như ông Lưu. Tuy chiếc quần khá kín đáo nhưng nó vẫn rất quyến rũ với những cô gái có bộ mông cong như Uyên. Bất cứ ai nhìn vào đều muốn vỗ hoặc bóp một cái thật mạnh và không tránh khỏi những suy nghĩ biến thái bậy bạ.
– E hèm… khụ! Khụ!
Ông Lưu đứng thẳng người ưỡn chiếc bụng béo của mình lên giả vờ họ vài cái.
– Bố!
Uyên liếc một cái rồi quay lại tiếp tục rửa cốc.
– Ông thông gia vừa về… Bố xuống xem con gái đang làm gì để bố phụ giúp một tay.
Ông Lưu vẫn dán mắt vào mông và eo của Uyên, dương vật ông cửng cứng ngắc trong quần, chắc hẳn nồng độ của rượu khiến máu ông nóng và dê hơn nhiều.
– Thôi! Có mấy cái cốc… con xong ngay bây giờ ấy mà…
Nghe Uyên nói vậy ông liền cứng họng. Nhưng ngay sau đó ông nghĩ ra trò mở tủ bên dưới lấy mấy chiếc đĩa sạch lên cho Uyên rửa, mục đích của ông chỉ muốn câu kéo thêm thời gian. Ông cầm mấy chiếc đĩa và tiến lại gần đứng ngay đằng sau Uyên.
– Đây con! Con rửa nốt nhé…
Ông Lưu vòng tay lên trên đặt đĩa xuống, ông dí sát mũi vào gáy Uyên và hít một hơi, mùi cổ của con bé thật thơm, nó như một liều thuốc kích dục mạnh khiến chim ông cửng lên một cái căng cứng.
– Vâng! Bố cứ để đó!
Uyên cau mày lại khi cảm thấy bố chồng đứng hơi sát rồi. Còn ông Lưu vẫn tiếp tục lôi những chiếc bát sạch ra.
– Còn vài cái thôi, bát đũa để trong tủ lâu ngày bụi quá, con tráng qua nước cho nhanh.
Ông cố tình đi tới, áp sát người vào mông Uyên cố tình chọc con cu vào mông con bé… Chỉ một giây phút nhưng ông vẫn cảm nhận được độ mềm của mông và tham lam ấn thêm một cái khiến nó lõm lại.
– Này!! Bố!!!
Uyên cau mày lại, theo phản xạ nàng dùng mông đẩy người ông Lưu ra và quay lại lườm.
– Khà khà… con…
Ông Lưu cười ngại với một vẻ mặt hèn trông thấy.
– Bố làm gì vậy? Cái Như nó thấy thì sao ạ… – Uyên vừa nói vừa nhìn ra ngoài phòng khách.
– Cái Như không có ở đây đâu! Bố xin lỗi! Tại bố hơi say… bố không kiềm chế được… Bố xin lỗi! – Ông Lưu ấp úng cười trừ.
– Hmm… Hôm ngoài công viên con cũng nói rõ với bố… từ nay trở về sau con xin bố đừng có những hành động thiếu chuẩn mực như vậy!
Uyên cau mày tháo đôi găng tay và treo gọn vào giá rồi đi qua người ông Lưu để về phòng.
– Con…
Bỗng ông Lưu nắm tay Uyên khiến nàng phải đứng lại.
– Trời a… bó say thì bố lên phòng nghỉ đi!
Uyên vùng vằng đẩy tay ông Lưu ra.
– Con… bố biết bố là kẻ khốn nạn… nhưng xin con… bố không chịu được nữa rồi…
Ông Lưu nhăn mặt nói.
– Bố không chịu được cái gì ạ? Bố bỏ tay con ra để con về phòng làm việc!
Uyên cau mày kéo mạnh tay nhưng ông Lưu nắm chắc quá. Nàng biết thừa ông ấy muốn cái gì nhưng nàng không thể để chuyện ấy xảy ra thêm một lần nữa.
– Con… Uyên…
Ông Lưu có rượu trong người không khác gì ăn được gan hùm, hành động của ông trở nên táo bạo hơn bao giờ hết… Ông kéo tay Uyên lại và thò tay trái xuống sờ bướm con bé bên ngoài chiếc quần pijama… Chiếc quần vải xịn cho một cảm giác vừa mềm vừa mịn thật sướng không thể tả được… mặt ông Lưu đần đi trông thấy.
– NÀY BỎ! BÓP!!
Uyên giật mình, theo phản xạ nàng thẳng tay tát cho bố chồng một cái rất mạnh vào mặt. Uyên cau mày mở to mắt vì không ngờ ông lại dám làm như thế giữa thanh thiên bạch nhật. Cú tát mạnh làm ông Lưu buông tay. Ông nghĩ đánh liều làm con bé sướng nó sẽ chiều theo nhưng không ngờ ông chỉ nhận lại được một cú tát hết sức nhục nhã.
– Con xin lỗi… con xin bố từ nay hãy tiết chế hành động của mình lại…
Uyên cảm thấy mình hơi hỗn nên nàng nhẹ giọng xin lỗi và đi thẳng lên tầng.
Bên ngoài có một đôi mắt đang mở to sốc nặng khi nhìn thấy cảnh tượng trong bếp qua khe cửa nhỏ…
… Hai mươi phút trước…
– Loẹt xoẹt… Loẹt xoẹt…
Lão ăn mày đang cặm cụi quét lá ngoài sân bỗng thấy cảnh cửa nhà mở ra lão liền cầm chổi và hót rác đi ra góc vườn để dọn dẹp vì lão biết khách của ông chủ Lưu sắp ra về. Lão không dám xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Lúc sau nghe thấy tiếng đóng cổng lão mới nhìn ra ngoài… Người đàn ông dong dỏng bước lên xe ô tô chắc hẳn là ông Lý bố đẻ của cô Như, còn cô bé đi cùng chắc chắn là em gái của cô Như rồi. Lão ăn mày đứng nhìn theo chiếc xe khuất hẳn mới dám đi ra ngoài vì lão tự biết thân biết phận mình. Lão ngồi bệt xuống dưới tán cây nhìn ngó xung quanh xem còn chiếc lá nào không thì quét nốt… Từ khi có lão ăn mày ở trong nhà ngoài sân lúc nào cũng sạch bong không một chiếc lá nhỏ. Mặc dù cố gắng như vậy nhưng lão chưa bao giờ nhận được thiện cảm của ông Lưu…
– Ái chà chà! Đau lưng quá… Không biết cô Như lúc này đang làm gì nhỉ?
Lão ăn mày lẩm bẩm đấm lưng vài cái rồi nhìn lên tầng hai… Lão đứng trầm ngâm nhìn lên đó rồi cầm sọt rác mang ra đằng sau đổ. Lão ngó nghiêng xung quanh thấy bẩn lão lại cặm cụi quét cho thật sạch sau đó lão đi qua vài khóm hoa ngoài vườn và đi ra sân sau… Bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà bếp. Tưởng cô Như lão liền đặt sọt rác xuống và lén lút ngó vào trong bỗng thấy Uyên và ông Lưu. Lão có chút giật mình vì thấy ông Lưu nhưng lúc sau lão bị bộ mông cong của Uyên làm lão nán lại một lúc…
Thật bất ngờ khi lão thấy hành động lạ của ông Lưu… Sau đó lão cảm thấy hưng phấn khi Uyên cong mông đẩy ông Lưu ra… Mắt lão mở to không biết cơ thể Uyên sẽ như thế nào nhỉ, nhìn bộ mông và dáng người thế kia chắc hẳn cũng không thua cô Như là mấy. Đang nghĩ ngợi linh tinh thì lão thấy ông Lưu kéo Uyên lại và sờ bướm con bé… Điều này khiến lão ăn mày bị sốc nặng không hiểu sao chim cửng cả lên… Sau đó là một cú tát mạnh khiến lão ăn mày run rẩy, bình thường đã sợ Uyên nay thấy vậy lão lại càng sợ hơn…
Lão ăn mày cầm sọt rác đừng đầu người ra ở đó suy nghĩ vì những hình ảnh gây sốc đó… Sau những hành động này lão đã ngộ ra nhiều điều và chắc chắn ông Lưu là một kẻ sở khanh khi muốn sàm sỡ con dâu mình… Vậy mà thường ngày hay tỏ ra đến vậy… Không biết ông ta có ý đồ gì với Như không? Càng nghĩ lão ăn mày càng lo lắng như thể Như là của lão vậy.
– Ông ơi!!! Ông làm gì đó? Hihi…
Như đứng trên tầng gọi với xuống, lão ăn mày giật mình nhìn lên ú ở không dám nói gì. Lão lẳng lặng cầm sọt rác đi nhanh ra đằng sau nhà. Như đứng trên tầng nhìn theo không hiểu sao ông lão lại vội vàng như vậy… chả lẽ ông ấy lại đang giấu mình chuyện gì sao? Với tính cách hay tò mò của Như thì nàng muốn biết bằng được mới thôi. Như liền chạy xuống nhà và đi ra vườn hoa.
– Ông! Sao ông lại đứng ở đây? Lúc nãy có chuyện gì đúng không ạ? Như đi lững thững ra đằng sau bắt gặp được lão ăn mày đứng ở gần thùng rác, nàng cười tủm tỉm đi tới hỏi.
– Không! Không có gì… không có gì đâu! Tôi hơi mệt thôi!
Lão ăn mày cười gượng và xua tay, nhưng cái vẻ lúng túng này không thể qua được mắt Như.
– Ông ý! Ông không kể cho cháu, cháu không chơi với ông nữa đó… – Như nhíu mày bặm môi.
Khà khà… Không có chuyện gì dấu cô Như… Tôi ra đằng trước dọn rác! Xin phép cô Như! Lão ăn mày cười gượng rồi đi nhanh ra đằng trước bằng lối đi khác. Vì đây là một căn biệt thự rất to nên sân cũng rất rộng… Bao xung quanh nhà là những tiểu cảnh vườn tược chi chít hoa, tường nhà cũng rất cao nên người ngoài chưa bao giờ được nhìn vào trong sân nhà ông Lưu, phải nói là nội bất xuất ngoại bất nhập… Lúc này Như cứ lẽo đẽo đi theo sau nài nỉ nên lão ăn mày phải đi đúng một vòng để tránh né những câu hỏi của con bé cho đến khi con bé có điện thoại mới không đuổi theo ông nữa. Thực sự lão ăn mày vẫn chưa dám chắc mình có nên nói điều đó cho cô Như biết không hay giữ làm bí mật… Điều này ông phải suy nghĩ thật kỹ mới dám quyết định… 20h tối…
Tối nay chỉ có hai chị em ngồi ăn cơm, ông Lưu không xuống ăn. Uyên nghĩ có lẽ do cú tát ngày hôm nay khiến bố chồng giận dỗi rồi… Nghĩ đi nghĩ lại thì phản ứng của nàng cũng hơi quá. Sau khi ăn cơm xong Uyên ngồi ở bàn làm việc cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Bất chợt nàng nghĩ đến lần mình bị đuối nước ở biển chỉ có bố chồng là người lao ra đầu tiên để cứu mình. Uyên vuốt mái tóc mượt ra đằng sau rồi đứng dậy đi sang phòng con bé Như, thấy nó đang tập trung học bài. Uyên thở dài lưỡng lự một chút rồi đi sang phòng bố chồng.
– Cộc! Cộc! Cộc! Bố ơi! Bố có trong phòng không ạ?
Uyên đứng ngoài cửa phòng ông Lưu. Sau vài giây mới thấy ông mở cửa với một gương mặt bình thản như không hề có chuyện gì vậy.
Uyên vừa bước vào phòng thì ông Lưu đóng cửa lại… “Cạch! Cạch!”. Biết bố chồng chốt cửa nhưng Uyên không nói gì, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường vắt hai chân lại với nhau. Ông Lưu tủm tỉm đi đến ngồi trên giường, hai tay chống vào đầu gối và nhìn chằm chằm vào cơ thể Uyên. Lúc này Uyên đang mặc một bộ quần áo ngủ hàng hiệu màu xanh ngọc, chiếc quần đùi dài qua mu bướm một chút để lộ ra đôi chân dài trắng muốt, bộ ngực to bị Ép lại bởi chiếc áo lót, hai cúc bên trên cổ nàng không đóng lại được vì hơi chật. Tóc búi cao, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn với cánh tay gầy thon thả, nhìn Uyên cực kỳ xinh đẹp và sắc sảo như bước ra từ những bộ truyện tranh Hàn Quốc.
– Con có chuyện muốn nói với bố!
Tính Uyên không dài dòng nên nàng đi thẳng vào vấn đề luôn.
– Con nói đi! Bố lắng nghe con!
Mặt ông Lưu vẫn rất phấn khởi.
– Con xin lỗi vì phản ứng có phần thái quá của mình ngày hôm nay… Nhưng từ bây giờ trở đi, bố đừng làm những chuyện như vậy nữa… Uyên thở dài nhìn ông Lưu.
– Không! Bố mới là người phải xin lỗi… Nhưng… thực tình mà nói… bố không thể kiềm chế được mỗi khi nhìn thấy con…
Ông Lưu cúi mặt xuống không còn phấn khởi như trước.
– Không kiềm chế được bố vẫn phải kiềm chế… Bố hãy nghĩ đến anh Phi… Nghĩ đến gia đình… Nếu chuyện này để người khác biết được, bố nghĩ gia đình mình còn mặt mũi nào để gặp người ta không?
– Bố biết tính anh Phi rồi đó… Nếu anh biết được chuyện này thì con không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa… Bố có nghĩ gia đình này sẽ ra sao không?
– Thằng Phi… Nó đâu quan tâm đến con… Bố biết tình trạng của bọn con, bố thương con, rất thương con Uyên à, một người phụ nữ thiếu thốn làm sao hạnh phúc được trong chính ngôi nhà của mình!
Ông Lưu nhìn thẳng vào mắt Uyên, lúc này là thời điểm thích hợp để ông nói hết những suy nghĩ của mình.
– Bố… Tại sao bố lại nói với con những điều như vậy? Bố làm sao biết được chuyện của bọn con chứ?
Uyên bất ngờ khi thấy bố chồng như nắm được thóp của mình, nàng cau mày lại suy nghĩ một lúc, nếu nhớ không nhầm đã bao giờ nàng tâm sự chuyện chăn gối của mình cho bố chồng đâu.
– Bố biết chứ… với khối lượng công việc của thằng Phi bố rất hiểu, bố cũng nhận ra khi chúng ta làm chuyện ấy… nhìn phản ứng của con bố biết đó là phản ứng của những cô gái thiếu hơi dương…
Ông Lưu nhìn Uyên và tỏ ra mình là một người rất có kinh nghiệm.
– Này! Bố!
Uyên cau mày lại tức giận hai mắt nàng chớp nhẹ vì không biết phải làm gì khi điều ông ấy nói không sai.
– Thằng Phi đi công tác cũng lâu rồi, con không phải cố nhịn… bố muốn giúp con mà Uyên… thằng Phi không biết, không một ai biết… chỉ là thỏa mãn nhu cầu cho nhau thôi con à, cũng không tính là phản bội được…
Ông Lưu rủ rỉ vào tại Uyên những lời lẽ hết sức khiếm nhã và thô tục. Vừa nói ông vừa đưa tay sang nắm vào bàn tay mịn màng của con dâu mình.
– Bố đừng nói nữa! Lúc đấy chẳng qua là sai lầm… con không tỉnh táo…
Uyên rụt tay lại, nàng kéo ghế dịch sang bên cạnh.
– Đấy không phải sai lầm, đấy chẳng qua là nhu cầu thôi, con hiểu không? Là Nhu Cầu!!! – Ông Lưu lớn giọng.
– Bố nói bé thôi được không?
Uyên đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho ông Lưu nói nhỏ lại.
– Bố xin lỗi… nhưng bố đang độ tuổi hồi xuân, bố nhìn con bố không thể chịu được Uyên à… Nếu thực sự con cũng có nhu cầu bố xin con hay rộng lòng… Chúng ta giống như cộng sinh với nhau để giải quyết vấn đề của bản thân được không? Nếu chúng ta giữ bí mật thì đâu ai biết, con hãy nghĩ cho mình một chút… Thằng Phi nó không đối xử tốt với con thì bố sẽ thay nó bù đắp lại được không? Con đừng cố tỏ ra quá nghiêm khắc với bản thân, hãy sống vì mình… nó không làm tròn trách nhiệm của người chồng thì con cũng không phải miễn cưỡng làm gì… Còn chưa kể nếu con ra ngoài kia lỡ có không giữ được mình sẽ không ai giữ bí mật cho con được… chỉ bằng… ở nhà… hãy coi bố là một công cụ để giúp con sau những giờ làm mệt mỏi… được không con…
– Đê tiện!
Uyên cau mày nhìn ông Lưu khi ông thao thao bất tuyệt nói những lời nói dâm tục, nàng không thể tin được những lời nói vừa rồi phát ra từ mồm một người bố… Những lời nói có phần coi thường nàng và Phi.
– Con nói sao?
Ông Lưu chớp chớp đôi mắt già nua của mình nhìn Uyên.
– Sở khanh! Đê tiện! Bố luôn tỏ ra với mọi người mình là một người nghiêm nghị ngay thẳng. Bố luôn cho mình ở tầng lớp cao trong xã hội và chẳng coi những người nghèo hèn ra gì… Nhưng bố vừa nói gì với con? Bố không nghĩ cho anh Phi sao? Con là vợ anh ấy mà… Sao bố lại nói được những lời đó chứ…
Uyên cau mày… Với cá tính của mình nàng nói thẳng toẹt vào mặt bố chồng như hất một gáo nước lạnh vào mặt ông ta vậy. Nàng tức giận vì sự coi thường các con của ông Lưu.
– Con… Ông Lưu đỏ mặt tía tai vì bị con dâu trách mắng, từ trước đến nay chưa ai dám nói với ông như vậy… Nhưng con bé nói không sai nên điều đó khiến ông cảm thấy rất khó chịu.
– Không phải con cũng đồng lõa với bố sao?
Vì tức giận nên ông cũng muốn trả đũa, vừa nói ông vừa dịch mông đến gần chỗ Uyên. Thấy vậy Uyên liền đứng thẳng dậy.
– Đồng lõa? Không phải vì thương bố, con mới giúp bố làm những việc đó sao? Thôi con không muốn đôi co nữa… Từ giờ xin bố vì gia đình đừng làm những điều đó nữa… Con rất tôn trọng bố, con coi bố chẳng khác gì bố đẻ của mình, bố đừng để hành động của mình khiến con phải nghĩ khác về bố. Uyên vừa nói vừa đứng dịch ra phía tủ vì nàng thấy bố chồng có hơi kích động… Có lẽ nàng cũng hơi quá lời.
Ông Lưu không nói gì, ông thấy thái độ và lời diễn thuyết của mình đã đi lệch hướng và không đem lại kết quả gì, thậm chí còn làm mọi chuyện thêm rắc rối. Nhưng vì là một nhà kinh doanh giỏi nên ông liền thay đổi kế hoạch. Mặt ông giãn ra trùng xuống… Nghĩ kỹ lại thì cái Uyên cũng là con dâu mình, vợ của thằng Phi… Ông thật ngu ngốc khi nói về chúng nó như vậy.
– Được rồi! Bố hiểu! Bố xin lỗi con, xin con hãy tha thứ cho người bố chồng không ra gì này, nếu thực sự con nghĩ về gia đình hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không? – Ông Lưu lắc đầu nhẹ giọng.
– Tất nhiên là được ạ! Nhưng từ giờ xin bố hãy giữ khoảng cách với con!
– Nhưng… bố không nhịn được… bố biết phải làm sao?
Ông Lưu làm mặt khổ nhìn Uyên.
– Không nhịn cũng phải nhịn nha! Bố cũng già rồi đó suy nghĩ về thứ đó ít thôi, ảnh hưởng sức khỏe lắm!
– Trông con… đẹp thế này… bố không nhịn được… không thể không suy nghĩ được… con không hiểu đâu…
Ông Lưu dơ hai bàn tay ra nói, trông ông xuống nước thấy rõ. Uyên không nói gì, nàng đi tới kéo ghế và ngồi xuống.
– Con không giúp bố được đâu… bố dùng đồ chơi con tặng bố đợt trước ấy…
Những lời nói của Uyên khiến ông Lưu càng thêm bất lực.
– Uyên! Bố xin con một ân huệ cuối cùng được không?
Ông Lưu ngẩng mặt lên đôi mắt già nua rưng rưng như sắp khóc, thật là nhục nhã nhưng để làm tình với Uyên ông nguyện đánh đổi hết.
– Không! Không ân huệ gì nữa… Uyên nói xong thì dứt khoát đứng dậy khiến ông Lưu như bị dội thêm gáo nước lạnh… sao thời gian này con bé nó khó quá.
– Bố nghỉ sớm đi… con xin phép về phòng làm việc!
Nói xong Uyên ra mở cửa và đi về phòng… Cánh cửa đóng dần lại khiến mắt ông Lưu long sòng sọc tức giận, uất ức, bất lực… một sự tuyệt vọng cực kỳ khó chịu. Tại sao con bé lại khó tính đến vậy chứ dù gì trước đó cũng đã làm với nó một lần rồi.
Vài ngày sau Uyên đi làm về với một thể trạng khá mệt mỏi, nàng tắm rửa và mặc một chiếc váy ngủ ngồi ở thành giường vuốt tóc, bỗng thấy ở đầu giường có một cuốn tiểu thuyết khá dày. Uyên cầm lên xem hóa ra là cuốn tiểu thuyết sex của bố chồng từ đợt đi du lịch trước. Đợt đó vì tò mò nàng đã mở ra đọc vài dòng và cảm thấy khá sốc vì nội dung của nó… Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây, chả lẽ con bé Như lục được ở đâu hay sao… không phải, con bé chưa đi học về. Nếu nó đọc mấy cái này nó phải dấu đi từ lâu rồi. Uyên mở trang đầu bỗng có một tờ giấy rơi xuống.
– “Con… đây là cuốn tiểu thuyết bố rất thích, nó rất hay và bổ ích, con hãy dùng nó để thư giãn sau những giờ làm việc mệt mỏi, bố rất lo cho sức khỏe của con vì vậy có thời gian rảnh con hãy đọc nó! Bố Lưu!”
Uyên thở dài vo tờ giấy ném xuống thùng rác và đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn… Mấy ngày hôm nay không hiểu sao bố Lưu không xuống ăn cơm cùng hai chị em, cũng được ba ngày rồi, không biết ông ấy dở trò gì nữa. Ngẫm nghĩ một lúc Uyên cũng mặc kệ và cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc vì dù gì lúc này cũng đang rảnh.
Hai ngày sau, đây đã là ngày thứ 5 ông Lưu không chịu ăn uống gì. Không biết ông bị sao nhưng Uyên cảm thấy ông ấy đang bày trò tuyệt thực vì ý đồ của mình. Y như rằng. Đúng tối hôm đó nàng nhận được điện thoại của chồng. Phi có vẻ khá tức giận khi ông Lưu gọi điện sang kêu không ăn uống được gì, trong người không được khỏe… Ngay sau đó anh đã gọi cho Uyên trách móc rằng không biết chăm sóc cho bố, để bố bị ốm. Uyên không biết phải giải thích thế nào, nàng đành xin lỗi và cúp máy.