Phần 38
Cả ba chị em lúc này nghịch bất chấp… các nàng thì thào to nhỏ xúm lại chỗ ông Lý… Uyên mặc dù là chị cả luôn nghiêm khắc nhất nhưng khi ở cùng nhau thế này nàng lại bị bản tính nghịch ngợm của hai đứa kia lây nhiễm sang mình… Ba chị em hồi hộp nhìn vào ụ quần của ông Lý rồi nhìn nhau… Sau đó con bé Thư mạnh dạn nhấc cạp quần ông Lý và kéo xuống… Con cu dài ngoằng của ông bật tung ra ngoài khiến ba chị em mở to mắt ngạc nhiên… trông nó còn to hơn cả tưởng tượng. Nếu để so sánh có lẽ chỉ nhỏ hơn ông Lưu đôi chút.
– Eo ơi… to khiếp… – Thư là đứa ôm miệng thốt lên câu nói đầu tiên.
– Ừ to hơn của ông Phi thật… – Sau đó đến Uyên, nàng cũng nhìn chằm chằm vào đó với gương mặt đỏ ửng vì hồi hộp.
– Eo… to thật đấy…
Như cũng nhìn chằm chằm vào đó. Cả ba chị em đứng hình tầm vài giây. Sau đó Uyên chủ động kéo lại quần cho ông Lý sau đó quay ra nhìn hai đứa em của mình.
– Thôi nha! Bậy quá rồi đó! – Uyên đỏ ửng mặt tiếp tục vắt khăn lau người cho ông Lý.
– Thư! Đi ra ngoài đi!
Uyên lườm em gái khi thấy con bé cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào phần nhạy cảm của bố, tuy nàng có trách nhiệm giáo dục các em, nhưng nàng không thể phủ nhận, chính nàng cũng bất ngờ.
– Dạ! – Thư mím môi lùi lại vài bước.
– Hai đứa đi ra ngoài đi… để chị lau nốt người cho bố rồi chị ra… – Uyên vừa lau vừa nói.
– Sao… bố ngủ rồi mà vẫn to lên thế nhờ…
Như cầm bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn mang tới giường cho Uyên… Vừa đi nàng vừa thắc mắc.
– Hmmm… đàn ông mà, chắc do rượu thôi, hai đứa ra ngoài đi…
Uyên chẳng biết phải nói như thế nào cho các em đỡ ngại, mặt nàng đỏ ửng lau xuống phần đùi cho ông Lý.
– Khiếp… mà Thư! Lần nào say rượu bố cũng thế này à? – Như nhìn Thư hỏi.
– Ơ! Sao chị lại hỏi em nhở. – Thư giật mình xua xua tay.
– Mày đó… Bây giờ hay ở nhà với bố… phải theo dõi chăm sóc bố… Bố có tuổi rồi, có thế đây là hiện tượng của một căn bệnh nào thì sao?
Uyên thấy cái Như hỏi cũng có ý đúng, ngủ say kiểu này không thể nào vẫn cứng như vậy được, chả lẽ lại do bệnh…
– Vâng! Em biết rồi! Nhưng… ở nhà bố cũng không uống rượu mấy đâu… thỉnh thoảng thôi, nhưng say thì đi ngủ… ngoài ra em chẳng biết gì đâu! – Thư nhíu lông mày lại nói.
– Thôi! Hai đứa ra ngoài trước đi… Mà chị nói ba lần rồi đó!
Uyên vừa thương ông Lý vừa giận ông. Giận vì tại sao lại bỏ bê cả ba chị em vì công việc như thế… Nhưng thương vì nàng nghĩ có lẽ bố đã chịu đựng sự cô đơn khá lâu rồi nên mới cương cứng không kiểm soát được như vậy, cũng giống… ông Lưu bố chồng nàng… Ông Lý từ khi mất vợ không nghĩ đến việc trai gái mà chuyện tâm để ý đến các con mình nhiều hơn.
Nhưng nàng nhớ có một lần, điều này khiến nàng nhớ mãi khi nàng bắt gặp được ánh mắt của ông Lý nhìn vào ngực cái Như, hồi nó học cấp ba, lúc đó ngực nó khá to rồi, mà ở nhà thì nó lại không mặc áo lót bao giờ, nàng đã phải chấn chỉnh thói quen đó của Như rất nhiều. Lúc đó nàng chỉ nghĩ ánh mắt đó là vô tình nhưng đến hôm nay nàng không nghĩ đó còn là vô tình nữa. Nhưng thời điểm này Uyên cũng đã trưởng thành hơn nhiều mặc dù tuổi còn trẻ nhưng nàng luôn có những suy nghĩ hơn người thậm chí khác người. Và nàng cho rằng việc bố đẻ cương lên vì con gái cũng là phản ứng tự nhiên của đàn ông mà thôi.
– Đi… Thư!
Như vẫy vẫy bàn tay trắng như ngọc của mình. Hai chị em khoác tay nhau ra bên ngoài. Thư liếc nhìn chị Uyên ân cần lau người cho bố… nàng biết lý do tại sao ông ấy lại cương lên như thế vì một lần nàng đã nhìn thấy dương vật của ông Lý lúc đi thăm đơn vị cũ. Lúc đó nó rất dài và to. Trong đầu Thư vẫn đau đáu một câu hỏi… không hiểu sao bố nàng lại có những suy nghĩ đồi bại về mình như vậy, chả lẽ bố lại có cảm hứng với con gái mình sao… như vậy có phải quá bệnh hoạn không…
Như ra ngoài, trước khi đóng cửa nàng lại liếc nhìn bố mình, nàng biết lý do mà ông ấy lại cương cứng như thế… Có lẽ cũng là hiện tượng bình thường của đàn ông thôi, dù gì nàng cũng là một thiếu nữ trưởng thành, khi ngã lên người bố như vậy cũng không tránh khỏi bố nàng có chút phản ứng.
Tầm 5 phút sau Uyên bước ra khỏi phòng, nàng đi xuống dưới dọn dẹp cùng Như và Thư… Sau đó ba chị em ngồi nói chuyện cả chiều… Màn đêm dần buông xuống lúc này mới thấy ông Lý ôm đầu đi xuống cầu thang… Trông ông có vẻ khá mệt mỏi khi chẳng nói được gì, chỉ đi thẳng xuống bếp uống nước… Cả ba cô con gái của ông cũng không nói gì, chỉ nhìn nhau tủm tỉm cười.
– Thư! Bố con mình về nhà thôi con! Con gọi taxi cho bố!
Ông Lý bước từ trong bếp ra nói, người ông vẫn còn rất nhiều mùi rượu.
– Bố về nha! Hôm nào lại qua chơi với tụi con.
Như mỉm cười. Trông gương mặt khắc khổ nhăn nheo của bố mình cũng khiến Như động lòng thương cảm… nàng chỉ muốn bố mình ở đây luôn để chăm sóc cho ông ý…
– Chào bố Lưu hộ bố… – Ông Lý mệt mỏi nhìn hai đứa con gái rồi gật đầu một cái và đi ra cửa…
– Em về nha! Hôm nào rảnh các chị qua nhà chơi đó!! Suỵt!
Thư đứng dậy nàng dơ một ngón tay lên miệng “suỵt” và mỉm cười… Như và Uyên cũng vậy… cả ba chị em lại tủm tỉm cười và tiễn ông Lý với Như ra cổng.
Vài ngày sau… Trong nhà kho của gia đình ông Lưu… lão ăn mày nằm bên trong vắt chân lên nhau đung đưa ngâm nga vài câu hát bậy bạ trông rất vui vẻ. Lão là một kẻ may mắn nhất hành tinh này khi được hai cô con dâu ông cưu mang từ bấy giờ nên hoàn cảnh của lão quay ngoắt 360 độ trở nên sung sướng hơn bao giờ hết. Lão ăn mày ngậm một cái tăm trong mồm vì vừa dùng xong bữa trưa, bàn chân già nua nhăn nheo đen nhẻm của lão đung đưa lên xuống trông rất phởn đời. Lão nằm nhớ lại trưa nay khi Như đưa cơm cho lão, con bé lúc đó chỉ mặc một chiếc quần đùi hoa màu xanh bó sát khiến bộ mông của nó cong tớn lên, bên trên thì mặc áo hai dây, để lộ ra vùng ngực to trắng mịn rung rinh nây nẩy theo bước chân. Tuy cơ thể nóng bỏng là vậy nhưng vẻ mặt Như nhìn rất dễ thương và hiền hòa dễ gần… Chỉ cần thấy vậy thôi đã khiến lão ăn mày lên cơn nứng rồi… Lúc nào ông cũng nghĩ đến đêm ở khách sạn… điều đó khiến ông hứng tình gần như cả ngày… chỉ cần nhìn thấy Như là ông lại sờ dái trông rất hãm tài… Vì bản năng cho ông biết nếu làm được một lần thì kiểu gì cũng có lần thứ hai… Nhưng khổ nỗi thời gian này trong nhà đều có cả ông Lưu lẫn Uyên ở nhà, khi không thì lại chỉ có ông và ông Lưu khó tính… Chẳng có lấy một chút cơ hội nào gần gũi với con bé Như cả.
Ngay đến trưa nay nhìn vào mông bướm con bé Như khiến ông lão cửng lên rất nhanh và cũng có ý đòi hỏi xin xỏ nhưng con bé chỉ cười nhẹ rồi đập đập vào chim ông rồi nói ông hãy nhịn đi… Sau đó chạy tót lên nhà khiến ông tiếc hùi hụi…
Đã một thời gian khá dài trôi qua từ lần đầu tiên lão ăn mày được “mất trinh” tại khách sạn trên đường Trần Duy Hưng. Lão không bao giờ quên cảm giác sướng như chết đi sống lại của ngày hôm đó. Ngày nào lão cũng nghĩ đến cơ thể tuyệt vời của Như… Hễ nhìn thấy con bé lão lại mường tượng đến cơ thể trần chuồng đó, đôi chân dài và cặp đùi mịn màng của Như khiến lão không khỏi hưng phấn… Lão muốn vồ vào đôi chân ấy để mút từng ngón chân của con bé nhưng giờ điều đó thật quá xa vời… vì lão chẳng hề có cơ hội tiếp cận Như. Lão ăn mày vắt một tay trên trán gặm chiếc tăm trong mồm bã ra, lão đang suy nghĩ nên làm thế nào để dụ dỗ Như lần nữa đây.
“Cộc! Cộc! Cộc…”
Lão ăn mày giật mình khi có tiếng gõ cửa, chắc chắn là Như rồi… lão nở mũi phấn khởi bật dậy hớn hở ra mở cửa.
– Ơ! Cô… cô Uyên…
Lão ăn mày giật thót tim, đứng hình khi người đứng ngoài cửa không phải Như mà là Uyên.
– Sao ông lại giật mình? Trên mặt cháu dính gì à? – Uyên đứng ngoài cửa, tay nàng xách một chiếc túi.
– Không! Không… tại… tại tôi tưởng cô Như.
Lão ăn mày ngó nghiêng như đang tìm kiếm Như, trông lão rất lúng túng, vì bình thường chỉ có Như hay vào đưa đồ ăn cho ông, Uyên rất ít khi đến nên làm ông có phần chột dạ vì vừa nghĩ bậy nghĩ bạ đến em gái của Uyên.
– Cháu có ít bánh, ông có ăn không?
Vừa nói Uyên vừa lấy trong túi ra chiếc bánh cắn *rộp* một miếng… Rồi đưa cho ông lão cả chiếc túi.
– Cảm ơn cô Uyên… tôi có! Cho tôi xin vài miếng…
Lão ăn mày đưa bàn tay run rẩy của mình đến và nắm chặt chiếc túi… Gì chứ đồ ăn thì lão không bao giờ chê. Nhưng bây giờ lão mới để ý và liếc xuống… Lúc này Uyên đang mặc chiếc quần đùi và áo ba lỗ trông khá giống với bộ của Như… Chỉ khác màu sắc… Trông hai chị em thật giống nhau kể cả về nét mặt cho đến cơ thể… Chỉ có điều Như cao hơn Uyên một chút. Mặc dù vậy cơ thể Uyên cũng thuộc hàng cực phẩm không hề thua kém em mình chút nào… Lão ăn mày không kìm nén được thói dâm dê của mình mà liếc xuống đùi và mu bướm của Uyên ngay khi con bé đang đứng trước mặt ông. Có lẽ vì ông có đôi lông mày vừa rậm vừa dài vừa cứng chẳng khác gì lông nhím cả, những thứ ấy đang che đi đôi mắt không mấy lịch sự của ông lão.
– Ông nhìn gì đó… người cháu bị dính bẩn à?
Uyên thấy lão ăn mày đờ đẫn liền hỏi, sau đó nàng liếc xuống phía dưới đùi và có chút xấu hổ… Nàng nhíu lông mày lại và cầm vào chiếc quần đùi kéo nhẹ xuống cho phần mu đỡ hiện lên.
– Không… không… không có gì… Tôi… cảm ơn cô nhiều.
Lão ăn mày giật mình cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên, hai tay cầm túi bánh chắp ở dái. Tuy vậy lỗ mũi lão vẫn hếch lên khi ngửi thấy mùi hương của Uyên đang xâm chiếm căn phòng nhỏ của lão. Uyên cau mày lại đứng nhìn lão ăn mày tầm vài giây khi cảm thấy ông lão này bản chất thực sự có chút nghi ngờ… Con bé Như thì thường xuyên lui tới đây… liệu những điều nàng phỏng đoán không chỉ là giả thuyết?
Lúc này trông Uyên cao hơn lão ăn mày cả cái đầu, trông lão cúi mặt xuống mà cũng chỉ đến ngực của nàng… Thực sự Uyên là một mỹ nhân hiếm có trong xã hội mới này. Một cô gái xinh đẹp có cá tính mạnh mẽ và quyết đoán… không dễ gì bị lung lay trước những cám dỗ đời thường. Uyên khoanh tay lại khiến ngực nàng bị nâng lên… Trông dáng vẻ đáng sợ và đôi mắt sắc lạnh của Uyên đang nhìn xuống lão ăn mày khiến lão cảm giác như bị một uy áp lấn át tâm trí của bản thân vậy, lão không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
– Hmm… Thôi cháu lên nhà đây!
Uyên quay người liếc mắt một cái và đi lên nhà, ánh mắt sắc sảo đó của nàng không biết hàm chứa điều gì… Uyên là người tinh tế… chưa chắc lý do nàng xuống đây chỉ để đưa bánh cho ông lão.
Lúc này lão ăn mày mới dám ngẩng đầu lên và liếc nhìn bộ mông tròn trịa cùng đôi chân thon dài trắng trẻo của Uyên khi nàng bước lên thềm nhà… Chứng nào tật nấy… lão nuốt nước bọt một cái và vê dái mình… Tuy lão không dám nhìn Uyên chằm chằm giống Như, vì con bé Uyên đanh đá và thẳng thắn quá… điều này khiến lão cảm thấy sợ Uyên hơn Như rất nhiều.
Lão ăn mày là một kẻ rất biến thái, sau khi Uyên đi lên nhà… lão mới bắt đầu đưa chiếc túi lên mũi… lão hít phần túi nơi tay Uyên vừa cầm và nhắm mắt lại trông mặt lão rất sảng khoái khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở đó khiến lão phê ngất. Lão đóng cửa lại và leo lên giường ngồi, lúc đó lão mới nhận ra chiếc quần của lão lồi một cục to tướng, dương vật lão cương lên lúc nào không hay… lúc này lão mới nhận ra con cu của lão thực sự khó kiểm soát. Lão tóm vào dương vật mình lẩm nhẩm điều gì đó, lão bẻ sang trái sang phải như muốn nó bé lại nhưng không được… lão đành ngồi ăn bánh với cái dương vật cứng như đá… Bỗng lão có chút sợ hãi khi nghĩ có lẽ con bé Uyên nhìn thấy rồi… Nhưng… trông con bé “ngon” như vậy, không biết bên trong người nó thế nào… lão ăn mày nắm chim mình vê đi vê lại và tưởng tượng đến cơ thể của Uyên.
“Cộc! Cộc! Cộc…”
Tầm 10 phút sau lại có tiếng gõ cửa, lão ăn mày giật mình đứng dậy… sao hôm nay bị giật mình nhiều quá… ngày nào cũng thế này chắc chết yểu mất.
– Cô Như! – Lão ăn mày vui mừng ra mặt khi đứng ngoài cửa là nữ thần của lão.
– Ông đang làm gì đó! Hihi! Cháu có chút quần áo cũ không mặc của anh Ninh, ông xem có vừa không ạ.
Như đứng bên ngoài cầm trên tay vài bộ quần áo. Nàng nói xong bước vào luôn chứ không giữ ý như Uyên, có lẽ nàng quá quen với lão ăn mày rồi.
– Cảm ơn cô! Cô đối xử tốt với tôi quá… Tôi chẳng có gì báo đáp lại… Tôi…
Lão ăn mày ngồi xuống giường ôm chặt mấy bộ quần áo không khỏi cảm kích…
– Có gì đâu ạ… Hi hi… Là mấy bộ quần áo anh ấy không dùng nữa nên cháu mang xuống cho ông… không anh Ninh cũng để làm từ thiện thôi ạ.
Như ôm miệng cười tít mắt. Nàng bật điện trong phòng và ngồi xuống thành giường cùng ông lão… Lúc này nàng mới thấy đũng quần ông lão đang vổng lên, chắc hẳn ông ấy vừa nghĩ gì bậy bạ… Biết vậy nhưng Như cũng quen rồi nên nàng vẫn tỏ ra tự nhiên như không nhìn thấy.
– Đẹp quá… Cả đời tôi chưa có bộ quần áo nào tử tế. – Lão ăn mày cầm vài chiếc áo dơ lên ngắm.
– Hihi… ông mặc thử xem có vừa không ạ!
Như đưa tay ra lấy lại vài bộ quần áo lão đang để dưới đùi và vô tình chạm vào dương vật của lão. Như liền rụt tay lại. Nàng mím môi nhìn lão ăn mày vẻ mặt của nàng có chút buồn cười như không có gì để nói nữa vậy.
– Hề hề… Tôi… tôi xin lỗi, nó cứ như vậy từ trưa… – Lão cầm vào dương vật và cố gắng bẻ sang một bên cho đỡ nhô lên.
– Hmmm… Ông mặc thử đồ cháu xem có vừa không nào.
Như thở dài và chọn ra chiếc nhỏ nhất cho lão mặc. Lão ăn mày gãi đầu cười ngại… một lão già như lão đúng không có chút lòng tự trọng nào khi ở cạnh Như hay Uyên. Lão ăn mày đứng lên cong mông ra đằng sau để khiến chiếc quần trông có vẻ nhỏ hơn, trông lão lúc này rất buồn cười.
– Ông cứ đứng thẳng người lên… ông như vậy sao mặc được đồ ạ…
Như buồn cười quá đành phải nói cho ông lão đỡ ngại. Sau đó Như nhìn xuống ngực mình cũng thấy hơi hở ngực thật, nàng lấy hai tay cầm vào dây áo xốc lên.
Lão ăn mày rụt rè tụt chiếc quần đùi xuống dưới chân, nhưng nghĩ kỹ thì lão và Như đã nhìn thấy cơ thể của nhau rồi thì việc gì lão phải ngại… Nghĩ vậy lão nảy ra ý tưởng dụ dỗ con bé Như thì vừa hay. Lão đứng thẳng người tụt phăng chiếc quần đùi của mình xuống… dương vật to tướng bật tung ra khỏi quần, bật lên bật xuống như cái cầu nhảy… to dài gân guốc. Như liếc vào đó và nhìn lão thay đồ cũng thấy trong người nóng rực. Từ hôm phát sinh quan hệ với lão đến giờ cũng khá lâu rồi… trước đó nàng phải tập chung cho ôn thi, và hôm qua nàng đã thi xong môn cuối cùng… Tâm trạng của Như lúc này cực kỳ thoải mái vì điểm nàng liên tiếp đứng đầu lớp. Phải chăng bây giờ nàng đã thoải mái tư tưởng nên bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện đó…
– Ông cứ to lên như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đó…
Như vừa nói vừa ngồi chọn vài chiếc áo sắp xếp gọn lại để lão dễ dàng thử từng cái một. Nàng đúng là một cô gái tốt bụng hiếm có… đối xử tốt với ông lão ăn mày và luôn lo lắng cho sức khỏe của lão cứ như ông nội của mình.
– Tôi… không chủ động được… cô Như thông cảm cho tôi… vì nó cứ to lên như vậy suốt… tôi không biết phải làm sao…
Lão ăn mày cầm chiếc quần bò lên xỏ vào, lão kéo đến phần mông thì chim của lão bị mắc lại ở đoạn khóa quần nên không kéo lên được. Lão đành thả một tay ra để ép dương vật mình lại thì quần lại tụt xuống, nhấc quần lên thì chim lại bung dài ngoằng ra, loay hoay mãi thì bỗng Như ngồi dịch lại gần với gương mặt ngại ngùng ửng đỏ, nàng chủ động cầm hai cạp quần giúp lão.
– Ông kéo khóa lên đi…
Như nói nhỏ và nhìn vào cây hàng to khủng khiếp của ông lão trước mặt… Bỗng nàng lại nghĩ đến cảm giác đêm hôm đó thực sự rất sướng… chưa bao giờ nàng nghĩ làm tình lại có cảm giác sướng đến mức đó… lúc này âm đạo nàng bắt đầu rỉ nước… hơi thở dồn dập hơn khi ở gần dương vật lão.
Thấy Như chủ động giúp mình tay lão ăn mày run run kéo chiếc khóa quần lên, mùi thơm của Như thoang thoảng vờn quanh mũi lão, điều này chỉ khiến dương vật lão càng thêm cứng hơn. Sau khi ông lão kéo hết khóa và đóng cúc… Chiếc quần của chồng nàng trông vẫn quá rộng và dài so với lão, chỉ duy nhất phần đũng phồng lên vì chim của ông lão nên trông rất hài hước. Điều đó khiến Lão ăn mày và Như nhìn nhau cười phá lên.
– Không vừa!!! Khặc! Khặc! Khặc! Chiếc quần to quá, người tôi lại bé quá cô Như à! Khặc! Khặc! Khặc!
Lão ăn mày cười to với chất giọng khàn đặc của một ông già… Lão dùng hai ngón tay cầm vào cạp quần và kéo ra để hở một đoạn to đùng… Phần hông không vừa, bên dưới thì ống quần lòe xòe chạm đất.
– Hihi… vậy ông thử áo đi, đó là chiếc quần bé nhất rồi đó ạ!
Như ôm miệng mỉm cười mặt đỏ ửng. Việc nàng nhìn thấy dương vật lão ăn mày như vậy mà không có phản ứng ngại như những lần trước thì điều đó chứng tỏ Như và ông lão coi đó là điều tự nhiên rồi… một sự tự nhiên bất thường… Đến những người chồng khi lột quần ra mà vợ thấy chim chồng mình cửng thì đồng nghĩa với việc người vợ phải có trách nhiệm khiến chồng thoải mái để “hạ hỏa” cơn hứng đó cho chồng…
Nhưng đối với lão ăn mày lại khác… Như coi đó là điều hiển nhiên… vì đơn giản đó không phải trách nhiệm của nàng… Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng nàng vẫn mặc kệ vì ông ấy thường xuyên như vậy… Chỉ khác một điều nếu như lúc đó nàng cảm thấy hưng phấn thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác… vì mỗi lần nhìn vào đó Như luôn cảm thấy có cảm giác vì trông nó dũng mãnh đến kinh ngạc, nó có thể lâm trận bất kể thời gian nào trong ngày… Lão ăn mày cười đỏ ỏn cả hai gò má với cái quần chẳng vừa chút nào… Lão tụt quần xuống để thay đồ khác khiến dương vật lão lại bật ra cứng đờ như cục thép trước mặt Như… Ông lão liền cầm một chiếc áo phông lên để chuẩn bị thử thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng dép loẹt quẹt… Cả hai đều giật mình vì kiểu đi đó là của Uyên.
– Như ơi! Mày có ở trong đó không? Có thấy cái túi LV đỏ của chị ở đâu không?
Uyên đi từ sân vào gara rất nhanh, cửa phòng thì không đóng vì lúc này là buổi trưa nên Như tưởng mọi người đã đi ngủ hết.
– Này! Có thấy…
Uyên đứng bên ngoài cửa mắt mở to và cau mày lại khi thấy lão ăn mày đang đứng trước mặt em gái mình… lão đang cởi truồng với một con cu to dài cửng tướng lên trông như một cánh tay mọc ra từ hạ bộ. Trông thật khủng khiếp, nó còn to hơn cả của bố Lưu.
– Á!!! Cái gì vậy? Như!!! Mày làm gì trong này??? HẢ???
Uyên hoảng hốt khi nhìn thấy dương vật của lão ăn mày. Cái Như thì ngồi trên giường với dây áo hơi trễ xuống càng làm nàng thấy tức giận… Uyên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng mở to mắt nhìn cả hai người với bộ dạng rất dễ gây hiểu lầm.
– Chị Uyên! Em… em… mang đồ cho ông thử thôi mà chị…
Như giật mình đứng phắt dậy cầm cái áo ném vào hạ bộ ông lão khiến chiếc áo có chữ “hello” của Ninh treo lủng lẳng trên dương vật ông lão… thật trông phát khiếp với cái kích thước đó. Lão ăn mày lúc này mới định thần lại và nhảy tót lên giường trùm chăn sợ hãi.
– Thật không???
Uyên cau mày… Nhưng nàng không muốn làm to chuyện vì còn có ông Lưu, nên nàng nhẹ giọng xuống… Sau cùng nàng vẫn muốn giữ thể diện cho em mình, chỉ là mới đầu bước vào nàng bị sốc nên quá bất ngờ.
– Thật mà chị… Ông đang thay quần thì chị bước vào đó…
Như nhíu mày lại mím môi giải thích… Nhìn thấy chị khiến Như giật mình sợ hãi… gương mặt trở nên lúng túng khó giải thích.
– Hmmm…
Uyên thở dài và vuốt ngược bộ tóc dài ra đằng sau nhìn đứa em xinh đẹp của mình lấm lét sợ mà thấy thương, có lẽ do nàng đã hơi to tiếng.
– Ông ơi đừng ngại nhé… Cháu xin lỗi đã đi vào mà không báo trước.
Uyên thấy lão ăn mày sợ hãi giật bắn mình nhảy tót lên giường cũng khiến nàng vừa thương vừa buồn cười.
– Tôi… tôi xin lỗi hai cô… – Lão ăn mày nói vọng ra từ trong chăn.
– Ông mặc đồ lại đi, chúng cháu đi ra ngoài nhé.
Trong trường hợp này, đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất rồi… Uyên vừa nói vừa nắm vào tay Như kéo ra ngoài, cái nắm của chị khá chặt khiến Như biết mình sắp bị chất vấn… chỉ biết lẽo đẽo đi theo.
– Như! Mày nói ngay, mày với ông ấy làm gì trong đấy.
Uyên kéo Như lên phòng để em mình ngồi xuống giường… còn nàng đứng cạnh đó khoanh tay hỏi Như với thái độ nghiêm túc.
– Em không làm gì cả… Chị không tin em…
Như nhíu mày xị mặt xuống… nhưng nàng không dám nhìn vào ánh mắt của Uyên, ánh mắt sắc sảo như đã đoán biết được trước mọi thứ vậy.
– Không làm gì? Thật không? Vậy mày giải thích sao chim lão cửng to tướng lên như thế? HẢ?
– Em… Em không biết… lúc em mang quần áo vào cho ông ấy… Thì ông ấy đã như vậy rồi.
Như rơm rớm nước mắt, giọng nói run rẩy… Nàng rất sợ chị vì bị bắt ở hoàn cảnh như vậy khiến nàng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Còn Uyên thì tức giận vì sợ em mình bị lợi dụng chứ không có ý nào khác.
– Hmmm… Ông Ninh đi công tác xa nhà, nếu để bố biết được thì mày biết phải giải thích thế nào với ông ấy đây? Còn cả ông Ninh nữa… có người chồng nào đồng ý cho vợ qua lại với một lão già có cái chim to chẳng khác gì quả dưa chuột khổng lồ thế không?
Uyên nhẹ giọng xuống vì sợ có người đứng ngoài sẽ nghe thấy… Nàng có chút gượng mồm vì bản thân nàng cũng có bí mật riêng với ông bố chồng nên cũng không dám mắng em mình quá nhiều vì điều đó… Chỉ là nàng hơi sốc vì nhỡ đâu giả thuyết của mình lại đúng với thực tế thì chết dở…
– Em xin lỗi…
Giọng nói của Như run run, những giọt nước mắt đã chảy xuống má của nàng.
– Cái con này… Chị mới nói có vài câu đã khóc, có phải chị bảo mày làm gì đâu… Chị chỉ sợ mày bị lợi dụng thôi! Trời ạ! Nín đi!!!
Uyên rất thương em, lần nào thấy Như khóc nàng cũng bỏ qua, vì nàng rất hiểu em mình… Nó rất ngoan và tốt bụng, chẳng qua vì thương em nên Uyên mới khắt khe như vậy.
“Sụt sịt…”
Như không nói gì chỉ mếu rồi lấy ngón tay lau nước mắt.
– Chị em mình đến làm dâu nhà người ta… Đã xin người ta cho ông lão ăn mày vào ở. Bây giờ bố Lưu mà nhìn thấy cảnh đó thì biết giải thích thế nào Như? – Uyên ngồi xuống cạnh giường và giải thích cho em mình hiểu.
“Sụt sịt…”
Ánh mắt Như đỏ hoe nhìn xuống đất.
– Nín đi… Từ giờ có việc gì… Bất kể việc gì hãy nói cho chị… Chị không trách đâu… Kể cả… những chuyện… tế nhị khó nói… chị em mình làm dâu ở nhà người ta… phải biết đùm bọc nhau mà sống… đừng giữ bí mật gì với chị… phải nói… nhớ chưa?
Uyên vòng tay sang ôm Như… Nàng nói bóng nói gió để gợi ý cho Như hiểu… Vì nàng cảm giác em mình có dấu một số chuyện gì đó… nên Uyên phải dùng đòn tâm lý để con bé dốc bầu tâm sự với mình lỡ sau này có bị sao nàng còn có cách giúp em mình được chứ không con bé này tồ lắm…
– Sụt sịt… Vâng em biết rồi!!! – Như dụi mắt.
– Thế có thấy cái túi LV màu đỏ của chị ở đâu không?
Uyên đứng dậy mở tủ quần áo để tìm, nàng cố gắng đánh trống lảng cho cái Như đỡ xấu hổ. Uyên lúc nào cũng sợ các em mình thiệt thòi nên mới hay tức giận dạy dỗ chúng… Tuy vật chất không thiếu gì nhưng tình cảm lại là thứ các em nàng cần nhất… nên dù có chuyện gì xảy ra Uyên luôn đứng về phía các em mình.
– Cái túi của chị em không thấy đâu, chị có cho ai mượn không?
Như ngồi thu lu lên giường nhìn chị, nàng cảm thấy khá may mắn khi chị mình không hỏi thêm điều gì… Cuối cùng thì chị nàng cũng là người hết sức tâm lý. Nếu không tra hỏi đến cùng nàng sẽ không biết phải nói sao.
– Mà lần sau có gì thì nhớ đóng cửa vào! Nhớ chưa? Ăn mặc cho cẩn thận vào… lão ấy là cũng dê lắm đó! Khiếp người gì mà chim to khiếp cứ như cái chim ngựa… – Uyên vừa lục tủ vừa nói.
– Vâng… Em nhớ rồi ạ…
Như mỉm cười vì câu nói hài hước của chị… Tự nhiên nàng thấy hình như chị mình đoán được điều gì rồi nhưng không nói chỉ dặn dò những điều như vậy… liệu sau này nàng có nên tâm sự với chị chuyện đó không…
Xế chiều, ông Lưu ngồi chơi cờ ngoài sân. Uyên trên phòng làm việc… Như không biết làm gì, nàng loanh quanh luẩn quẩn trong nhà, đi ra đi vào… Cuối cùng nàng cũng bén mảng tới gara và ngó vào phòng xem ông lão làm gì mà không thấy ra ngoài… cửa thì đóng chặt… Như giật mình khi thấy lão ăn mày nằm trên giường trông có vẻ khá khó chịu, mặt ông nhăn nhúm lại. Dương vật ông lão vẫn chĩa lên trời không có dấu hiệu hạ nhiệt. Một tay lão đưa xuống vuốt nhẹ nhàng, vuốt qua vuốt lại chứ không sóc lọ, vuốt xong ông nắm chặt dương vật mình rồi lại nhả ra. Như đứng bên ngoài ngó vào trong không cẩn thận đá vào hộp sơn cũ cạnh đó nghe *loảng xoảng*.
– Ai… Ai ở ngoài vậy?
Lão ăn mày bật dậy, nhanh tay kéo chiếc quần đùi lên và đi ra cửa.
– Cháu…
Như nói thầm vào khe cửa. Lão ăn mày nghe thấy giọng Như liền mở cửa.
– Cô Như…
Lão ăn mày ngó trái ngó phải xem có ai ở ngoài không. Lúc này Như đã thay bộ đồ khác… nàng đang mặc một bộ quần áo vải lụa dài đến mắt cá chân khi buổi trưa mới bị chị giáo huấn…
– Cháu xin lỗi… ông đang ngủ ạ… – Như nói thầm vì sợ bố Lưu nghe thấy, mặc dù ông ấy ngồi cách gara rất xa…
– Tôi không có ngủ… Cô… không sợ cô Uyên nhìn thấy hả… – Lão lẩm nhẩm ngó ngang ngó dọc như một tên trộm.
– Dạ không… Chị Uyên có cấm đoán gì đâu ạ… – Như mỉm cười khi thấy ông lão trông có vẻ rất sợ chị Uyên.
– Nhưng… cô hay xuống phòng tôi như vậy cũng không hay… tôi xin lỗi nhưng tôi sợ mọi người sẽ hiểu lầm… – Lão ăn mày cúi xuống nói.
– Vậy ai sẽ đưa cơm xuống cho ông? Hihi…
Như ôm miệng cười. Nàng chắp hai tay đằng trước và bước vào phòng lão.
– Cô Như…
Lão ăn mày nhìn theo dáng Như sợ hãi… chưa gì con bé đã vào giường ngồi vắt chân… thật cứng đầu… mới hồi trưa ông bị Uyên bắt gặp đã sợ gần chết rồi… lúc này chim lão vẫn đang cứng thế này mà ông Lưu thấy được thì chắc ông bị ném ra ngoài mất.
– Ông yên tâm, mọi người không để ý đâu ạ… Cháu lang thang trong nhà cả chiều, chán lắm, chẳng có gì chơi…
Như chống hay tay xuống giường ngửa mặt lên trần nhà, từ cổ nàng xuống dưới khe áo là làn da trắng mịn màng… Lão ăn mày mở to mắt nhìn rồi từ từ đóng cửa phòng.
– Cô… không đi chơi với bạn? – Lão ăn mày lấm lét hỏi.
– Bạn cháu? Hihi… Cháu ít bạn lắm… Với lại cháu cũng không muốn ra ngoài mấy, trời nắng lắm…
Như cúi đầu xuống nhìn lão ăn mày, nàng bắt gặp được ánh mắt của lão đang nhìn vào ngực mình, Như ngồi khoanh chân lên giường và sốc lại chiếc áo.
– Khà khà… – Lão ăn mày chỉ cười.
– Ủa ông sao vậy? Sao cứ đứng ôm cái đó thế… – Thấy lão ăn mày đứng ngồi không yên, nàng liền hỏi.
– Từ trưa đến giờ… cái của tôi không nhỏ đi… tôi hơi nhức một chút. – Lão ăn mày nhăn nhó.
– Trời ạ… ông có tuổi rồi đó, sao cái đó không chịu xuống vậy ạ? Ông cẩn thận có bệnh nha! – Như nhìn vào bộ hạ ông lão có chút lo lắng.
– Tôi xin lỗi… tôi không biết nữa… cứ hễ… nhìn thấy cô Như… tôi lại bị như vậy… tôi xin lỗi…
Lão ăn mày vừa liếc nhìn Như vừa nói ánh mắt có phần giảo hoạt.
“Haizzz…”
Như ngồi khoanh tay lại thở dài nhìn lão ăn mày. Căn phòng bỗng trở nên im lặng.
– Lần sau như vậy… Ông cứ tự sướng cho đỡ đau… ở trong nhà kho này an toàn lắm ạ… không ai nhìn thấy đâu nên ông đừng ngại hihi…
Như ôm miệng cười mặt ửng hồng. Có lẽ ông lão sợ ông Lưu hoặc Uyên bắt được nên không dám thủ dâm… không thể thoải mái như ở ngoài đường được.
– Tôi thử rồi… nhưng tôi sợ ông Lưu và… cô Uyên… với lại tôi cảm thấy hơi chán… – Lão ăn mày nói trông vẻ mặt thật biết đòi hỏi.
– Vậy… ông cứ để nó như vẫy mãi sao? Ông sẽ rất khó chịu đó!
Như biết ngay ông lão sợ người trong nhà mà… thật là đáng thương.
– Hay… Cô… cho tôi sờ vào chỗ đó một cái… – Lão ăn mày gãi đầu gãi tai liếc nhìn Như.
– Sờ vào đâu ạ?
Như có chút bất ngờ khi nhận được yêu cầu đòi hỏi hơi quá của ông lão khiến nàng đứng hình một chút.
– Sờ vào đó ông có hết chán không?
Như vắt hai chân lại, trông nàng có nét xấu hổ hiện lên gương mặt xinh xắn của mình.
– Sờ vào cái bướm… – Lão ăn mày học ít nên lão ăn nói rất thô tục nhưng được cái thẳng thắn.
– Eo… ông ý… – Như nhíu lông mày lại vì câu nói đầy bỗ bã của ông lão.
– Tôi xin lỗi… tôi chỉ muốn cảm nhận lại… lần nào tôi cũng nghĩ đến thứ đó… nó khiến tôi thấy sướng… – Lão ăn mày thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào Như.
– Nhưng ai bắt được thì sao ạ? Chị cháu ghê gớm lắm…
Như vừa nói xong thì bỗng bên ngoài có tiếng dép loẹt xoẹt, Như giật mình bước xuống giường.
– Thiêng thế… Vừa nói xong thì xuất hiện… – Như đập tay vào ngực mặt có chút hốt hoảng… nàng ngó ra ngoài khe cửa nhưng lại thấy Uyên vừa đi lướt qua gara.
– Cô Như… cho tôi sờ một cái thôi…
Lão ăn mày biết Uyên bên ngoài nhưng lão vẫn đòi hỏi có lẽ lão chỉ muốn sờ nhanh một cái.
– Hmm… ông nhanh lên… cháu còn phải ra ngoài… hình như “sát thủ” đang đi tìm cháu… sờ một cái thôi đó…
Như thở mạnh vừa nói vừa liếc ra cửa để trông chừng, không hiểu sao nàng lại đồng ý cho ông lão sờ trong khi chị mình đang tìm ở ngoài, có lẽ sự lén lút này lại tạo cho nàng nhiều hưng phấn đến vậy…
Lão ăn mày thấy vậy liền nhanh chóng đi lại gần Như và thò tay xuống sờ bướm con bé bên ngoài chiếc quần ngủ vải lụa. Lão ăn mày rùng mình rên lên vì sướng… không có nhiều thời gian… lão lột quần mình xuống lôi con cu khủng ra một tay sờ bướm Như một tay sóc lọ.
– Ông… cẩn thận đó… chị cháu… ưm…
Như đỏ ửng mặt nhìn ông lão tự thủ dâm và sờ bướm mình. Lão ăn mày gồng cứng mặt mân mê bàn tay của mình miết lên miết xuống… bướm con bé mềm quá… Ông lão đứng sát lại với Như thọc hẳn bàn tay xuống dưới và luồn qua bóp mông và mân mê lên cạp quần con bé.
– Ông… nhanh lên… cháu sợ lắm…
Như hồi hộp nhìn ra khe cửa gỗ của nhà kho. Bỗng dưng nàng bị ông lão cầm vào cạp quần tụt xuống.
– A! Ông làm gì đó… không được đâu!!!
Như kéo lại quần nhưng ông lão vẫn cố kéo xuống như thế ông muốn làm tình với Như ngay bây giờ vậy… Ông lão điên cuồng thò tay hẳn vào bên trong quần lót.
– Ưm… ông! Đừng!!!
Như rên nhẹ… nàng biết ông lão đã sờ thấy chút nước nhờn ở dưới miệng âm đạo rồi… bỗng nàng hứng kinh khủng khi lén lút kiểu này… nhưng cũng rất sợ hãi khi bên ngoài sân là bố chồng và chị Uyên.
– NHƯ ƠI!!!
Bỗng giọng Uyên gọi to khiến Như và ông lão giật mình. Ông lão kéo lại quần cho Như và nhảy lên giường nằm… Còn Như vội vàng mở cửa chạy ra ngoài lẻn lên phòng khách với gương mặt đỏ ửng.
– Như ơi!!!
Tầm một phút sau Uyên đứng ngoài cửa phòng ông lão gọi khiến lão ăn mày sợ đứng tim.
– Em đây!!! – Tiếng vọng của Như từ phòng khách… nàng bước đến cửa ngách của gara.
– Mặt mày làm gì mà đỏ ửng lên thế kia? – Uyên cau mày lại nhìn Như với ánh mắt thăm dò.
– Em… đang tập thể dục mà… chị gọi em có việc gì thế?
– Không! Chị không thấy mày thì gọi thôi… mà tập ở đâu sao lúc nãy chị xuống nhà không thấy?
– Em tập ở phòng em mà…
– Thế à… thôi tập tiếp đi!
Nói xong Uyên quay người đi ra ngoài sân. Như đứng đập tay vào ngực sợ hãi. Suýt chút nữa thì toi rồi.
– Uyên à con… Nhìn con có vẻ mệt mỏi vậy?
Tiếng của ông Lưu phát ra từ ngoài sân… Biết chị mình đã đi ra chỗ bố chồng nên Như quay ra sofa ngồi nghịch điện thoại.
– Không có gì đâu bố… con không mệt…
Như ngồi trong phòng khách lắng nghe, may mà nàng phát hiện tiếng dép không thì bị bắt tại trận rồi… Thật nguy hiểm quá, chị Uyên bây giờ rất hay kiếm nàng, không biết chị ấy đang lo lắng điều gì nữa…
– Haizzz… Con vẫn giận bố sao Uyên… – Ông Lưu làm mặt khổ.
– Suỵt!!! Bố nói gì đó… cái Như đang trong nhà! – Uyên mở to mắt dơ một ngón tay lên miệng.
– Bố thấy dạo này thần sắc con không được tốt đâu đấy, tối nay rảnh đi thể dục với bố một lát được không… bố có chuyện muốn nói… – Ông Lưu nói nhỏ khi biết có Như ở trong nhà.
– Hmmm… Cũng lâu rồi con chưa đi thể dục… tầm mấy giờ vậy bố?
Uyên thở dài một cái… tối nay nàng rất rảnh nên cũng cho bố chồng cơ hội để nói chuyện, chứ sống chung cùng một nhà mà nàng mãi tránh né và có thái độ không tốt với bố chồng thế này cũng không phải giải pháp tốt.
– Như thường lệ! Ăn cơm xong bố con mình đi…
– Vâng!
Nói xong Uyên quay người đi vào nhà… Ở bên trong Như nghe thấy tiếng dép của chị và tiếng *bạch bạch* của bước chân đi trên nền nhà. Thấy vậy Như lại giả vờ xem điện thoại… Vậy là tối nay bố và chị Uyên sẽ không có nhà sao…