Phần 37
20 phút sau… Như đi ra ngoài, lúc này nàng chẳng thể ngủ được, nhìn lại bãi chiến trường… mặt nàng có vẻ khá buồn. Nàng tắt điện mở cửa đi ra ban công hít thở khí trời… Đứng chống cánh tay thon nhỏ vào ban công nàng nhìn về phía xa suy nghĩ linh tinh và cảm thấy hối hận… Hai dòng nước mắt chảy xuống.
Đây là lúc con người ta đã được thỏa mãn nhục dục, cũng chính là lúc nhận ra con người và bản chất tồi tệ dâm đãng của mình. Sau đó nàng lại nghĩ đến những người thân xung quanh rồi nghĩ đến chồng… và nhận ra bản thân vừa làm một chuyện tày đình không thể chấp nhận được… Đêm nay, thực sự đây là một phát sinh ngoài ý muốn… Nàng đã không khống chế được sự ham muốn của bản thân mà vô tình để lão ăn mày cắm cho ông xã một cái sừng to tướng… Một hành động không thể tha thứ, không thể chấp nhận được của bản thân… nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình và nàng cũng không biết phải bù đắp cho chồng như thế nào, hay làm gì để chuộc lại lỗi lầm với anh ấy… Như không biết phải làm gì lúc này, nàng như đứng trong một mối tơ vò cảm xúc… hối lỗi và lạc lối… nàng chỉ biết đứng đó nhìn lên trời và khóc… Những cảm xúc ân hận này thật quá lớn đối với tinh thần và tâm lý non nớt của cô gái mới 21 tuổi.
“… Hắt xì!!!”
Phía bên kia Ninh đang miệt mài làm việc thì bị hắt xì một cái. Anh gập máy tính xuống nghĩ về Như, người vợ đáng yêu nóng bỏng của mình… Ninh mỉm cười một cái, trong anh cảm thấy rất nhớ vợ… định gọi cho vợ nhưng lúc này không tiện vì tính theo giờ Việt Nam thì quá muộn rồi, có lẽ cô ấy đang ngủ… Nhưng Ninh vẫn vô tư không hề biết người vợ hết lòng yêu thương anh vừa làm tình với ông lão ăn mày… cuối cùng những điều lo lắng của anh đã trở thành sự thật… vợ anh là một cô gái tốt bụng dễ bị lợi dụng bởi bản tính thật thà dễ tin người của cô ấy… và rồi số phận đưa đẩy thể nào nàng cũng đã trao thân cho một ông lão ăn mày với những lý do thật tức cười.
Sáng hôm sau, Uyên dậy đi làm, nàng có chút mệt mỏi kèm theo tâm trạng không được tốt… gương mặt xinh xắn cau lại khiến ai nấy nhìn cũng không dám lại gần nhưng họ lại không thể cưỡng được cái khí chất của Uyên mà phải liếc nhìn nàng. Vừa phóng xe ra khỏi cổng đi qua hai khu phố bất chợt Uyên nhìn thấy con Range Rover của Như ở phía xa, nghĩ đơn giản con bé đang đi về nhà vì hôm qua ngủ nhà bạn, xe của Uyên ở bên kia đường nên Như không để ý. Bất ngờ thấy chiếc xe dừng lại ở một tán cây khuất cạnh hồ. Uyên cũng dừng xe và bắt gặp lão ăn mày bước xuống xe của Như. Lông mày lá liễu của Uyên nhíu lại… Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu, càng lúc càng thấy con bé này dường như đang giấu mình điều gì đó. Uyên dơ cánh tay trắng hồng của mình lên xem giờ và có chút hoảng hốt vì lúc này cũng đã muộn làm. Uyên liếc nhìn lão ăn mày một cái rồi phóng xe vào dòng người tấp nập.
Vừa đi Uyên vừa cau mày suy nghĩ… Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều giả thuyết, nhiều nghi ngờ, nhưng nàng cũng gạt đi vì rất hiểu em gái mình… Nó là một cô bé dịu dàng đáng yêu, và hết sức ngoan ngoãn, không đời nào nó lại đi làm chuyện đồi bại sau lưng chồng mình được. Nghĩ đến chuyện đó, mặt Uyên lại có chút ửng đỏ xen lẫn tức giận khi nghĩ đến chuyện tối qua khi bị bố chồng xâm phạm cơ thể. Uyên nhắm mắt lại và mở ra rồi thở dài một cái khi nghĩ đến cảm giác đó, cảm giác tử cung mình bị chọc vào, nó sướng tê dại đầu óc. Vậy mà trước đến nay Phi không làm được điều đó… âm đạo nàng lại âm thầm rỉ nước.
Đêm qua nàng đã lên đỉnh với bố chồng mặc dù chỉ là những động chạm rất ít, cũng không mặn nồng tình cảm gì, nhưng nàng đã rất thỏa mãn, có lẽ bởi vì rất lâu rồi nàng chưa làm tình hay sao… nhưng phần lớn có lẽ là do “thứ đó”… nó to thực sự… nó khiến nàng có rất nhiều cảm giác sung sướng mà trước đến nay nàng chưa được cảm nhận. Uyên trầm ngâm lái xe với gương mặt đỏ ửng, nàng cắn nhẹ đôi môi đỏ của mình… ánh mắt có chút lúng túng xen lẫn tức giận… một cảm giác thật khó tả.
Chiếc xe lăn bánh qua các con phố đông đúc ở Hà Nội, ánh nắng buổi sớm xuyên qua những hàng cây rọi vào cửa kính xe tạo nên những đường thẳng màu vàng đẹp mắt… Uyên lúc này mặc dù có chút tức giận nhưng nàng không thể phủ nhận cơ thể nàng sáng nay tràn đầy sức sống… đã từ rất lâu rồi nàng mới thấy sảng khoái thế này… Có lẽ đây là cảm giác sau khi người ta lén lút thỏa mãn được nhu cầu của mình và biết chắc chắn rằng không ai có thể biết được bí mật đó… Một cảm giác hoàn toàn yên tâm để tiếp tục cuộc sống thường nhật…
Một thời gian sau, cuộc sống của gia đình ông Lưu lại quay lại guồng quay cũ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Uyên bận việc, Như bận học. Hai chị em sáng ra khỏi nhà, chiều muộn về nhà ăn cơm xong cũng lên phòng mỗi chị em một góc để học và làm việc. Chỉ duy nhất có hai người cảm thấy khó chịu và ngứa ngáy không thôi… Đó là ông Lưu và lão ăn mày. Ông Lưu lúc nào cũng cảm thấy khó ở khi nhìn thấy lão ăn mày lang thang quét dọn trong sân nhà mình, nhưng ông lại chẳng làm gì được. Còn lão ăn mày cũng xấu hổ khi thường xuyên chạm mặt ông chủ Lưu. Ông có cúi chào như một người ở nhưng ông Lưu chưa bao giờ đáp lời lão ăn mày. Chỉ duy nhất có hai chị em mỉm cười và chào hỏi lão… nhưng cũng được một hai câu rồi các nàng ấy lên xe và phóng vào dòng người đông đúc trên phố.
Từ cái hôm ở khách sạn trên đường Trần Duy Hưng, lão ăn mày không bao giờ quên được cảm giác đêm hôm đó… Nghĩ lại đến giờ lão cứ ngỡ đó là giấc mơ… Mỗi lần nhìn thấy Như người lão lại nóng hừng hực và tự hỏi tại sao mình lại được làm tình với cô gái trẻ và xinh đẹp cỡ đó chứ… Từ khi biết mùi đời… lão ăn mày lúc nào cũng tơ tưởng đến việc trai gái… Trong đầu lão không lúc nào là không nghĩ đến bộ ngực và bộ mông to của Như.
Mỗi sáng vào một khung giờ nhất định, lão cầm cái ghế nhựa ra ngồi cạnh mấy con siêu xe trong nhà… mục đích chỉ chờ Uyên và Như xuống lấy xe đi làm và nhìn vào mông hay ngực của hai đứa… ông nhìn nhiều đến mức còn biết được mông của Uyên có vẻ cong hơn của Như một chút… Lần nào Uyên mặc quần thì thôi rồi… trông mông đã to lại cong tớn lên… mấy lão xe ôm ngoài chợ thường hay nói mấy cô gái kiểu này là mắn đẻ lắm… Nhưng dạo gần đây ông thường xuyên thấy Như đi cùng với Uyên chẳng khác hình với bóng… đôi lúc ông thấy Uyên muộn làm nhưng con bé vẫn đứng chờ em mình để chở đi học, hoặc dậy sớm hơn thường ngày để kịp giờ học sớm của con bé… Tại sao lại vậy chứ… ông lão ăn mày chỉ chờ lúc Như đi một mình lão lại đến tỉ tê chém gió một chút nhưng toàn thấy ánh mắt sắc lạnh của Uyên nên lão không dám.
Từ hôm đó Uyên lúc nào cũng lo lắng cho em mình, sợ con bé Như xa chồng lâu ngày lại sinh hư thì hỏng… nên thế thời gian gần đây nàng thường xuyên theo sát và kèm cặp em mình từ lúc đi học cho đến lúc về nhà… vì nàng cũng là con gái nên nàng rất hiểu… Trông con bé lúc nào cũng vui vẻ cười nói thế kia nhưng chắc chắn nó cũng nhớ chồng và cảm thấy thiếu thốn lắm… ai mà biết được con bé sẽ yếu lòng vào lúc nào, và với ai… tính Như thì Uyên thừa hiểu rồi… thực sự nàng cũng không muốn em mình tiếp xúc với ông lão ăn mày quá nhiều… Vì nàng biết lão ta có con cu to bự… chẳng kém gì ông Lưu… nàng thực sự không muốn em mình đi vào vết xe đổ của bản thân… Uyên chưa bao giờ muốn nghĩ em mình một đại tiểu thư mà phải ngủ với cái lão già ốm nhom đó cả… nhưng từ khi thấy lão lén lút bước từ xe con bé Như xuống thì nàng bắt đầu nghi ngờ và để ý tới… Cái lão khọm già đó trông có vẻ lành như cục đất nhưng ai biết được trong đầu lão ta nghĩ gì khi năm lần bảy lượt Uyên bắt gặp lão nhìn vào mông và bướm mình rồi… Nàng thực sự rất lo lắng cho Như nhưng không biết phải dậy bảo con bé ra sao…
Thời gian gần đây Uyên cũng gọi điện cho Phi nhiều hơn, thời gian còn lại nàng vùi mình vào công việc, book được rất nhiều hợp đồng du lịch trong và ngoài nước cho công ty. Hai chị em dạo này cũng ít tâm sự với nhau về những vấn đề tế nhị, vì mỗi lần nhắc đến, cả hai người đều có ý né tránh, đơn giản vì sợ buột mồm nói ra điều gì đó. Cuối cùng thì hai chị em thân thiết lại có khoảng cách vì những bí mật động trời…
Một tuần sau…
– Ông Lý đấy hả! Khà khà! Vào nhà đi! Vào đi!
Ông Lưu hồ hởi chạy ra ngoài sân đón ông thông gia đang đứng ngoài cổng.
– Ông thông gia có rảnh không, tôi sang làm phiền ông đây khà khà!!!
– Cháu chào bác ạ!
Thư đứng ngoài cổng cùng bố lễ phép chào ông Lưu.
– Ui dào! Ông thông gia cứ khách sáo, tôi có bận trời biển cũng mặc kệ khà khà!!!
Ông Lưu vừa mở cổng vừa nói, mặt tươi cười mời hai bố con ông Lý vào nhà.
– Bố! Con chào bố!
Uyên đi từ trong nhà ra, tay cầm chiếc máy hút bụi, lúc này nàng đang mặc một chiếc quần legging màu đen bó sát vào mông và đùi, đằng trước đeo tạp dề nếu không sẽ nhìn thấy hết phần mu bướm gợi cảm đó.
– Uyên hả con! Đang dọn nhà à, con gái bố chăm chỉ quá!
Ông Lý bước vào trong sân, tay cầm một túi hoa quả.
– Bố cứ làm như con lười lắm không bằng ấy. – Uyên bĩu môi mỉm cười.
– A! Bố Lý!
Như đang ở gara nghe thấy tiếng bố đẻ liền loẹt xoẹt chiếc dép lê chạy ra sân, bộ ngực to nẩy tưng tưng sau hai lớp áo. Như mặc một bộ quần áo màu hồng ở nhà có nhiều hình thù con vật, tuy là chiếc quần rộng mặc khá thoải mái nhưng phần mông Như vẫn nhô cao lên tròn xoe, nhìn rất gợi dục cùng với đôi chân dài thẳng tưng.
– Như hả con, con đang làm gì đó?
Ông Lý quay sang nhìn cô con gái thứ hai của mình, bất chợt ông nhìn thấy lấp ló ở phía sau chiếc xe ô tô là một ông già cặm cụi ngồi giặt mấy chiếc giẻ lau và liếc nhìn ra ngoài. Thấy ông Lý lão ăn mày đứng dậy hai tay lau lau vào chiếc quần đùi cũ bên dưới và mồm lẩm nhẩm cười, nhưng không biết lão nói gì.
– Con đang dọn nhà bố ạ, bố sao lại sang đây chơi thế này hihi.
Như chạy tới cầm túi hoa quả lên… trông nàng rất vui vẻ khi gặp bố đẻ mình.
– Bố nhớ các con quá, không sang thăm được sao?
Ông Lý mỉm cười và vuốt lên đầu Như. Nhưng mắt ông lại liếc về phía lão ăn mày. Như thấy ánh mắt bố nhìn về phía sau, nàng cũng quay lại nhìn và đoán được bố đang thắc mắc về ông lão ăn mày.
– Dạ được chứ ạ! Mình vào nhà đi bố hihi…
Như khoác vào tay ông Lý và kéo vào nhà.
– Thư! Vào nhà đi tiểu công chúa!
Uyên ra khoác vào vai Thư và đẩy vào nhà.
– Ủa ai kia chị Uyên?
Thư chỉ tay về phía lão ăn mày.
– Nhà ông thông gia mới mướn người làm mới hả?
Ông Lý cũng nhìn ra phía ông lão ăn mày cười nói.
– Haizzz… ông vào nhà ngồi uống chén nước, lát tôi kể chuyện cho nghe.
Ông Lưu nhìn về phía lão ăn mày rồi quay sang nhìn Như và Uyên.
Trưa hôm đó, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau nấu cơm, nói chuyện… Tuy thiếu Ninh và Phi nhưng trông mọi người vẫn rất hạnh phúc điều này khiến lão ăn mày có chút tủi thân… Lão thầm ao ước được có một gia đình đẹp thế này… Lúc dọn cơm ông Lưu mang trong tủ ra một chai rượu quý đặt lên bàn.
– Ông Lý biết tôi ngâm chai này bao nhiêu lâu rồi không?
Ông Lưu vừa nhìn vào chai rượu vừa cười.
– Rượu gì đây ông? Lâu rồi tôi không uống rượu đấy.
Ông Lý vê vê chiếc cằm chống tay lên bàn.
– Rượu cao hổ đó, hôm nay tôi với ông không say không về khà khà!!!
Ông Lưu ngồi xuống bàn cạnh ông Lý. Thư, Uyên và Như thay nhau dọn đồ ăn ra bàn, một bàn cỗ đầy ắp rượu thịt… kèm theo đó là một chút nhạc giao hưởng du dương vang lên càng khiến tâm trạng của mọi người tốt hơn.
– Chị Uyên! Chị không gọi ông giúp việc vào ăn à? – Thư ngây thơ hỏi.
– Không phải gọi đâu cháu, ông ta ăn riêng! – Ông Lưu nhanh mồm nói.
– Trông ông ta có vẻ khá già… độ tuổi không phù hợp để làm giúp việc… – Ông Lý thắc mắc. Ông Lưu không nói gì chỉ cầm chai rượu lên rót vào chén.
– Ông ấy khổ lắm bố ạ, nên bọn con xin bố Lưu cho ông ta làm giúp việc để có bữa ăn bữa uống qua ngày… dù gì họ cũng già rồi ý… con cái thì không có…
Uyên thấy vậy liền trả lời thắc mắc của bố đẻ. Nàng hơi cau mày lại khi thấy ánh mắt bố chồng nhìn mình. Từ hôm đó đến giờ Uyên vẫn chưa nói chuyện với ông Lưu dù chỉ là một câu.
– À Vậy cô giúp việc cũ nghỉ rồi hả? – Ông Lý vừa nói vừa ngó nhìn ra cửa gara.
– Không bố ạ, cô ấy vẫn đến làm, nhưng 1 tuần vài buổi thôi! – Uyên giải thích.
– Nào! Ông Lý, lâu lắm rồi! Tôi với ông uống đi, hôm nay phải say đấy khà khà!!!
Ông Lưu đánh trống lảng nâng ly rượu lên. Câu chuyện của lão ăn mày nói ít thì không hiểu mà nói nhiều thì lại sợ lộ nên ông Lưu không dám nói chỉ sợ buột miệng thì hỏng… Nếu để ông thông gia biết ông đã làm tình với con gái của ông ấy thì không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
– Nào! Zô!!!
Cả nhà ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ và không quan tâm đến chủ đề ông lão ăn mày nữa. Tầm 30 phút trôi qua, mặt ông Lưu và ông Lý bắt đầu đỏ lên như gà chọi.
– Ông Lưu này! Không biết thằng Phi đã nói cho ông chưa, chuyện tôi xin việc cho một chàng thanh niên đó. – Ông Lý nhìn ông Lưu nói.
– À! Tôi biết! Ui dào! Ông cứ khách sáo, chỉ cần ông nói, dù thế nào tôi cũng giúp đỡ hết mình. – Ông Lưu xua xua tay nói.
– Thằng bé cũng chăm chỉ chịu khó, mà rất hoàn cảnh, nó sắp xuất ngũ nhưng lại không có việc làm.
– Ui dào, tôi đã nói rồi, vấn đề đó, ông không phải lo, tôi nhận, tôi nhận… Khà Khà!!! – Ông Lưu vui vẻ nhận lời.
– Đó! Thư cảm ơn bác Lưu đi, sang rót rượu cho bác Lưu đi con. – Ông Lý nhìn Thư. Con bé đang nhai nhóp nhép miếng cam thì phải đứng dậy.
– Thôi! Thôi bắt ép cháu nó làm gì, cháu cứ ngồi đó bác tự rót được khà khà!!
Ông Lưu xua tay từ chối nhưng con bé Thư vẫn đi sang cạnh ông. Điều này khiến Uyên cau mày lại, nàng không muốn mấy đứa em mình tiếp xúc quá gần với ông Lưu.
– Tưởng gì chứ rót rượu cháu rót được hihi.
Thư cúi người cầm chai rượu nhẹ nhàng rót vào chén, mùi thơm của thiếu nữ xộc vào mũi ông Lưu làm tim ông đập rộn ràng, con bé đứng khá gần với ông, thậm chí ông Lưu còn nhìn rõ từng sợi tóc và làn da mịn màng của con bé.
– Thư chả mấy trưởng thành, càng lớn càng xinh gái giống các chị khà khà!!! – Ông Lưu cười nói nhìn xuống chén rượu Thư đang rót.
– Mà… Cậu thanh niên đó là bạn cháu hả.
Ông Lưu liếc lên nhìn mặt Thư, bất chợt chiếc cúc ở phần ngực Thư đang bị mở ra, ông Lưu bí mật liếc nhìn vào trong thấy áo lót và một phần ngực trắng phau của con bé, máu dê của ông Lưu lại xộc lên, ông liền quay mặt đi vì trước mặt ông là các con dâu và ông thông gia, ông làm gì dám dở trò dâm dê ở đây… Ngay sau đó ông nhìn thấy ánh mắt cau có của Uyên khiến ông lại càng thấy sợ.
– Dạ, cũng không thanh niên lắm đâu ạ, nhìn anh ấy trẻ nhưng cháu nghĩ anh ấy nhiều tuổi rồi. – Thư đặt chai rượu xuống và đứng ra đằng sau ông Lưu.
– Cháu yên tâm nhé, vấn đề này bác đã nhận lời rồi, khi nào cậu ta ra khỏi quân ngũ, cứ bảo đến địa chỉ này sẽ có người nhận vào làm! – Vừa nói ông Lưu vừa lấy trong túi ra một chiếc thẻ của công ty đưa cho Thư.
– Hihi cháu cảm ơn bác Lưu!
Vừa nói Thư vừa cầm chiếc thẻ, tiện tay nàng thò tay ra bóp vai cho ông Lưu để thay cho lời cảm ơn. Thư khá vô tư nàng không hề để ý đến bộ ngực của mình đang khẽ chạm vào đầu ông Lưu.
– Khà khà!! Con bé này, khéo nịnh bác quá… khà khà!!! – Được Thư bóp vai ông Lưu cười sảng khoái.
– Con bé này, quý bác Lý hơn bố rồi… Có bao giờ thấy nó bóp vai cho bố đâu cơ chứ. – Ông Lý cười nói.
– Ai bảo bố thế… con bóp vai cho bố suốt còn gì… – Thư bĩu môi.
– Thư! Về đây ngồi cho bố Lưu còn ăn cơm!
Uyên lườm Thư. Từ nãy đến giờ nàng để ý thấy ánh mắt và hành động của ông Lưu, tuy rất bình thường nhưng chỉ có Uyên mới cảm thấy không thích vì có lẽ nàng đã sẵn có định kiến với ông rồi. Nàng không thể để sự vô tư của em mình lại vô tình cho ông bố chồng biến thái này lợi dụng được.
– Vâng! Vâng! Hihi cháu cảm ơn bác Lưu nha.
Thư cười và chạy về chỗ, con bé hầu như chưa bao giờ dám cãi lời chị Uyên.
Tầm 1 tiếng sau… Ba chị em ra sofa ngồi gọt hoa quả uống nước, còn ông Lý và ông Lưu vẫn ngồi tâm sự lè nhè nói chuyện phiếm, cả hai đều đã rất say. Bỗng có tiếng nôn trong phòng ăn, cả ba chị em nhìn nhau và chạy vào.
– Bố! Trời ạ, nôn hết ra nhà rồi! – Uyên cau mày một tay ôm mũi một tay chỉ vào bãi nôn.
– Bố! Hai bố có sao không ạ?
Như chạy đến vỗ vào vai ông Lý bố đẻ của nàng. Ông Lý há hốc mồm nước mũi dàn dụa gục đầu xuống bàn, ông nôn một bãi to tướng ra nền nhà và cả quần áo. Thư thì đứng khoanh tay lắc đầu, một tay bịt mũi tay còn lại để ở bụng. Nàng không hiểu sao thứ nước vừa cay vừa đắng đó mà người lớn lại thích uống đến vậy.
– Bố… ợ!!! Bố!!! Không say!!! Ợ!!! Chỉ hơi nghẹn tí thôi!! Hề hề…
– Ớt cay quá… ợ!!! Chứ không phải rượu!!! Ợ!!!
Hai ông xấu hổ lè nhè giải thích. Tửu lượng của hai ông phải nói ngang bằng nhau… nôn thì nôn cùng lúc mới chịu.
– Như! Mày đưa bố lên phòng đi.
Uyên chỉ vào ông Lý, sau đó nàng bước ra chỗ ông Lưu vỗ bộp bộp vào lưng rồi ngước lên nhìn Thư.
– Giúp chị nào! Sao cứ đứng đực ra thế! – Uyên cau mày lại. Thư thấy vậy liền đi tới.
– Mùi lắm, chị rìu bác ấy lên phòng đi, em đang đau tay đây này. – Thư viện cớ.
– Ơ! Một mình chị làm sao đưa bố lên phòng được!
– Nhưng… nhưng chị Như rìu được bố lên kìa. – Thư chỉ ra chỗ Như và ông Lý.
– Mày không thấy bố Lý nhẹ cân hơn bố Lưu hả? Nặng ơi là nặng!!!
Nghe Uyên nói vậy Thư cau mày nhìn hai ông già, đúng thật bố đẻ của nàng tuy cao nhưng trông gầy gò không béo như ông Lưu, nàng đành miễn cưỡng bước tới đỡ tay bên cạnh cùng chị Uyên.
– Bố cẩn thận, bước từ từ… bị ngã ở đây bố con mình lăn xuống dưới đó.
Như vòng tay qua eo bố đẻ, trông nàng cao không kém gì ông Lý… Vì lâu ngày không gần gũi với bố nên nàng rìu ông lên phòng có chút ngại vì đụng chạm cơ thể khá nhiều.
– Bố có say đâu… ợ… con cứ để bố… ợ tự đi… ợ!!!
Ông Lý lè nhè nói, người đi không vững, chân nọ đá chân kia lê lết lên trên tầng.
– Chị Uyên ơi! Em rìu bố về phòng em nha.
Như nói với ra đằng sau, Uyên và Thư cũng đang chật vật rìu ông Lưu đi đằng sau, hai tay ông Lưu khoác lên hai vai của Thư và Uyên, đầu ông gục xuống dường như ông đã rất say rồi.
– Ừ! Nhớ thay đồ cho bố, ướt hết quần áo rồi… kẻo cảm lạnh đó! Rượu với chè, khổ thế chứ! – Uyên hậm hực.
Như rìu ông Lý lên đến phòng, nàng mở cửa ra thở hổn hển vì mệt. Thấy ông lúc này chỉ nấc cụt không nói gì như thể bị ngất lâm sàng rồi, nhưng tay vẫn bám chặt vào người mình.
– Bố! Bố ơi! Bố nằm ở đây nha, lát con tìm quần áo anh Ninh cho bố mặc tạm… ướt hết người rồi đây này!
Như vỗ bộp bộp vào vai ông Lý, thấy ông vẫn bám chặt vào người mình, nàng tiếp tục cố gắng đẩy ông ngã xuống giường nhưng vô ích, ông Lý cứ lắc lư người qua lại không chịu ngã xuống.
– Bố ơi! Bố!! *Bộp bộp* Bố!!!
Như kéo ông Lý lại gần giường, nàng tựa chân vào thành giường dùng điểm tựa để hất ông Lý ra, người ông Lý loạng choạng… Thấy ông sắp ngã xuống giường Như dùng tay đặt vào vai ông Lý và ấn ông bằng hai tay khiến ông ngã thẳng xuống giường. Nhưng lúc này tay ông bám vào eo nàng quá chắc nên vô tình đã kéo theo Như ngã xuống và nằm lên người ông.
– Á!!! Bố!!
Cả hai bố con ngã ra giường… Ông Lý nằm dưới tay vẫn ôm chặt eo con gái mình, Như thì nằm trên giãy giụa… Lúc này Như đang mặc một bộ đồ ngủ khá mỏng, nếu đứng đúng hướng ánh sáng thậm chí có thể nhìn xuyên qua bên kia quần… nên thế sự đụng chạm này khiến cả hai bố con đều cảm nhận rất rõ cơ thể của đối phương.
Lúc này bộ ngực Như ép chặt vào ngực ông Lý, trớ trêu thay bên dưới mu bướm Như đang cạ vào dương vật của bố đẻ mình. Mới đầu nàng không cảm nhận thấy gì, nhưng tầm vài giây sau nàng giật mình khi thấy chim bố đẻ bắt đầu to lên nổi cộm trong quần. Bỗng dưng Như thấy tay bố mình càng lúc càng bám chặt hơn, nhưng mắt ông vẫn nhắm nghiền… mùi rượu nồng nặc.
– Bố! Bố ơi! Bỏ con raaaa!!!
Như giãy giụa vùng vằng để thoát ra nhưng tay ông Lý rất khỏe khiến nàng không tài nào thoát ra được. Ngược lại khi Như cố tình thoát ra thì nàng càng di chuyển hông qua lại khiến bướm nàng liên tục ma sát với dương vật ông Lý. Khiến chim ông càng lúc càng cứng hơn.
Như đành phải dùng hai tay đặt lên ngực bố mình và dùng hết sức nhấc người lên sau đó chui xuống dưới… Như rất xấu hổ khi nàng cảm nhận rõ dương vật cứng đờ của bố mình đang trượt qua mu bướm và trượt đến bụng… Cuối cùng sau một lúc cố gắng đầu của Như đã chui qua được bàn tay rắn chắc của ông Lý… Nhưng gương mặt khả ái của nàng lúc này chỉ cách dương vật ông Lý khoảng 10 phân. Như mở to đôi mắt bồ câu khi nhìn thấy chiếc quần vải của ông cộm lên rất cao, cùng với độ cứng vừa cảm nhận nàng biết bố mình đang cửng.
Như thoát ra, mặt nàng đỏ ửng, nàng đứng lên nhìn vào hạ bộ của ông Lý, từ xấu hổ chuyển sang hoang mang, nàng không hiểu tại sao bố đẻ mình lại cửng lên khi ôm mình… ngày xưa hồi nàng còn bé ông ấy có như vậy đâu… Chả lẽ bố mình lại có cảm giác với con gái ruột sao… Như khá sốc khi nghĩ đến việc bố có suy nghĩ đồi trụy với mình nhưng ngay sau đó nàng đoán có lẽ do rượu.
– Như ơi! Xong chưa, xuống dọn bãi nôn kìa… Kinh quá. – Uyên và Thư đang đứng ở ngoài cửa nhìn.
– Dạ! Dạ… vâng… nhưng… em chưa thay đồ cho bố.
Như giật mình quay lại, nàng có chút luống cuống. Uyên bước vào phòng, nàng cũng đứng hình một lúc khi thấy dưới đũng quần bố mình cộm lên, mặc dù là chiếc quần vải nhưng nó vổng lên rất cao. Uyên cau mày lại liếc sang Như và nhìn lại hạ bộ của ông Lý.
– Có chuyện gì thế Như? Sao vẫn chưa thay đồ cho bố? – Uyên dùng gương mặt lạnh te có chút ửng đỏ hỏi em gái.
– Em… chẳng may em với bố bị ngã ra giường… Bố bị sao ấy…
Như vừa nói vừa liếc nhìn Uyên lo lắng… nàng trông khá lúng túng nhưng cũng không có ý dấu chuyện này.
“Hmmm…”
Uyên thở dài, nàng cũng đã bắt đầu hiểu ra, nhưng nàng không muốn nghi ngờ bố đẻ mình lại cương cứng lên vì con bé Như, dù gì nó cũng là con gái của ông mà… Nhưng… trông thật kỳ cục… đây là lần đầu tiên Uyên thấy bố mình như vậy, thật không đứng đắn chút nào.
– Chị thay đồ cho bố đi, không bố cảm đó… – Thư cũng nhìn vào đó và đỏ mặt.
– Như lấy quần áo Ninh cho chị… Để chị thay cho…
Chẳng biết phải nói sao trong trường hợp này, vì là chị cả nên Uyên đành phải tỏ ra hết sức tự nhiên, coi như không có gì.
– Vâng…
Như liền đi ra tủ lấy quần áo và chọn một bộ đồ phông cho bố nằm thoải mái.
Uyên ngồi xuống với gương mặt ửng đỏ và bắt đầu cởi áo cho ông Lý, rồi đến quần. Nàng vứt chiếc quần vải có thắt lưng xuống đất kêu *Kenggg!* Một cái. Khi lớp quần vải được lột ra ông Lý còn đúng chiếc quần sịp, dương vật ông lại càng vổng cao hơn.
– Thư lấy cho chị ít nước ấm và khăn mặt.
Uyên quay lại nhìn Thư và có chút mỉm cười như thể không nhịn được nữa vậy… Thư cũng ôm miệng cười và lặng lẽ vào phòng vệ sinh bưng ra một gáo nước ấm kèm khăn mặt. Như thấy chị Uyên và cái Thư cười nàng cũng hiểu hai người đó cười gì nhưng Như chỉ mím môi và trông có vẻ khá xấu hổ.
Uyên vắt chiếc khăn mặt và lau khắp người ông Lý, nàng khéo léo tránh tay mình đụng vào dương vật đang cương cứng của bố, chắc hẳn giờ này ông Lý cũng không biết gì vì ông bắt đầu ngáy rồi. Cả ba chị em im lặng một lúc cùng nhìn theo động tác lau người. Tầm vài phút sau trong căn phòng im lặng chỉ có tiếng vắt nước của Uyên, bỗng ông Lý “khọt” một tiếng và chiếc quần sịp bất ngờ vổng lên rồi hạ xuống khiến ba chị em không thể nhịn cười được nữa… Những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên và theo đó là cả ba chị em cùng cười phá lên cùng với những gương mặt hơi ửng đỏ.
– Ha ha ha… thôi! Đừng cười nữa… kệ bố đi!
Uyên ôm miệng đỏ mặt nhìn xuống cái ụ quần của bố mình. Vốn là một người chị nghiêm túc nhưng dù gì Uyên cũng mới có 23 tuổi nên không tránh khỏi những lúc tinh nghịch và tò mò kiểu này. Nàng và hai đứa em của mình không có nhiều kỷ niệm và ký ức với bố vì thời gian bố nàng ở nhà rất ít, hầu hết thời gian của ông dành cho công việc nên các con gái ông lúc nào cũng có chút khoảng cách với người bố của mình chứ không thân tình như những bố con nhà khác… Tất cả tình cảm thiêng liêng của gia đình cả ba chị em đều dành cho người mẹ quá cố của mình, còn ông Lý hời hợt hơn rất nhiều… mặc dù ông ấy là bố đẻ nên thế cả ba chị em mới có những sự tò mò và ánh nhìn như ngày hôm nay.
– Khiếp! Này chị ơi! To phết đấy nhờ! – Thư cười tủm tỉm nhìn Như.
– Suỵt! Chị Uyên mắng cho bây giờ! – Như đưa tay bịt miệng Thư và cười khúc khích.
– Hmm… Có lẽ trong đám đàn ông chỉ có ông Phi là bé nhất thôi!
Uyên thở dài và vứt chiếc khăn xuống chậu nước kiểu có chút bất mãn… Hai chị em kia thì giật mình khi thấy Uyên hùa theo.
– Ông Ninh nhà em cũng thế! Bé tí à… – Như nói rồi liếc vào dương vật bố Lý.
– Á À!! Hai chị chê chim chồng bé nhá! Em về mách các anh cho xem! – Thư làm mặt quỷ con dọa hai chị.
– Này! Mày mà nói ra thì đừng có xin tiền chị nữa! – Uyên mở to mắt dọa Thư.
– Hâm à mà nói Thư!
Như cũng nhíu lông mày lại đánh nhẹ vào vai Thư một cái.
– Á À!!! He he… hai người chê chim chồng bé! Eo ơi!! Khổ thân hai anh thương các chị thế còn bị chê bé… haha ha ha ha!!! – Thư cười phá lên chỉ tay trêu hai chị.
– Nào!! Không phải vậy! Chị không có ý đó!!! – Như xấu hổ bịt miệng Thư lại.
– Thôi! Hai đứa trật tự đi cho bố ngủ! – Uyên cau mày.
– Bố ngủ say như chết ấy mà chị! Lần nào say rượu chả thế ý… – Thư cậy tay Như và nói.
– Thế đã bao giờ phải lau người như chị chưa?
Uyên cười mỉm liếc nhìn Thư với ánh mắt thăm dò.
– Rồi! Em lau đầy rồi ý! – Thư ngây thơ.
– Thế… chắc em thấy hết rồi hả? Hihi… – Như ôm miệng cười híp cả mắt.
– Á à! Hai chị bẫy em nhá! Thích thì lột ra mà xem!
Thư nói xong quay ra vỗ mông Như một cái “tét!”
– Hâm à! – Cả Uyên và Như cùng đồng thanh.
– Bố ngủ say mà chị… mấy lần trước em cũng định lột nhưng sợ bỏ xừ ra…
Thư là đứa nghịch nhất trong ba chị em, luôn có những ý tưởng táo bạo đến điên rồ.
– Mày bị dở à!
Uyên quay lại lườm Thư nhưng trong ánh mắt có chút xấu hổ, gương mặt xuất hiện chút gượng gạo…
– Eo đừng! Bố mà biết bố mắng đấy!
Như cũng tò mò nhưng nàng không dám hùa theo em mình.
– Xem xem có dài không thôi mà chị… có sao đâu ngày xưa bố tắm cho chúng mình rồi mà! Còn chưa kể á… sau này bố già nằm liệt giường còn phải cởi hết ra mà lau ấy…
Tự dưng Uyên và Như cũng chẳng nói gì thấy con bé nói cũng có lý, dù gì ông ấy cũng là bố mình, hồi nhỏ có tắm cho mấy chị em rồi thì ngại gì… cũng là của bố mình thôi mà… Nghĩ vậy, hai chị em nhìn nhau mỉm cười… Nụ cười ẩn ý đầy sự tinh nghịch.
– Hay là…
Ba đứa con gái của ông Lý nhìn nhau cười tủm tỉm, chúng đã nghĩ ra cái gì đó rồi… Phải nói ông Lý có ba cô con gái xinh đẹp nhưng nghịch còn hơn quỷ. Ngày trước khi mẹ cả ba đứa còn sống thì ông Lý thường xuyên ở trong đơn vị một năm về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay nên thế cả ba đứa đều có rất ít ký ức về bố lúc thuở nhỏ, sau đó mẹ các nàng mất ông Lý lại phó mặc cho Uyên trông chừng các em vì đặc điểm công việc. Nên thế cả ba chị em rất ít cảm nhận được tình cảm từ người bố mình nên có những khoảng cách tình cảm nhất định.
Chỉ đến khi về hưu ông Lý mới được gần gũi các con nhiều hơn nhưng lúc đó chúng nó đã lớn và trở thành các thiếu nữ hết rồi. Chính ông Lý cũng không nhận ra thời gian đã trôi nhanh như vậy, ông còn không biết từ khi nào ngực cái Uyên và cái Như lại to đến thế, chúng còn có những bộ mông cong trông rất hứng tình nữa. Thực sự là một người bố ông Lý luôn gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu… nhưng ông cũng là một người đàn ông thiếu vợ, sự thiếu thốn khiến con người ta luôn có những suy nghĩ bốc đồng và không đứng đắn. Vì vậy ông Lý luôn phải đứng giữa hai ranh giới cám dỗ này… kể cả lúc tỉnh hay lúc say.