Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Diễm (Update Phần 215)

Truyện Sex: Diễm (Update Phần 215)


Phần 204

Sau bao ngày xa cách, cuối cùng mình cũng về nhà, cảm xúc thật khó tả, vừa bâng khuâng bồi hồi, lại có chút nghẹn ngào mong chờ.
Phòng mình vẫn sạch sẽ như lúc mình đi, nghe nói mỗi ngày mẹ đều vào quét dọn. Phòng chị cũng vậy, tinh tươm thơm tho, nhưng đồ đạc các thứ đã cất hết, chỉ còn lại chiếc giường trống trải.

Mình đoán ba mẹ làm vậy vì không muốn mình vào đây nhìn đồ vật lại nhớ tới chị, nhưng ông bà nào biết, càng làm vậy mình càng đau lòng hơn, cảm thấy mọi người như đều muốn xóa mọi vết tích về sự tồn tại của chị.

Đêm nay trời thật đẹp, sao giăng khắp nơi lấp lánh lung linh, gió nhè nhẹ đưa, mang theo mùi dạ lý hương từ dưới vườn nhà bay thẳng lên ban công tầng hai, len sâu vào mũi.

Mình đứng tựa ban công, nhìn về nơi xa xa. Đã lâu lắm rồi mình mới được tận hưởng lại cảm giác này, đứng trên ban công hóng gió đêm, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Cái đêm bọn mình phải đột ngột dọn đi trời cũng đẹp thế này, mình hôn chị để rồi bị ba mẹ bắt gặp…





Lúc đó rời đi, mình còn tự nhủ sau này sẽ cùng chị đường đường chính chính quay về nơi này, khi mà hai đứa đã trở thành vợ chồng, có với nhau những đứa con kháu khỉnh. Nào ngờ, lúc trở về chỉ còn lại mỗi mình, chị đã ở một nơi thật xa xôi, thuộc về kẻ khác rồi.

Những gì chị nói lúc sáng, mình khắc ghi từng lời, đời này không quên, vì nó cay nghiệt quá.

Có bao giờ chị nhớ tới nơi này không, cái ban công nhỏ chứa đầy kỷ niệm đẹp đẽ một thời tuổi trẻ này?

Mỗi ngày chị và mình đều ngồi đây, trò chuyện, vui đùa, kể cả mấy lúc giận hờn cãi nhau, ban công vô tri này cũng là chứng nhân duy nhất. Chị còn nhớ không, hay chị quên hết thật rồi?!

Tự nghĩ rồi lại tự trách mình đa sầu đa cảm, cứ mong chị nhớ tới nơi này để làm gì, chẳng được gì cả.

Đời này kiếp này, mình và chị không thể lấy nhau mà.

Mình đem điện thoại ra, bật list nhạc hòa tấu dìu dịu rồi ngồi đó ngây ngẩn nhìn trời nhìn mây, chốc chốc nhớ tới cái đám hỏi chết tiệt kia, xong lại tự ngó chỗ ngón trỏ bàn tay phải băng trắng xóa. Cũng may hồi sáng mấy người kia nhanh trí đem thùng đá ướp lạnh phần lóng tay bị đứt rời vào bệnh viện nối cho mình, không thì cụt thật rồi. Chuyện này giống như một điềm xấu, tự dưng mình bị đứt tay trong ngày vui của chị. Mà nghĩ lại cũng hợp lý thôi, chính vì hôm nay đám hỏi của chị mới khiến mình lơ đễnh tự đút tay vào máy chém, đúng là ngu.

Thừ người khá lâu thì Thanh sida tới. Lâu rồi mình không gặp nó, từ dạo mình chuyển lên ở trọ gần nhà máy đường.

Nó leo lên tận ban công, thấy mình liền tếu táo đứng nghiêm, giơ tay chào như quân đội:

– Chào đồng chí thương binh một trên bốn!

Mình phì cười:

– Sao biết tao về mà tới hay vậy? Ai nói mày tao bị tai nạn?
– Ông già mày chứ ai. Ổng sợ mày rầu rĩ sinh nghĩ quẫn nên kêu tao qua tâm sự với mày! – Nó phủi đít ngồi xuống.

Mình chép miệng:

– Nghĩ quẫn thì tao đã làm từ nửa năm trước rồi, đâu chờ tới bây giờ làm gì.
– Chuyện đó khó nói trước lắm. Những thằng có vấn đề ở đây thường rất nguy hiểm! – Thanh sida gõ gõ ngón tay vào thái dương.

Mình chỉ biết cười. Lâu ngày mới gặp lại nó, chợt thấy thân thiết lạ. Đúng là chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau, chị Diễm và Uyên dù thân mật tình cảm bao nhiêu cũng có lúc khiến mình buồn, chỉ mỗi Thanh sida là luôn đem tới niềm vui.

Nó tặc lưỡi:

– Sao rồi, nghe nói sáng này người chị yêu dấu của mày làm đám hỏi hả?
– Ừ, sao mày biết?
– Thì cũng nghe ông già mày nói chứ đâu. Tại vậy ổng mới cầu cứu tao chứ?!
– Vậy ổng có nói cho mày biết chú rể là ai không?
– Chưa. Ai vậy? Khoan đã, nhìn cái mặt mày, bộ chú rể là người quen hả?
– Ừ, rất quen.
– Ai ta? – Thanh sida nhăn mặt nhíu mày một hồi, vỗ đùi reo lên – A, tao biết rồi. Cái thằng gì ở gần nhà trọ của tụi mày phải không? Móa, nó có hai em đẹp như tiên rồi mà còn giành gái với mày hả?
– Khùng quá, thằng đó thì liên quan gì? Thằng khác. – Mình thèm sút cho nó một phát bay xuống lầu.

Thanh sida gãi cằm gãi tai ráng nhớ:

– Chứ còn ai mà tao không nghĩ ra?

Khá lâu, mặt nó kỳ quái ngó mình, mép giật giật. Nhìn thái độ, mình biết nó đoán ra rồi, bật ngón cái lên.

– Đệt, đừng nói là thằng Quang?
– Ừ, nó đó.
– Cái đờ mờ, chuyện này sao có thể được?

Thanh sida thiếu điều nhảy nhổm, sét có đánh ngang tai cũng không làm nó giật mình tới vậy.

Mình chán nản:

– Vậy mà nó vẫn xảy ra đó thôi.
– Mày có nói chuyện với Diễm chưa? Hỏi lý do chưa?
– Rồi. Lúc đầu tao tưởng làm vậy vì muốn trả thù tao, nhưng Diễm thề độc, chẳng những thề một mình mà còn lôi ba mẹ vào nữa. Tao không muốn tin cũng không được!

Thanh sida gật gù:

– Ờ, nếu đem ba mẹ ra thề độc, vậy chắc là thiệt rồi. Diễm nói sao?
– Thằng Quang giàu, lấy nó cho gia đình đỡ khổ. Còn nói lúc này tiếp xúc nó nhiều phát sinh tình cảm, thấy nó không đáng ghét như hồi trước…

Chỉ ở trước mặt Thanh sida, mình mới thoải mái thể hiện cảm xúc, kể lể như vậy mà không sợ bị chê cười hay chọc quê.

– Mẹ, sao tao cứ thấy chuyện này có gì đó sai sai. Mà đếch biết sai ở đâu… – Nó cau có ngẫm nghĩ.

Mình cười nhạt:

– Lấy vì tiền cũng có lý mà, có gì mà sai!

Thanh sida khịt khịt mũi:

truyen-sex-diem-209-2

– Ừ, thì cần tiền lấy thằng Quang cũng đúng, nhưng mắc gì cứ phải lấy nó? Đời bây giờ, gái đẹp kiếm chồng giàu đâu có khó khăn gì mấy. Với lại nói có tình cảm với thằng đó, tao đếch tin, rõ ràng là nói xạo!
– Nhưng mà Diễm đã thề độc…
– Ờ, biết rồi, khổ lắm nói mãi. Tóm lại là không lấy thằng Quang chỉ vì muốn trả thù mày, chọc tức mày, ok. Nhưng có khi nào nhận lời thằng đó vì ghét nó, muốn đục đẽo tiền bạc nhà nó không?
– Ghét nó nên muốn lấy nó để lợi dụng tiền bạc, nghe cũng có lý, nhưng rồi sau đó thì sao? Nhắm mắt làm bừa ngủ với người mình ghét cay ghét đắng hả? Mày có thấy cái lý do này ngu lắm không?
– Ờ, tao cũng thấy ngu thiệt. Mịa, đếch hiểu nổi rồi!

Ngay cả quân sư quạt mo như Thanh sida thường ngày đầu óc nhanh nhạy ranh ma mà cũng không thể đoán được mục đích của chị Diễm, thì mình cũng chắp tay chịu thua.

Nghĩ cả buổi không thông, nó bực bội phẩy tay:

– Bỏ đi! Giờ mày tính sao?
– Sao trăng gì nữa? Diễm đã quyết định vậy rồi, tao còn làm được gì?
– Không tính phá cho hôi hả? Mày không coi phim tàu khựa à, đại trượng phu không ăn được thì đạp đổ! – Nó chặt mạnh tay trong không khí.
– Điên hả? Không lẽ tao làm gì chị Diễm mày mới chịu?

Thanh sida chép miệng:

– Mày đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, tao kêu mày đạp đổ là đạp đổ thằng Quang, hiểu chưa?
– Đạp sao mới được?
– Thì hôm đám cưới, mày xông vô cướp cô dâu, đưa về nơi khác hai đứa động phòng. Đù, y như phim! – Thanh sida nói xong cười tít mắt tự khen hay.
– Nếu tao với chị mà làm được vậy thì tao cần gì phải chia tay? Xàm vừa thôi!
– Ờ quên. Vậy tính cách khác, đêm trước ngày cưới mày rủ tụi Hải khìn chặn trước nhà thằng Quang, canh nó ra trùm bao bố đập một trận thừa sống thiếu chết là xong. Coi nó ngày mai có làm lễ cưới nổi không, hay là vô bệnh viện nghỉ ngơi dài hạn, hè hè!
– Ừ, rồi công an còng đầu tao. Mẹ, toàn xúi điên!
– Hè hè, chọc mày cho vui thôi! Coi như tao hoàn thành nhiệm vụ ông già mày giao, chứ nói thật là ván sắp đóng thuyền rồi, chả làm được gì đâu.

Thanh sida vỗ vai mình:

– Thôi, chấp nhận đi! Kiếp này mày ráng ăn ở cho tốt, hy vọng kiếp sau mày sẽ là một con tinh trùng nhanh nhất, đầu thai vào nhà Thủ tướng hay Chủ tịch nước gì đó, cưới chị về tha hồ hạnh phúc!

Thằng khỉ này, vừa nghiêm túc chưa được mấy giây đã tiếp tục cà rỡn. Nghe nó nói mà mình không biết nên khóc hay cười.

Nó làm bộ mặt nghiêm nghị:

– Giỡn vậy đủ rồi, nói chuyện đàng hoàng nè! Theo tao thấy đã tới lúc mày nên xem xét mối quan hệ nghiêm túc với Uyên đi! Hạnh phúc tương lai của mày giờ chỉ có thể là Uyên thôi, đừng nghĩ mãi về chị Diễm mà làm tổn thương ẻm nữa!

Nghe Thanh sida khuyên, mình chỉ biết cười buồn. Thời gian qua, không phải mình không nghĩ tới Uyên, mà nỗi nhớ về chị đã chiếm hết tâm trí mình rồi, nếu có dành cho Uyên thì có lẽ đó chỉ là một góc nhỏ thôi.

Trước đây khi còn hạnh phúc cùng chị, thỉnh thoảng mình vẫn nhớ Uyên, cảm thấy nuối tiếc một thứ gì đó vô cùng thân thiết, luôn thấy hoài niệm. Từ khi dứt khoát với chị, cảm giác mình khi nghĩ về Uyên không còn như xưa, chẳng rõ là do mình đã nhận ra bản thân thực sự cần ai, hay đó chính là bản chất của đàn ông luôn cảm thấy luyến tiếc và hướng về một người không còn thuộc về mình nữa, thay vì một cô gái khác luôn ở trong tầm tay không sợ mất đi.

Chia sẻ cảm giác này với Thanh sida, nghe xong nó cười:

– Cả hai. Thành thật mà nói thì chị Diễm mới đúng là mẫu vợ trong mơ của tất cả những thằng đàn ông, vừa ngoan vừa giỏi nội trợ, lại khéo bày ra mặt yếu đuối để mày được thỏa mãn tâm lý che chở chứng tỏ, người như vậy ai mà không thương. Còn Uyên, không hẳn là không đáng cưới làm vợ, có điều tao cảm thấy Uyên làm người tình vẫn phù hợp hơn. Chắc tại vậy nên mày dành tình cảm cho chị nhiều hơn vì mày đã qua cái thời trẻ trâu thích bay nhảy rồi, muốn có một chỗ yên bình để tìm về. Còn về cái bản chất lúc có thì không biết quý, khi mất rồi lại luôn tiếc nuối thì đúng là thằng nào cũng có, mày không ngoại lệ. Tới khi nào mày vừa mất chị Diễm vừa mất luôn em Uyên, lúc đó mới là thảm họa. Tốt nhất mày đừng để chuyện đó xảy ra, kiểu con gái tốt như chị Diễm và Uyên, trên đời này không còn nhiều đâu, sắp tuyệt chủng rồi. Nói thật là nhiều lúc tao rất ghen tị với mày, phải đứng ở bên ngoài nhìn vào như tao, mày mới biết mày may mắn cỡ nào. Mà những người sống trong may mắn hạnh phúc thì thường lại chả biết quý trọng.

Thanh sida chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ này với mình, nên mình tin nó nói thực lòng. Mình hệt chiếc thuyền nhỏ đang loay hoay giữa dòng sông lớn, nếu xuôi dòng tiến về phía trước chắc sẽ an toàn và suôn sẻ hơn, thế nhưng mình cứ luôn chọn con đường khó, tìm mọi cách ngược dòng quay trở về để rồi có thể sẽ bị nhấn chìm xuống tận đáy, mất hết tất cả.

– Khai thật đi, mày ngủ với Uyên rồi phải không? – Thanh sida hỏi.

Mình không muốn giấu nó nữa, gật đầu thừa nhận:

– Ừ.
– Đù, ngon! Nhất mày rồi! – Nó giơ ngón tay cái tán thưởng – Sao, chuyện hấp dẫn vậy có tính kể tao nghe không mày?
– Tất nhiên là không. Mày nghĩ tao sẽ đem chuyện thầm kín của một người có thể là vợ tao trong tương lai ra kể mày nghe hử?
– Mẹ, thử mày thôi, kể cũng đếch thèm nghe!
– Ha ha, mà sao mày biết chuyện đó hay vậy?
– Hôm bữa ra đó, nhìn cái kiểu tụi mày vô khách sạn thuần thục lắm, chả ngại ngần mẹ gì nên tao đoán chắc là lần thứ mấy rồi, không phải lần đầu. – Nó thản nhiên.

Đúng là không gì qua được con mắt cú vọ của Thanh sida, nó nói tiếp:

– Với lại khi giữa thằng con trai và đứa con gái xảy ra chuyện đó rồi thì khó giấu lắm, nói chung là nhìn tụi mày có cái gì đó rất tùy tiện, không giống lúc trước.
– Ừ. Chị Diễm cũng biết chuyện này rồi.
– Gì? Biết luôn rồi hả? – Thanh sida giật mình rồi nhún vai – Bó tay, chị Diễm đi lấy chồng cũng phải rồi!

Nhìn điện thoại đã trễ, nó vỗ vai mình, đứng lên:

– Trễ rồi, tao về à! Tóm lại tao khuyên mày quên chị Diễm đi, mày thừa biết tụi mày không thể lấy nhau được, luyến tiếc thì cứ luyến tiếc, không ai cấm, nhưng mày cần phải tỉnh táo nhìn nhận sự việc. Uyên mới là người dành cho mày, còn Diễm… ngay từ đầu tụi bây đã sai rồi!

Đứng trên ban công nhìn Thanh sida lên xe đi về mà lòng mình ngổn ngang, cứ nghĩ mãi những gì nó nói. Thanh sida là người ngoài cuộc, sáng suốt thấu đáo hơn mình. Nhớ lại quãng thời gian nửa năm qua đầy khó khăn, luôn chìm trong những cảm xúc tiêu cực, mình tự hỏi liệu có đáng hay không khi cứ cố níu kéo, cố hoài niệm để rồi tự làm khổ bản thân dù biết sẽ chẳng được gì?

Thật sự là không đáng. Nhưng mình nghĩ chỉ để nghĩ vậy thôi, con tim không phải lúc nào cũng nghe lời lý trí. Nếu ai cũng đủ sáng suốt và quyết tâm để làm điều tốt nhất theo lý trí dẫn dắt thì trên đời này toàn là thánh thần rồi, chả còn người trần mắt thịt nữa.

Có tiếng chân nhè nhẹ đi tới phía sau, mình biết nhưng không quay lại. Thế rồi mẹ lên tiếng:

– Gần 11h khuya rồi, không ngủ sớm đi con?
– Con chưa buồn ngủ. Sao nay mẹ thức khuya vậy?
– Mẹ ngủ rồi, mà tiếng xe của thằng Thanh làm giật mình thức dậy nên lên coi con thế nào rồi.

Mẹ đi tới cạnh mình, biến cố gia đình do mình gây ra đã làm mẹ già đi không ít, nhìn mà đau lòng. Thời gian qua, vì theo đuổi hạnh phúc cá nhân mà mình đã làm tổn thương rất nhiều người, nhất là ba mẹ bị ảnh hưởng nặng nề. Mình không hối hận vì mình tin đã làm đúng, tuy nhiên mỗi khi nhìn mẹ thế này mình lại cảm thấy có lỗi, chẳng biết phải nói sao.

Mẹ xoa đầu mình, sau đó bóp mặt mình một cái, cười bảo:

– Nhìn con nè, ốm tới mức mặt hóp vô thấy cả xương gò má. Trên đó ăn uống thiếu thốn lắm hả?
– Không, con vẫn ăn đầy đủ mà.
– Nhìn con mẹ biết. Thôi, chuyện gì đã qua thì cho nó qua luôn đi, con đừng nghĩ tới nữa! Sinh con ra, nuôi lớn lên, chẳng có người làm cha làm mẹ nào muốn thấy con mình chịu khổ hết. Sau này con lập gia đình rồi có con cái sẽ hiểu cho ba mẹ.
– Dạ, con hiểu mà. Con không trách ba mẹ gì cả.
– Ừ, con ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá!
– Dạ.

Mẹ gần khuất sau cầu thang, mình gọi:

– Mẹ…
– Hả? – Mẹ hơi khựng lại, quay đầu nhìn mình.
– Con xin lỗi!

Mẹ hơi bất ngờ, cười xòa:

– Con không có lỗi, con Diễm cũng vậy. Lỗi do số phận trớ trêu thôi, đừng nghĩ nhiều nữa cho đầu óc thanh thản!

Nói rồi mẹ đi xuống, trả lại không gian yên tĩnh cho tầng hai ngôi nhà.

Mười một giờ đêm, mọi thứ chìm trong tĩnh mịch. Mình không muốn ngủ, cũng chả buồn ngủ, lang thang qua phòng chị ngó nghiêng lung tung. Căn phòng này từng có hai cô gái ở đây, tiếng cười đùa mỗi ngày tràn ngập xung quanh, giờ chỉ còn lại bốn bức vách im lìm trơ trọi. Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức khiến lòng người khó thể chấp nhận sự thật phũ phàng.

Ước gì… ước gì thời gian đó quay trở lại thì hạnh phúc biết bao…

Mình chỉ ước được sống mãi trong những phút giây đó, mãi mãi, lặp đi lặp lại cho tới khi chết cũng được, cho dù phải trả cái giá thật đắt cũng chấp nhận. Tiếc rằng giấc mơ thì vĩnh viễn chỉ là giấc mơ thôi, khó thành sự thật.

Quãng thời gian tươi đẹp đó, buổi sáng cãi cọ suốt với Uyên, buổi chiều ngồi tâm tình cùng chị, lâu lâu cả ba lại cùng nhau đi chơi, không khí vừa mập mờ vừa tràn ngập tình cảm khó nói. Khi ở trong nó, mình không đủ chín chắn để cảm nhận được hạnh phúc và may mắn của bản thân, đến khi mất rồi mới nhận ra cũng đã muộn. Mọi thứ đều đã quá xa xăm, không bao giờ quay trở lại được.

Đang chìm đắm trong hồi tưởng, chuông điện thoại bên phòng mình reo vang, mình vội chạy về phòng xem ai gọi.

Là số lạ.

Không biết là ai song mình vẫn bắt máy, trong lòng hồi hộp chờ đợi.

Trái với mình mong đợi, đầu dây bên kia là giọng đàn ông khá quen:

– Biết ai chứ?

Nằm mơ cũng không ngờ có ngày thằng Quang gọi điện cho mình, lại vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

– Mày gọi tao làm gì?
– Không có gì. Muốn tâm sự hàn huyên chút chuyện cũ với mày thôi ấy mà! – Nó cười, nghe thật đểu giả khốn nạn. Điệu cười của kẻ chiến thắng.

Mình cộc lốc:

– Tao chả có gì để nói với mày hết. Đừng làm phiền tao nữa!
– Ơ kìa, tao tưởng tụi mình lâu ngày không gặp phải có nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự lắm chứ? Mày nói vậy làm tao cụt hứng quá, ha ha…

Mình muốn tắt máy, nhưng chẳng hiểu sao không tắt mà cứ để đó hoài, có lẽ vì sâu trong thâm tâm mình vẫn luôn muốn biết tin tức về chị, kể cả biết bằng cách nghe qua thằng khốn nạn đắc thắng sắp trở thành chồng của chị. Thật khốn nạn làm sao!

– Mày muốn gì? Khoe chiến công với tao sao?

Nó càng cười lớn:

– Ủa, sao nói nghe buông xuôi chán đời vậy? Đáng lẽ mày phải tức tối như con chó điên, lồng lộn lên đòi ăn tươi nuốt sống tao mới đúng chứ?

Mình giận lắm mà ráng dằn xuống, gằn giọng:

– Tao cảnh cáo mày, liệu mà đối xử với Diễm thật tốt, đừng để tao nghe được chuyện gì, bằng không tao giết mày!

Cuộc gọi không mong đợi này, cùng những lời lẽ đắc thắng của thằng Quang vô tình vừa khơi dậy một ý định trong lòng mình. Hiện giờ việc mình cần làm là tỏ ra yếu thế để nó tưởng mình đã chấp nhận buông tay đầu hàng rồi, không đề phòng gì nữa. Chờ đó, mình sẽ dành cho nó một đòn bất ngờ, để xem ai mới là kẻ phải khóc sau cùng.

Nó tiếp tục châm chọc:

– Ê, không phải mày đang chờ tao nói hớ để ghi âm đưa cho Diễm nghe đó chứ?
– Im đi, đừng nghĩ ai cũng tiểu nhân như mày!
– Hả? Ai tiểu nhân? Vậy chứ hồi xưa thằng nào từng bày trò ghi âm tao một lần rồi? Mà thôi, tao là người rộng lượng không chấp mày làm gì. À, còn nữa, tao dù gì cũng sắp là anh rể họ của mày rồi, phải gọi tao là anh mới đúng vai vế nhé!

Mình kiềm lắm mới không văng tục, biết đâu nó đang làm trò ngược lại, lẻn ghi âm những câu nói hằn học của mình cho chị nghe, vậy nên chỉ cười nhạt tắt máy.

Chỉ một cuộc gọi này thôi đã phá tan tành chút thanh tĩnh mình cố gắng vun vén từ tối đến giờ, đêm này sẽ lại là một đêm dài khó ngủ nữa rồi.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng