Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Diễm (Update Phần 215)

Truyện Sex: Diễm (Update Phần 215)


Phần 130

Ở đây tiếng là bệnh viện huyện nhưng khá rộng. Bọn mình chạy lung tung qua những dãy phòng dọc ngang, không khí sặc mùi thuốc sát trùng khó ngửi. Trên đường, mình hối hả hỏi thăm bất kỳ bác sĩ, y tá nào lọt vào tầm mắt. Thế nhưng bọn họ chỉ nhìn nhau lắc đầu không biết, rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.
Mình và chị lòng vòng một hồi bỗng thấy hai người đàn ông tán chuyện dưới gốc cây sứ, nhìn họ đen đúa khắc khổ rất giống dân lao động chân tay.

Nhớ lời cô kia bảo em Uyên được hai bác xe ôm đưa đi, mình liền chạy tới hỏi:

– Hai chú cho cháu hỏi có thấy một cô gái tóc ngắn vừa được đưa vào cấp cứu không?

Một trong hai người nhìn mình dò xét, nhanh chóng đáp:





– Chính tay tụi tui đưa con bé vô, cậu là người nhà hả?
– Dạ. Cô ấy đâu rồi chú? – Mình mừng quýnh.

Người còn lại chỉ tay vào căn phòng cấp cứu đóng cửa im ỉm nằm ở dãy bên trái, nói:

– Đang được cứu chữa trong đó. Chậc, thiệt tui không hiểu tụi trẻ mấy cậu sao nữa, đang yên đang lành lại muốn chết!

Chị Diễm vẫn khóc thút thít không nói được gì, mình gấp gáp hỏi:

– Cô ấy có sao không chú? Có bị nguy hiểm tới tính mạng không?

Chú xe ôm lại tặc lưỡi mấy cái, có vẻ không muốn đáp lời. Nhưng thấy mình và chị nhìn chòng chọc chờ đợi, cuối cùng chú đành nói:

– Tui không muốn làm cô cậu lo lắng, nhưng con bé chảy máu nhiều lắm, mê man chẳng còn biết gì nữa.

Nói rồi chú chỉ vào áo người nọ, giờ mình mới để ý thấy áo chú kia cả vạt trước ướt đẫm vết máu khô đen đen nâu nâu.

– Cậu nhìn nè, dính áo tùm lum vầy, người chứ phải trâu bò đâu mà chịu nổi! Chậc, tụi tui cũng mong con bé tai qua nạn khỏi! Hồi nãy vô, quýnh quáng quá mà y bác sĩ không cho nhập viện, đòi ký giấy tờ tùm lum. Cũng hên hồi xưa tui học hết tiểu học biết ít chữ, rồi phải nhận bừa là thân nhân con bé, họ mới cho nhập viện đó!

Mắt mình cay cay, nắm tay chú cảm ơn rối rít, định trả lại ít tiền viện phí mà hai người đã tạm đóng trước nhưng họ nhất định không nhận. Bảo tạm thời chờ xem tình hình thế nào đã, tiền bạc tính sau, cứ để mà lo cho con bé. Người dân ở đây tuy quê mùa và ít học nhưng thật thà chất phác, sống rất tình cảm.

Cả bốn ngồi quanh bệ xi măng xây bao gốc sứ to chờ đợi. Chờ lâu nóng ruột, mấy lần mình dợm bước tới chỗ phòng cấp cứu nhưng bị hai chú ngăn lại, kêu để yên cho bác sĩ người ta tập trung chạy chữa. Lòng mình nóng như lửa đốt, không thể ngồi yên được, cứ đi tới đi lui, mắt chằm chằm nhìn về phía đó, chờ đợi cánh cửa kia hé mở.

Trong lúc chờ, mình và chị lầm thầm cầu nguyện. Mình chẳng biết đã hứa hẹn những gì, chỉ nhớ mỗi một câu là mình sẽ đối xử tốt với em Uyên, chỉ cần ẻm tai qua nạn khỏi, muốn mình ra sao cũng chấp nhận.

Chưa khi nào thời gian trôi chậm giống lúc này, từng giây từng phút kéo dài lê thê như trêu ngươi. Vậy mà tính ra bọn mình chờ đã hơn hai giờ đồng hồ, trời dần xế chiều khiến mình càng thấy lo lắng hơn. Chị Diễm đã thôi khóc, nhưng cũng chẳng nói chuyện lấy một câu. Cảm giác chị rơi vào trạng thái u uất, đôi mắt đen láy mở to nhìn về phương xa một cách mông lung mờ mịt, không rõ chị đang suy nghĩ gì.

Qua thêm một lúc lâu, rốt cục cửa phòng cấp cứu cũng hé mở. Bọn mình bật dậy, chạy tới ngay. Một nhóm bác sĩ, y tá từ bên trong bước ra, nhưng chẳng thấy em Uyên đâu.

Mình lắp bắp níu tay vị bác sĩ hỏi:

– Bác sĩ, bạn cháu có sao không?

Ông bác sĩ khá lớn tuổi, đầu tóc hoa râm, bình tĩnh đáp:

– May được đưa đi kịp thời nên cô ấy không sao, chỉ bị sốc do mất máu quá nhiều, xuất huyết nội, gãy xương tay trái và chấn thương đa phần mềm.

Mình nghe mà choáng váng, bảo không sao cứ tưởng chỉ bị nhẹ, thế này thì không nhẹ chút nào. Nhưng dù sao còn giữ được tính mạng đã mừng lắm rồi, mình lo lắng hỏi tiếp:

– Hiện cô ấy đâu rồi ạ, cháu có thể vào thăm chứ?
– Bệnh nhân vừa mổ xong vẫn còn hôn mê do ảnh hưởng của thuốc, đã được chúng tôi chuyển sang phòng hồi sức hậu phẫu để theo dõi rồi. Không có gì ngoài ý muốn thì khuya nay người nhà có thể vào thăm!
– Dạ, cháu cảm ơn mọi người nhiều lắm!

Mình thở phào nhẹ nhõm, quay nhìn chị cũng đang nhoẻn cười, ánh mắt chị long lanh ngập tràn niềm vui. Tiếp đó, mình gửi trả tiền hai chú xe ôm, không quên cảm tạ họ lần nữa rồi ra ngoài sảnh làm thủ tục nhập viện, hoàn thành những bước trước đó do gấp gáp cứu người vẫn còn bỏ dở. Đồng thời mình đóng trước viện phí cho em Uyên, có lẽ ẻm phải ở lại đây một thời gian để bác sĩ theo dõi tình hình.

Trên người không có nhiều tiền, mình gọi điện về nhà hỏi xin mẹ. Ba mẹ nghe được tin thì rất lo lắng, muốn xuống thăm nhưng mình ngăn lại, bảo hôm khác hãy ghé. Hiện giờ em Uyên vẫn chưa tỉnh, ba mẹ xuống đây cũng chẳng vào được. Có vậy hai người mới thôi, không quên chuyển tiền xuống cho mình.

Trong lúc chờ đợi tin tức em Uyên, mình đưa chị về nhà tắm rửa. Dì dượng về rồi. Chị kể sơ qua chuyện em Uyên, xin phép dì dượng tối nay ở lại bệnh viện chăm sóc.

Bọn mình định ăn cơm ở nhà thì nhận được điện thoại từ cô y tá chăm sóc em Uyên, thông báo ẻm đã tỉnh lại. Trước đó mình có lén lút gửi cô ấy ít tiền nhờ trông nom em Uyên cẩn thận, có tin tức gì sớm báo mình biết. Nhận được tin, bọn mình chẳng kịp ăn cơm mà lập tức lên đường, trong lòng rất đỗi vui mừng. Bác sĩ bảo không sao nhưng cũng có một số trường hợp sau khi mổ thì hôn mê mãi không tỉnh, chuyện đời khó biết trước được.

Thấy bọn mình vào, y tá liền đặt tay lên môi ra hiệu giữ im lặng, đoạn thì thào:

– Cô ấy vừa tỉnh một lúc lại thiếp đi rồi, có lẽ còn mệt trong người. Hai người hạn chế gây ồn ào, cũng đừng chạm lung tung vào máy móc ở đây nhé!
– Dạ, em biết rồi. Tình trạng cô ấy ổn chứ chị? – Mình hỏi.
– Rất tích cực, sẽ sớm bình phục thôi! – Cô y tá đáp, rồi đi ra ngoài, không quên căn dặn – Có gì thì gọi tôi sẽ đến ngay!
– Cảm ơn chị!

Mình và chị kéo ghế đến gần giường bệnh. Cô gái nằm trên giường bệnh được băng bó trắng toát khắp người, mặt cũng bị che đi phần nào nhưng bọn mình vẫn có thể nhận ra, đúng là em Uyên.

Gương mặt ẻm rất xanh xao, má hơi tóp lại, chắc do mất máu quá nhiều. Em Uyên vẫn phải nhờ máy thở hỗ trợ, dây nhợ lỏng nhỏng trên đầu nằm, tay cắm kim tiêm truyền nước biển. Mình lặng người nhìn thật lâu, cảm giác rất khó chịu, tâm trạng dồn nén cứ muốn đập phá gì đó cho hả.

Em Uyên vẫn thở đều, lúc sâu lúc nhẹ như tơ khiến bọn mình khá lo. Thỉnh thoảng nghe ẻm lớ mớ nói gì đó, mình không rõ. Những lúc như vậy, mình nhẹ nhàng chạm vào tay em Uyên, nắm những ngón tay nhỏ nhắn hơi máy động, thì ẻm lại thôi, vẻ mặt bình yên.

Bọn mình chờ đã hơn hai tiếng. Gần chín giờ tối, em Uyên vẫn chưa dậy. Mình thấy lo, cứ sợ ẻm có chuyện gì, gọi cô y tá sang kiểm tra thì cổ bảo ẻm vẫn ổn, mệt nên ngủ thôi.

Chị Diễm yên tĩnh ngồi cạnh mình. Từ lúc vào đến giờ bọn mình rất ít nói chuyện vì sợ đánh thức em Uyên. Lo chị đói, mình ghé tai thì thầm:

– Chị ra ngoài ăn gì đi, không đói hả?
– Chị ăn không nổi! – Chị gượng gạo đáp.
– Không nổi cũng phải ăn! Nhìn chị kìa, nay ốm hơn trước rồi đó!
– Chị không muốn ăn mà…
– Nghe lời em đi, sẵn tiện mua giùm em ổ bánh mì thịt hén! Đói quá! – Mình vờ xoa bụng than.

Thật ra mình cũng chả nuốt nổi thứ gì vào lúc này, nhưng phải nói vậy chị mới chịu đi ăn. Mình trai tráng khỏe mạnh không sao, chị vốn đã yếu ớt, còn nhịn đói thì không được.

Chẳng rõ trùng hợp thế nào, chị vừa đi vài phút thì mí mắt em Uyên khẽ lay động. Ban đầu thật nhẹ, thật nhẹ, sau đó chậm chạp mở hé ra rồi cứ thế nhìn trân trân lên trần nhà.

Khỏi phải nói cũng hiểu mình mừng hết cỡ, vội lên tiếng nhưng chẳng dám nói to:

– Uyên tỉnh rồi hả?

Nghe gọi, em Uyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn mình có chút mông lung mơ hồ. Mình thoáng ái ngại, đừng nói ẻm bị mất trí nhớ như trong mấy phim Hàn xẻng đấy nhé, chắc chết quá. Mình hồi hộp liếm môi hỏi:

– Uyên thấy trong người sao rồi? Có đau lắm không?

Đáp lại mình chỉ là ánh mắt vô hồn xa xăm. Em Uyên chẳng nói gì cả, ngơ ngơ ngác ngác tựa như không rõ chuyện gì đã xảy ra. Thấy ẻm cố cử động ngồi lên, mình hoảng hồn ngăn cản:

– Đừng, Uyên cứ nằm yên đó đi! Vận động mạnh coi chừng ảnh hưởng vết thương bây giờ!

Em Uyên chậm chạp chuyển ánh nhìn lên mặt mình, bờ môi tái nhợt run run mấp máy mà không thành tiếng. Hai dòng nước mắt long lanh chực trào ra, chảy tràn hai bên má.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng