Phần 6
Ly cocktail trước mặt Nhật Hạ tỏa ra chút hơi lạnh, bề mặt thủy tinh phủ một lớp sương mỏng dưới ánh đèn vàng dịu. Không gian quán bar sang trọng nhưng không quá đông đúc, tạo ra một bầu không khí vừa đủ ấm cúng.
Cô đã quá quen với những buổi hẹn như thế này, những cuộc gặp gỡ lặp đi lặp lại với những người đàn ông trong vòng tròn mà cô và D đã chọn. Mọi thứ đều theo một quy luật rõ ràng, không ai đi quá giới hạn, không ai để cảm xúc lẫn vào trò chơi.
Nhưng tối nay, có gì đó khác lạ.
Tuấn đối diện cô, nhìn cô hơi lâu hơn bình thường. Không phải là ánh mắt của một người đàn ông chỉ đơn thuần đang tận hưởng một buổi tối lãng mạn trong khuôn khổ cuộc chơi. Mà là ánh mắt tìm kiếm điều gì đó sâu hơn. Và Nhật Hạ nhận ra sự thay đổi này ngay lập tức.
D thường xuyên đi cùng cô trong những buổi hẹn như thế này. Đôi khi anh ngồi đối diện, quan sát tất cả, tận hưởng trò chơi theo cách của riêng mình. Đôi khi anh lặng lẽ ở gần đó, không can thiệp nhưng vẫn luôn hiện diện. Và mỗi lần như vậy, Tuấn vẫn cư xử bình thường, không có gì bất thường.
Nhưng khi D không đi cùng, Tuấn thay đổi.
Nhật Hạ không nói ra, nhưng cô cảm nhận được. Cách anh ta nhìn cô, cách anh ta phản ứng, cách anh ta im lặng lâu hơn sau mỗi câu trả lời của cô, mọi thứ đều khác biệt. Cô đặt ly cocktail xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn.
“Dạo này anh có vẻ bận?” Cô hỏi một câu mở đầu đơn giản.
Tuấn khẽ cười, xoay nhẹ ly rượu trong tay.
“Bận một chút.” Anh ta dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp. “Nhưng chỉ cần em nhắn một tin, anh sẽ bỏ hết mọi thứ để gặp em.”
Nhật Hạ khẽ khựng lại. Không phải vì câu nói quá đặc biệt. Mà bởi vì Tuấn chưa từng nói như vậy trước đây. Cô không vội phản ứng, chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua một tia suy nghĩ.
“Anh không cần phải làm vậy.” Giọng cô mềm mại nhưng mang theo sự chắc chắn. “Anh biết mà, không có anh thì còn những anh kia.”
Một lời nhắc nhở ngầm, một ranh giới vô hình nhưng rõ ràng. Nhưng ánh mắt Tuấn vẫn không thay đổi. Vẫn có chút gì đó như đang cố tìm kiếm một câu trả lời khác. Nhật Hạ không nói thêm gì nữa.
Nhưng cô đã ghi nhớ khoảnh khắc này.
D tựa lưng vào sofa, máy tính bảng trên tay nhưng ánh mắt không thực sự tập trung vào những dòng chữ. Anh chưa bao giờ cần phải đếm ngược thời gian mỗi khi Nhật Hạ ra ngoài. Cô sẽ luôn trở về, như cô vẫn luôn làm. Và mỗi khi cô trở về, cô sẽ lại nằm trong vòng tay anh, thì thầm kể cho anh nghe về tất cả.
Tiếng cửa mở vang lên. D không cần quay lại cũng biết đó là cô. Nhật Hạ bước vào, vẫn vẻ đẹp đó, nhưng lần này có gì đó khác lạ. Cô không ngay lập tức đến bên anh như mọi khi. Mà thay vào đó, cô dừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
D đặt máy xuống, nhìn cô. Nhật Hạ thoáng im lặng, rồi chậm rãi bước về phía anh, rúc vào lòng anh như một thói quen. Cô chỉ là tìm về nơi cô thuộc về.
Anh không hỏi gì ngay. Anh biết cô sẽ tự mở lời.
Chỉ sau vài giây im lặng, Nhật Hạ khẽ ngước lên, đôi mắt cô long lanh nhưng cũng có chút gì đó lặng lẽ.
“Anh có nhớ Tuấn không?”
D nhướn mày nhẹ, không ngạc nhiên, nhưng cũng không vội trả lời. Tuấn, một trong những người họ đã chọn, một người hiểu rõ luật chơi, một người chưa từng có dấu hiệu vượt quá ranh giới. Nhưng nếu Nhật Hạ đã nhắc đến anh ta, có nghĩa là đã có điều gì đó thay đổi.
“Có gì sao?” D hỏi, giọng vẫn trầm ổn.
Nhật Hạ dịu dàng vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực anh, như một thói quen khi cô đang suy nghĩ.
“Em không chắc.” Cô lắc đầu nhẹ. “Nhưng có vẻ… anh ta đã bắt đầu thay đổi.”
D không nói gì. Chỉ có bàn tay anh siết nhẹ eo cô, như một phản xạ. Nhật Hạ biết anh đang chờ nghe thêm và cô kể.
Về ánh mắt của Tuấn khi không có anh ở đó.
Về cách anh ta nhìn cô lâu hơn bình thường.
Về câu nói “Chỉ cần em nhắn một tin, anh sẽ bỏ hết mọi thứ để gặp em.”
D vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt. Nhưng Nhật Hạ biết anh đã hiểu.
Anh khẽ cười nhẹ, bàn tay lướt qua tóc cô một cách đầy trấn an. “Có lẽ anh ta nghĩ rằng em đặc biệt hơn những gì anh ta tưởng.” Giọng anh chậm rãi, như thể điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhật Hạ mỉm cười. Cô không thấy lo lắng. Chỉ là một sự ghi nhận rằng một trò chơi vốn dĩ rất cân bằng nay đã có một người đi lệch khỏi quỹ đạo.
Nhật Hạ nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ anh, hơi thở phả nhẹ trên da anh. “Anh không thấy lạ sao?”
D khẽ cười. “Không.”
Anh vuốt nhẹ lưng cô, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối. “Anh đã chờ chuyện này từ lâu.”
Nhật Hạ không bất ngờ. D luôn luôn biết. Anh hiểu cô. Hiểu trò chơi này. Hiểu những người đàn ông mà họ đã chọn. Và anh biết rằng một ngày nào đó, sẽ có kẻ quên mất rằng đây chỉ là một trò chơi.
Nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì chỉ cần cô không thay đổi, thì không có gì đáng lo cả. Nhật Hạ cười nhẹ, siết chặt vòng tay quanh anh.
Nhật Hạ vẫn tiếp tục cuộc sống như trước đây, không có gì thay đổi. Những buổi hẹn với những người đàn ông trong vòng tròn của họ vẫn đều đặn diễn ra, như một phần trong mối quan hệ của cô và D. Mọi thứ vẫn vận hành trơn tru, theo đúng quỹ đạo mà họ đã thiết lập từ trước. Những bữa tối lãng mạn, những cuộc gặp gỡ, những đêm dài nồng nhiệt, tất cả đều chỉ là một phần trong cuộc chơi mà cả hai cùng tận hưởng.
Nhưng giữa những nhịp điệu đều đặn đó, có một thứ đang âm thầm đổi khác. Một điều không quá rõ ràng, không quá nổi bật, nhưng cũng không thể hoàn toàn bị bỏ qua. Tuấn đang thay đổi.
Ban đầu, sự thay đổi này diễn ra rất chậm, gần như không thể nhận thấy. Nhật Hạ không để tâm ngay lập tức. Với cô, tất cả những người đàn ông trong vòng tròn này đều có cách phản ứng khác nhau, có những giai đoạn khác nhau trong cách họ tiếp nhận trò chơi này. Một số người tận hưởng sự mới mẻ và kích thích, một số người giữ thái độ thờ ơ và chỉ xem đây là một cuộc vui đơn thuần, một số khác thích sự chinh phục trong khuôn khổ an toàn mà cô mang lại.
Nhưng Tuấn dường như không còn giống với chính anh ta của những lần trước.
Anh ta không còn chỉ xem những cuộc hẹn với Nhật Hạ là một phần trong trò chơi. Có gì đó thay đổi trong cách anh ta nhìn cô, trong cách anh ta đáp lại từng câu nói của cô, trong cách anh ta phản ứng với những cử chỉ dịu dàng mà cô vẫn luôn dành cho tất cả những người đàn ông khác.
Nhật Hạ nhận thấy ánh mắt Tuấn lưu lại lâu hơn mỗi khi cô cười, mỗi khi cô nghiêng đầu nhìn anh, mỗi khi cô chạm nhẹ vào tay anh như một cách thể hiện sự thân mật thường thấy trong những cuộc hẹn như thế này.
Cô nhận ra cách anh ta trả lời tin nhắn của cô nhanh hơn, cách anh ta luôn sẵn sàng điều chỉnh lịch trình chỉ để có thể gặp cô vào bất cứ lúc nào.
Cô nhận ra cách anh ta bắt đầu chọn những nhà hàng mà cô thích, nhớ cả những món ăn mà cô từng gọi, thậm chí đôi khi gọi sẵn trước khi cô đến.
Cô nhận ra những món quà nhỏ mà anh ta bắt đầu tặng cô. Không phải những món quà hào nhoáng, xa xỉ, mà là những thứ có ý nghĩa cá nhân, như thể anh ta muốn cô nhớ đến anh ta theo một cách đặc biệt hơn.
Nhật Hạ không phản ứng.
Cô không từ chối những cử chỉ đó, nhưng cũng không đáp lại theo cách mà Tuấn có thể mong chờ. Với cô, chúng không có giá trị thực sự. Chúng chỉ làm nổi bật lên một sự thật rằng Tuấn đang dần bước ra khỏi ranh giới vốn đã được xác lập ngay từ đầu.
Tuy vậy, cô vẫn im lặng. Cô không vội vã làm gì cả. Tuấn chưa làm gì quá giới hạn. Anh ta chỉ mới lạc lối trong suy nghĩ, nhưng chưa bước một bước nào sai lầm.
Và Nhật Hạ muốn chờ xem anh ta sẽ đi bao xa trước khi cô đặt dấu chấm hết. Cô không cần phải làm gì cả. Chỉ cần tiếp tục như cũ, giữ nguyên sự ngọt ngào giả vờ, và quan sát. Bởi vì sớm hay muộn, Tuấn sẽ tự đẩy bản thân đến ranh giới mà anh ta không thể quay lại.
D vẫn luôn biết. Nhật Hạ vẫn kể cho anh nghe mọi thứ, như cô vẫn luôn làm. Cô kể về những buổi hẹn, về những cuộc trò chuyện, về những dấu hiệu nhỏ mà cô nhận thấy từ Tuấn.
D không nói nhiều về chuyện này. Anh không bao giờ đặt câu hỏi thừa thãi. Không có bất kỳ sự ghen tuông nào, cũng không có sự quan tâm đặc biệt nào. Anh chỉ đơn giản là lắng nghe, mỉm cười, rồi gật đầu.
Một đêm nọ, khi Nhật Hạ vừa trở về từ một buổi hẹn, cô rúc vào vòng tay D như mọi lần, hơi thở cô vẫn còn vương chút hơi lạnh của đêm muộn.
“Anh nghĩ sao?” Nhật Hạ hỏi, giọng cô mềm mại, nhưng trong đó có chút gì đó thích thú.
D khẽ vuốt nhẹ tóc cô, bàn tay anh trượt dọc theo sống lưng cô một cách chậm rãi và trầm ổn.
“Anh nghĩ cậu ta đang tự làm khó mình,” anh nói, giọng bình thản như thể đang nhận xét về một cơn mưa ngoài cửa sổ.
Nhật Hạ bật cười khẽ. Cô cũng nghĩ vậy.
Tuấn vẫn chưa làm gì quá giới hạn, nhưng rõ ràng là anh ta đang thay đổi.
Anh ta đang tự vẽ ra một bức tranh mà anh ta nghĩ rằng mình có thể chạm vào.
Nhật Hạ không thấy phiền. Cô đã gặp những người như vậy trước đây. Một số người tỉnh táo nhận ra sự nhầm lẫn của mình và rút lui trước khi mọi thứ đi quá xa. Một số khác cố gắng tiến xa hơn và tự khiến mình vỡ mộng.
Tuấn thuộc loại nào, cô vẫn chưa chắc. Nhưng điều đó không quan trọng. Nó không có tác động gì đến cô, và chắc chắn càng không có tác động gì đến D.
– Ngày Tuấn Thách Thức Nhật Hạ và D…
Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường vắng, ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài thành những vệt sáng mờ ảo trên cửa kính. Nhật Hạ lặng lẽ nhìn ra ngoài, đầu tựa vào ghế, mái tóc mềm xõa nhẹ trên vai, đôi mắt long lanh phản chiếu thứ ánh sáng dịu dàng của màn đêm.
Bên cạnh cô, Tuấn giữ im lặng, hai tay nắm chặt vô lăng nhưng không hoàn toàn tập trung vào việc lái xe. Không gian trong xe không căng thẳng, nhưng cũng không còn sự nhẹ nhàng quen thuộc như những lần trước.
Nhật Hạ cảm nhận được điều đó. Cô luôn luôn cảm nhận được khi một người đàn ông bắt đầu có những suy nghĩ vượt ngoài giới hạn.
Cuộc hẹn đêm nay không có gì đặc biệt. Một khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, một căn phòng xa hoa, những khoảnh khắc nồng nhiệt như bao lần khác. Nhưng có một thứ gì đó trong ánh mắt Tuấn không còn như trước.
Cách anh ta chạm vào cô không còn chỉ là ham muốn đơn thuần. Cách anh ta ôm cô sau đó không còn là sự thỏa mãn. Cách anh ta nhìn cô khi cô bước ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong lớp vải mềm mại, không còn là ánh mắt của một người đàn ông đang tận hưởng trò chơi này, mà là của một người đàn ông đang bắt đầu tin rằng đây là một điều gì đó hơn thế.
Và bây giờ, khi anh ta đưa cô đến điểm hẹn, nơi D đang đợi để đưa cô về nhà, Nhật Hạ biết điều sắp xảy ra. Cô không quay sang nhìn Tuấn. Cô chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Chiếc xe dừng lại bên lề đường. Từ xa, Nhật Hạ có thể thấy D đang đứng dựa vào xe của anh, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Anh không tỏ ra sốt ruột, không kiểm tra điện thoại, không nhìn xung quanh như thể đang đợi ai đó.
Anh chỉ đứng đó, như thể anh biết chính xác rằng cô sẽ xuất hiện ngay khi anh ngẩng đầu lên. Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, đưa tay tháo dây an toàn.
Nhưng trước khi cô kịp mở cửa xe, Tuấn lên tiếng. “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Giọng anh ta không gấp gáp, không có sự bối rối. Nhưng có gì đó nặng nề trong từng chữ. Nhật Hạ ngừng lại, nhưng không quay sang ngay. Cô vẫn đặt tay trên tay nắm cửa, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, cô có thể bước ra ngoài và để cuộc hội thoại này trôi vào quên lãng.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô nhẹ nhàng xoay đầu, ánh mắt bình thản khi đối diện với Tuấn. “Vâng ạ?”
Tuấn không trả lời ngay lập tức. Anh ta nhìn cô một lúc lâu, như thể đang cố tìm ra điều gì đó trong đôi mắt cô, một dấu hiệu, một sự do dự, một chút gì đó chứng minh rằng cô cũng có cảm xúc với anh ta như anh ta tin.
Nhưng anh ta không tìm thấy gì cả. Chỉ có sự bình thản tuyệt đối. Và điều đó khiến anh ta càng muốn thử một lần cuối cùng.
“Em có thể đến với anh được không?”
Nhật Hạ không thay đổi sắc mặt. Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của Tuấn trở nên chậm hơn, như thể chính anh ta cũng không tin rằng mình vừa nói ra câu đó. Cô nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một tia thích thú, nhưng không có sự ngạc nhiên.
Tuấn vẫn ngồi đó, trên ghế lái, mắt dõi theo Nhật Hạ như thể anh ta đang cố tìm kiếm một phản ứng nào đó từ cô. Nhưng cô đã bước ra khỏi xe, mái tóc dài buông rũ trên vai, từng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía người đàn ông vẫn đang đứng đợi cô.
D không nhìn về phía Tuấn. Ánh mắt anh vẫn hướng về Nhật Hạ, như thể ngoài cô ra, không có bất kỳ ai khác trong khung cảnh này. Cô bước đến, không chần chừ, không do dự.
D mở cửa xe cho cô, như một thói quen, như một điều hiển nhiên mà anh đã làm hàng trăm lần trước đó. Nhật Hạ mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng khi lướt qua anh. Cô bước vào trong xe, ngồi xuống, nhưng thay vì đóng cửa ngay, cô nhẹ nhàng dựa vào ghế, chờ đợi.
Chờ đợi điều mà cô biết chắc sẽ xảy ra. D không cần quay đầu lại. Anh biết Tuấn đang đứng đó, phía sau lưng mình.
Và rồi, sau vài giây, Tuấn lên tiếng. “Anh có thể nói chuyện với em một chút không D?”
Giọng anh ta không có sự giận dữ, không có sự nóng vội, nhưng cũng không hoàn toàn điềm tĩnh. Nó mang theo một chút gì đó nén lại, một sự kiên nhẫn mong manh đang dần cạn kiệt.
D không vội quay lại.
Anh đóng cửa xe cho Nhật Hạ trước, động tác chậm rãi, dứt khoát, như thể toàn bộ sự chú ý của anh vẫn chỉ dành cho cô. Khi cửa xe đóng lại, khi Nhật Hạ đã an toàn bên trong, D mới xoay người, ánh mắt trầm ổn đối diện với Tuấn.
Tuấn đứng thẳng, vai hơi căng cứng, hai tay nắm chặt, nhưng giọng anh ta không run rẩy.
“Anh biết tôi muốn nói gì,” Tuấn bắt đầu, ánh mắt kiên định.
D lặng lẽ quan sát anh ta trong một giây, sau đó khẽ nghiêng đầu, đôi mắt bình thản như thể anh thực sự không biết Tuấn định nói gì.
“Tôi không nghĩ vậy,” D đáp, giọng trầm nhưng không mang theo bất kỳ sự chế giễu nào. “Nhưng nếu anh muốn nói thì cứ nói.”
Tuấn siết nhẹ hai tay, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
“Tôi biết anh là ai đối với Nhật Hạ,” anh ta nói, giọng anh ta không quá lớn, nhưng có một sự quyết tâm ẩn trong từng chữ. “Nhưng tôi không tin rằng anh là người duy nhất cô ấy có thể yêu.”
D vẫn giữ nguyên ánh mắt, không có một chút gợn sóng nào trong cảm xúc.
Tuấn tiếp tục.
“Tôi biết cô ấy quan trọng với anh,” anh ta nói. “Và anh có thể tin rằng cô ấy thuộc về anh. Nhưng con người không đơn giản như vậy. Không ai có thể chắc chắn rằng một người sẽ ở bên mình mãi mãi. Và tôi không tin rằng cô ấy không thể yêu ai khác ngoài anh.”
D im lặng trong một thoáng, sau đó khẽ nhếch môi cười. Một nụ cười không mang theo sự chế giễu, cũng không có chút bối rối nào. Nó chỉ đơn giản là một nụ cười của một người đã biết trước tất cả.
“Vậy sao?” Anh hỏi, giọng vẫn bình tĩnh như cũ. “Anh muốn chứng minh điều đó bằng cách nào?”
Tuấn nhìn anh, đôi mắt ánh lên một tia sắc bén. “Bằng chính tôi.”
Nhật Hạ, từ bên trong xe, khẽ nhắm mắt lại.
Cô không bất ngờ.
Cô đã biết từ lâu rằng Tuấn sẽ nói ra điều này.
D thì vẫn như cũ, không có phản ứng mạnh mẽ. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, như thể những lời nói của Tuấn không có gì ngoài dự đoán.
“Cậu nghĩ rằng cậu có thể khiến cô ấy thay đổi?” D hỏi, giọng anh vẫn giữ nguyên một nhịp điệu trầm ổn.
Tuấn không do dự. “Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy dành đủ thời gian với tôi, nếu cô ấy để bản thân mình thực sự suy nghĩ, cô ấy có thể thấy rằng tôi cũng là một lựa chọn.”
D im lặng trong một thoáng. Rồi anh bật cười. Một tiếng cười khẽ, không lớn, không khoa trương, nhưng đủ để khiến Tuấn hơi khựng lại.
“Anh hiểu Nhật Hạ bao nhiêu?” D hỏi, ánh mắt anh lần đầu tiên ánh lên một tia sắc lạnh.
Tuấn mở miệng, nhưng D không cho anh ta cơ hội để trả lời.
“Cậu nghĩ rằng những gì cậu cảm nhận là thật sao?” Giọng anh trầm, nhưng từng chữ như dao cắt qua không khí. “Cậu tin rằng chỉ vì cô ấy dịu dàng với cậu, cậu có thể trở thành một phần trong thế giới của cô ấy?”
Tuấn nắm chặt tay hơn. D tiến một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một khoảng ngắn.
“Cậu đang sống trong một ảo tưởng, Tuấn,” D nói, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. “Cậu nghĩ rằng chỉ vì cậu có cô ấy trong vài giờ mỗi tuần, cậu có thể hiểu được cô ấy?”
Tuấn không lùi lại. Nhưng sự kiên định trong mắt anh ta đã có một vết nứt nhỏ.
D cười nhạt. “Cậu biết gì không?” Anh tiếp tục, giọng thấp dần nhưng mang theo một trọng lượng nặng nề. “Cô ấy đã luôn thuộc về tôi. Và cậu chẳng có gì cả.”
Một sự im lặng kéo dài. Tuấn không thể phản bác. Nhật Hạ vẫn ngồi trong xe, đôi mắt cô bình thản khi nhìn ra ngoài. Cuộc đối thoại này, từ đầu đến cuối, đã có sẵn một kết quả.
Giọng D vang lên rõ ràng trong màn đêm. “Tôi không cần phải bảo cô ấy rời xa cậu.”
Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua kính xe, nơi Nhật Hạ vẫn đang ngồi.
“Cô ấy sẽ tự làm điều đó.”
D quay người và đi vào trong xe. Tiếng cửa xe đóng lại, một âm thanh dứt khoát giữa đêm khuya tĩnh lặng. Nhật Hạ đưa tay cài dây an toàn, nhưng động tác của cô khựng lại khi giọng nói trầm thấp của Tuấn vang lên từ phía bên ngoài.
“Xuống xe đi, Nhật Hạ. Chúng ta cần nói chuyện.”
Cô không vội phản ứng.
Bàn tay vẫn giữ trên dây an toàn, ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt qua D. Anh ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại thả lỏng trên đùi. Anh không nhìn Tuấn, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhật Hạ biết D không thấy bất ngờ, cũng không có ý định ngăn cản. Anh không cần phải làm vậy. Bởi vì với họ, không có gì phải giấu giếm. Cô khẽ thở nhẹ, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Không gian đêm tĩnh lặng bao trùm lấy họ. Đèn đường rọi xuống tạo thành những vệt sáng dài trên nền đất, phản chiếu lên làn váy lụa màu kem của Nhật Hạ, khiến từng cử động của cô như được bao phủ bởi một ánh sáng dịu dàng.
Làn gió khẽ lướt qua, nâng nhẹ mái tóc đen dài của cô, tạo nên một khung cảnh vừa thanh khiết vừa quyến rũ. Đôi mắt cô vẫn như cũ, trong veo nhưng không gợn sóng.
D đứng phía sau cô, dựa nhẹ vào thân xe, cánh tay khoanh lại trước ngực, như một khán giả lặng lẽ quan sát tất cả. Anh không lên tiếng, cũng không cần thiết phải lên tiếng.
Tuấn thì ngược lại. Anh ta đứng đối diện với Nhật Hạ, hai tay nắm chặt như thể đang cố kiềm chế điều gì đó. Ánh mắt anh ta không còn là ánh mắt của một người chỉ đang tận hưởng trò chơi. Mà là ánh mắt của một người đàn ông đang cố gắng níu giữ điều mà anh ta nghĩ rằng mình có thể đánh mất.
“Anh có một câu hỏi,” Tuấn nói, giọng trầm nhưng mang theo một chút căng thẳng.
Nhật Hạ không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không vội đáp.
Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh ta tối lại dưới ánh đèn đường. “Em có chắc rằng D là lựa chọn duy nhất của em không?”
Câu hỏi vang lên giữa khoảng không yên tĩnh. Một câu hỏi quá quen thuộc. Một câu hỏi của những kẻ tin rằng tình yêu chỉ là sự lựa chọn, không phải điều tuyệt đối.
Nhật Hạ hơi nghiêng đầu, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi cô. Cô không trả lời ngay lập tức. Cô để câu hỏi ấy lơ lửng giữa không trung, để chính nó phản chiếu lại vào người đã hỏi. Rồi, cô nhẹ nhàng lên tiếng, từng chữ chậm rãi như thể cô đang cẩn thận đặt từng viên đá lên một con đường không có lối rẽ.
“Anh nghĩ rằng em chưa từng có lựa chọn khác sao?”
Tuấn khựng lại. Nhật Hạ tiến một bước, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại một chút.
Gió lướt qua, lay nhẹ làn tóc dài buông trên vai cô, tạo nên một hình ảnh vừa dịu dàng vừa kiên định. “Anh nghĩ rằng em chưa từng gặp ai khác thông minh hơn anh ấy, giàu có hơn anh ấy, dịu dàng hơn anh ấy sao?”
Giọng cô vẫn mềm mại, nhưng ẩn sâu bên trong là một sự chắc chắn không thể lung lay.
“Em đã gặp rất nhiều người,” cô nói tiếp, đôi mắt cô như ánh sao phản chiếu trên mặt nước tĩnh lặng. “Nhưng chưa ai trong số họ có thể khiến em rời xa anh ấy.”
Tuấn không nói gì. Nhưng Nhật Hạ có thể thấy sự dao động trong ánh mắt anh ta. Cô không cần anh ta trả lời. Cô đã biết câu trả lời.
D vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Nhưng sự im lặng của anh có trọng lượng hơn bất kỳ lời nói nào.
Tuấn quay sang D, giọng anh ta trầm xuống. “Anh nghĩ sao?”
D hơi nghiêng đầu, như thể anh vừa được kéo vào một cuộc trò chuyện mà anh không cần phải tham gia. Nhưng rồi, anh nhún vai nhẹ.
“Cô ấy đã nói rồi,” anh nói đơn giản. “Tôi không cần phải nghĩ gì thêm.”
Tuấn siết chặt tay, đôi mắt anh ta vẫn không muốn chấp nhận. “Anh không thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi.”
D bật cười khẽ, một nụ cười không có sự chế giễu, cũng không có sự bận tâm.
Anh chậm rãi đáp “Anh đang nói về người phụ nữ đã chọn tôi ngay cả khi cô ấy có thể có tất cả mọi thứ khác sao?”
Tuấn mở miệng, nhưng không có lời nào thoát ra. Nhật Hạ nghiêng đầu, đôi mắt cô long lanh dưới ánh đèn.
“Em không chọn D vì em không có lựa chọn nào khác,” cô nói, giọng vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cô đưa tay lên, khẽ chạm vào tay D, một cử chỉ không phải để thể hiện quyền sở hữu, mà là một lời khẳng định.
“Em chọn anh ấy… bởi vì dù có bao nhiêu lựa chọn đi nữa, anh ấy vẫn là người duy nhất em muốn.”
Không gian chìm trong sự im lặng căng thẳng. Lời nói của Nhật Hạ vẫn còn vang vọng trong đầu Tuấn, như một nhát dao sắc lạnh cắt đứt mọi hy vọng mong manh cuối cùng của anh ta. Anh ta đã mong đợi điều này. Anh ta đã biết câu trả lời từ trước. Nhưng khi nó thực sự được nói ra, nó vẫn đau hơn anh ta tưởng.
Bàn tay Tuấn siết chặt lại bên hông, những đốt ngón tay trắng bệch. Ánh mắt anh ta tối lại, hơi thở nặng nề hơn, như thể có một cơn bão đang cuộn trào trong lồng ngực.
Anh ta không muốn chấp nhận.
D vẫn đứng đó, điềm tĩnh như một tảng đá không thể lung lay. Nhật Hạ đứng bên cạnh anh, mái tóc dài khẽ lay động trong gió, ánh đèn đường phản chiếu lên làn da trắng ngần của cô, tạo nên một vẻ đẹp thanh thoát như hư ảo. Và chính điều đó khiến Tuấn càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Cô quá đẹp, quá hoàn mỹ, quá xa vời. Một người như cô, có thể thuộc về bất kỳ ai, nhưng cô lại chọn một người duy nhất. Và người đó không phải anh ta.
“Nhật Hạ…” Giọng Tuấn khàn đi.
Anh ta tiến một bước về phía cô.
Nhật Hạ vẫn giữ nguyên ánh mắt điềm tĩnh, không có sự sợ hãi, cũng không có sự e dè. Cô không lùi lại.
Nhưng D thì khác. Ngay khi Tuấn bước tới, D nhẹ nhàng ngả người lên phía trước, một động tác gần như không đáng chú ý, nhưng mang theo một sự cảnh báo ngầm.
D không để ai vượt qua ranh giới. Tuấn dừng lại, như thể có một áp lực vô hình giữ anh ta đứng yên tại chỗ. Nhưng cơ thể anh ta vẫn căng cứng, như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn.
“Em chắc chắn đến vậy sao?” Giọng anh ta run lên. “Em không muốn suy nghĩ lại sao?”
Nhật Hạ nghiêng đầu, ánh mắt cô dịu dàng nhưng sắc bén như lưỡi dao. “Anh nghĩ em cần phải suy nghĩ sao?”
Tuấn hít một hơi sâu, như thể anh ta đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng cảm xúc của anh ta đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh ta giơ tay lên, không phải để làm hại cô, nhưng có lẽ là để giữ lấy một thứ gì đó đang trôi tuột khỏi tầm tay.
Nhưng D đã di chuyển trước khi anh ta kịp chạm vào Nhật Hạ. Một lực mạnh đè xuống cổ tay Tuấn. Không quá thô bạo, nhưng đủ để khiến anh ta không thể nhúc nhích.
D không cần phải dùng sức nhiều. Anh chỉ đơn giản là nắm chặt cổ tay Tuấn và giữ nguyên. Một sự cảnh báo không lời. Tuấn đông cứng tại chỗ, hơi thở gấp gáp.
D nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt lạnh lẽo như một đại dương sâu không thấy đáy. “Dừng làm điều mà anh phải hối tiếc.”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng mang theo một trọng lượng không thể chối bỏ. Không có sự đe dọa cũng không có sự giận dữ. Và Tuấn hiểu rằng anh ta không thể chống lại điều đó. Bàn tay anh ta run lên, rồi dần dần thả lỏng.
D buông cổ tay anh ta ra. Không cần nói thêm bất cứ lời nào. Tuấn lùi lại một bước, cúi đầu xuống, hơi thở anh ta nặng nề. Nhật Hạ nhìn Tuấn, đôi mắt cô không có sự thương hại, chỉ có một chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Không phải tiếc nuối vì cô đã từ chối anh ta. Mà là tiếc nuối vì anh ta đã đi quá xa đến mức này.
“Anh có thể tiếp tục tìm kiếm tình yêu ở một nơi khác,” cô nói nhẹ nhàng. “Nhưng không phải ở em.”
Tuấn khẽ rùng mình, ánh mắt anh ta như trống rỗng trong vài giây.
Nhật Hạ tiếp tục.
“Anh không thua vì D giỏi hơn anh. Anh thua… vì anh không hiểu em.”
Tuấn siết chặt hai tay, nhưng lần này không còn giận dữ nữa. Chỉ có sự thất bại lặng lẽ. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Nhật Hạ thật lâu.
Rồi, anh ta thì thầm một câu. “Một nụ hôn cuối cùng… được không?”
Câu hỏi vang lên, như một lời cầu xin.
Nhật Hạ muốn từ chối nhưng cô không kịp trả lời. Bởi vì trước khi cô có thể mở miệng, một giọng nói khác đã vang lên.
“Không.” Giọng của D.
Không gấp gáp.
Không tức giận.
Không chiếm hữu.
Chỉ là một lời từ chối rõ ràng, dứt khoát, không có chỗ để thương lượng. Nhật Hạ không nhìn Tuấn nữa. Cô quay người, bước vào xe mà không nói thêm lời nào.
Cô không cần phải nói gì thêm.
Cô không cần phải chào tạm biệt.
Cô đã nói tất cả những gì cần nói.
Cửa xe đóng lại và chiếc xe lăn bánh, mang theo người phụ nữ mà Tuấn chưa từng có cơ hội chạm vào trái tim. Anh ta đứng đó, dưới ánh đèn đường lẻ loi. Một bóng hình nhỏ dần, rồi biến mất vào màn đêm. Và cuối cùng, Tuấn hiểu rằng anh ta đã thua. Không phải vì D mà vì anh ta chưa bao giờ có cơ hội ngay từ đầu.
Tuấn biến mất khỏi cuộc sống của họ như một cơn gió thoảng qua. Không còn cái tên đó xuất hiện trong nhóm Zalo. Không ai trong vòng tròn của họ nhắc đến anh ta nữa. Và cũng không ai quan tâm đến điều đó.
Cuộc sống của Nhật Hạ và D quay lại quỹ đạo vốn có, trơn tru, ổn định, không gợn sóng.
Nhật Hạ vẫn đi hẹn hò, vẫn có những buổi tối thân mật với những người đàn ông khác. Cô vẫn dành cho họ sự dịu dàng vừa đủ, ánh mắt đầy mê hoặc, nụ cười ngọt ngào như mật ong tan trên đầu lưỡi. Nhưng có một điều đã thay đổi. Cô không còn để ai có cơ hội đi xa hơn nữa.
Tuấn không phải người đầu tiên có cảm xúc với Nhật Hạ. Đã từng có những người khác trước anh ta, những kẻ dần dần mơ mộng về một điều gì đó xa hơn những gì họ được phép có. Nhưng chưa ai từng phản ứng mạnh mẽ như Tuấn.
Những người trước đó, khi nhận ra ranh giới không thể vượt qua, họ lặng lẽ rút lui, hiểu rằng họ chỉ là một phần trong trò chơi, không phải nhân vật chính. Hoặc họ sẽ thổ lộ với Nhật Hạ và tự giác rút lui khi cô từ chối.
Còn Tuấn, anh ta đã tự đẩy mình đến giới hạn. Và Nhật Hạ không muốn có thêm một Tuấn thứ hai. Từ đó, cô không còn cho phép ai có cơ hội đi sai hướng. Chỉ cần một ánh mắt quá dài, một sự quan tâm quá mức, một tin nhắn lạc đề, bất kỳ dấu hiệu nào nhỏ nhất của tình cảm phát triển, người đó sẽ lập tức bị loại bỏ.
Không có cảnh báo và không có lời giải thích.
D không vội tìm người thay thế Tuấn. Anh không cần phải vội. Anh dành thời gian quan sát, đánh giá, cân nhắc từng lựa chọn. Không phải ai cũng có thể bước vào vòng tròn này, không phải ai cũng có thể đứng đúng vị trí mà họ nên đứng.
Và hơn hết, không phải ai cũng xứng đáng chạm vào Nhật Hạ. Nhật Hạ không quan tâm đến quá trình tuyển chọn của D. Cô tin tưởng anh tuyệt đối. Không ai hiểu cô hơn anh.
Và cuối cùng, khi D tìm được một cái tên mới để điền vào chỗ trống, Nhật Hạ chỉ đơn giản là gật đầu. “Anh thấy phù hợp thì em sẽ thử.”
Những cuộc hẹn vẫn tiếp tục diễn ra như trước, Nhật Hạ vẫn diễn như trước. Cô vẫn dịu dàng, vẫn quyến rũ, vẫn khiến những người đàn ông trong vòng tròn của họ cảm thấy họ là người duy nhất trong khoảnh khắc đó.
Những ánh mắt ngọt ngào.
Những cái chạm nhẹ khơi gợi.
Những nụ hôn kéo dài như một lời hứa hẹn đầy mê hoặc.
Cô vẫn đóng vai một tình nhân hoàn hảo, một người phụ nữ khiến họ nghĩ rằng họ có tất cả. Cô muốn tạo cho D những khoái cảm tốt nhất.
Nhưng chỉ cần một người lệch quỹ đạo, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ nhất của ảo tưởng, cô sẽ dứt khoát loại bỏ họ khỏi cuộc chơi. Không có ngoại lệ.
…
Còn tiếp…