Phần 5: Hẹn Hò Với Trai Lạ
Buổi tối dịu dàng trôi qua trong ánh đèn vàng ấm áp.
Nhật Hạ ngồi trên sofa, chân trần gác nhẹ lên đùi D, chiếc váy ngủ lụa mềm mại ôm lấy dáng người mảnh mai. Một tay cô cầm điện thoại, tay còn lại vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực anh, như một thói quen khi cô có điều gì đó muốn nói.
D lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt bình thản nhưng đầy chiều chuộng.
Cô không cần vội.
Cô biết anh luôn kiên nhẫn chờ cô lên tiếng trước.
Một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Lâm: “Tuần này anh muốn tự nấu một bữa tối cho em. Ở nhà anh.”
Một lời mời đơn giản. Không quá táo bạo, nhưng đủ để ẩn ý. Lâm không nói thẳng ra rằng anh ta muốn có một không gian riêng tư với cô, nhưng Nhật Hạ hiểu. Và quan trọng hơn cô biết D sẽ phản ứng thế nào khi nghe điều này.
Cô đặt điện thoại xuống, ngón tay lướt nhẹ lên cổ áo D, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa một sự tinh nghịch “Anh ấy mời em đến nhà ăn tối.”
D vẫn không vội trả lời. Anh đặt tách trà xuống bàn, quay sang đối diện cô, ánh mắt trầm lắng nhưng ánh lên một tia thích thú.
“Thế em định làm gì?”
Nhật Hạ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn đầu giường. “Em định hỏi anh trước.”
D khẽ siết eo cô, một động tác vừa đủ mạnh để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh, nhưng không hề gấp gáp. “Em có muốn đi không?”
Nhật Hạ không trả lời ngay. Cô di chuyển chậm rãi, trườn lên một chút để đối diện với anh, bàn tay vuốt dọc theo đường xương quai xanh của anh một cách vô thức.
“Anh có muốn em đi không?”
D nhìn cô thật lâu, đôi mắt anh sâu như đại dương, như thể đang cân nhắc một điều gì đó.
Rồi anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối “Vợ đi đi.”
Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như có cả một vở kịch đang chờ được diễn ra. Cô biết anh muốn điều này. Vậy thì, cô sẽ không làm anh thất vọng.
– Nhà Lâm…
Cửa thang máy mở ra, Nhật Hạ bước vào hành lang dài lát gỗ, ánh sáng vàng dịu trải đều trên từng bước chân cô. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gót giày cao chạm nhẹ xuống nền gỗ, tạo ra một nhịp điệu chậm rãi và đầy chủ ý.
Căn hộ của Lâm nằm ở tầng cao, một không gian mở với cửa kính lớn nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn. Nội thất đơn giản nhưng sang trọng, mang gam màu trung tính với những đường nét tinh tế. Một bộ sofa da đen đặt ngay trung tâm, quầy bếp mở phía bên kia, nơi một chai rượu vang đã được mở sẵn, ly thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh đèn chùm tinh xảo.
Không gian này giống hệt con người Lâm. Chỉnh chu, kiểm soát và đầy dụng ý.
Lâm đứng ở quầy bếp, tay áo sơ mi xắn lên, nụ cười tự tin nở trên môi khi nhìn thấy cô.
“Đúng giờ lắm.” Anh ta đặt chai rượu xuống, tiến lại gần, ánh mắt lướt nhẹ trên người cô.
Hôm nay, Nhật Hạ chọn một chiếc váy lụa xanh nhạt, vạt váy dài chạm mắt cá chân nhưng ôm lấy đường cong mềm mại, tạo nên một vẻ đẹp thanh lịch nhưng quyến rũ đến khó cưỡng.
Cô cười nhẹ, bàn tay khẽ đặt lên mép bàn. “Anh làm em tò mò không biết đầu bếp hôm nay có giỏi không.”
Lâm bật cười, kéo ghế cho cô ngồi xuống. “Em thử rồi sẽ biết.”
Món ăn đơn giản nhưng được bày biện đẹp mắt, một phần steak chín vừa, salad tươi mát, cùng một ly vang đỏ sóng sánh.
Lâm biết cách làm cho bữa tối trở nên thoải mái. Không có những câu hỏi vồ vập, không có lời tán tỉnh quá lộ liễu. Anh ta biết cách khiến đối phương cảm thấy dễ chịu, và đó chính là điều nguy hiểm nhất.
Nhật Hạ đáp lại bằng những câu chuyện nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cười khẽ trước một lời nói đùa tinh tế của anh ta. Cô không tỏ ra quá xa cách, nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng.
Cô biết điều Lâm thực sự muốn không nằm trên bàn ăn này. Bữa tối kết thúc, ly rượu trên tay cô chỉ còn một nửa.
Lâm ngả người ra sau, tay cầm ly rượu, ánh mắt anh ta không còn chỉ dừng lại ở những cuộc trò chuyện. “Anh có thể đưa em đi tham quan một vòng không?”
Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, chậm rãi đặt ly xuống bàn. “Vâng.”
Căn hộ của Lâm đơn giản nhưng đầy dụng ý, từ những bức tranh trừu tượng trên tường, đến những kệ sách được sắp xếp cẩn thận.
Nhưng điều quan trọng nhất, phòng ngủ của anh ta.
Lâm đẩy cửa bước vào trước, bật đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ phủ khắp căn phòng. Một chiếc giường lớn đặt giữa, ga giường tông màu trầm, không khí phảng phất một mùi hương nam tính nhẹ nhàng.
Nhật Hạ đứng trước ngưỡng cửa, không vội bước vào. Lâm quay lại, nhìn cô, một tay anh ta đặt lên mép cửa, như thể chờ đợi một phản ứng từ cô.
“Anh không định làm gì em đâu,” giọng anh ta trầm thấp, mang theo một chút ý cười.
Nhật Hạ khẽ cười, bước vào, ánh mắt vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh đầy kiểm soát. Cô biết đây là lúc mọi thứ thực sự bắt đầu. Lâm tiến đến gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, kéo cô lại gần. Nhật Hạ không phản kháng.
Cô để anh ta chạm vào mình, để hơi thở anh ta phả nhẹ lên làn da cô. Nụ hôn đầu tiên đến không vội vã, nhưng đầy khao khát. Lâm ôm lấy gương mặt cô, môi anh ta áp xuống môi cô, một sự chiếm hữu dịu dàng nhưng không che giấu khát vọng.
Nhật Hạ đáp lại không phải vì cô muốn. Mà vì cô biết D sẽ muốn cô làm vậy. Bàn tay Lâm trượt dọc theo sống lưng cô, rồi dừng lại trên bờ eo, hơi siết chặt. Không dừng lại ở đó, anh ta tiếp tục di chuyển, bàn tay anh ta chậm rãi lướt lên phía trước, đến nơi mà chỉ có D mới từng thực sự có được.
Nhật Hạ khẽ rùng mình, nhưng không phải vì Lâm. Mà vì cô đang nghĩ về khoảnh khắc khi cô kể lại điều này với D.
Lâm thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn đi vì hơi men và khao khát “Em thật đẹp, Nhật Hạ.”
Bàn tay anh ta xoa nhẹ ngực cô, cảm nhận độ mềm mại bên dưới lớp vải mỏng. Nhật Hạ không né tránh, cũng không thúc đẩy. Cô để anh ta tiếp tục, nhưng trong một khoảng thời gian mà cô cho phép. Rồi, khi Lâm bắt đầu đi xa hơn, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay anh ta, khẽ siết lại.
Lâm thoáng ngạc nhiên, nhưng trước khi anh ta kịp hỏi, cô đã nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi anh ta, đôi mắt ánh lên một nét gì đó nửa như nghịch ngợm, nửa như khiêu khích.
“Ra sofa đi.” Giọng cô mềm như lụa.
Một lời đề nghị nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để Lâm hiểu rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô. Anh ta cười khẽ, rồi để cô kéo tay mình ra ngoài. Cả hai ngồi xuống chiếc sofa da đen, đèn phòng khách vẫn mờ ảo, tạo nên một không gian tràn ngập sự gần gũi.
Nhật Hạ dựa nhẹ vào thành ghế, chân vắt chéo, mái tóc đen mềm mại xõa xuống bờ vai trần, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm như thể cô đang chờ đợi điều gì đó.
Và tất nhiên, Lâm không để cô phải đợi lâu. Anh ta nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô, không vội vã nhưng cũng không quá dè dặt. Nhật Hạ đáp lại, một cách chậm rãi nhưng có kiểm soát, để anh ta cảm thấy mình đang dần bước sâu hơn vào thế giới của cô.
Bàn tay Lâm vuốt dọc theo cánh tay cô, rồi trượt xuống eo, nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn. Nhật Hạ không phản đối. Cô để anh ta dẫn dắt, nhưng chỉ trong giới hạn mà cô cho phép.
Bàn tay Lâm lướt lên, dừng lại ngay nơi bầu ngực đầy đặn vẫn còn được che phủ dưới lớp vải lụa mềm mại. Hơi thở anh ta trở nên nặng nề hơn. Anh ta không hỏi, cũng không xin phép, vì ánh mắt cô đã là câu trả lời.
Bàn tay anh ta chậm rãi xoa nhẹ, cảm nhận sự mềm mại dưới lớp áo. Rồi một lúc sau, Lâm mạnh dạn hơn. Anh ta đưa tay ra sau, tìm đến hàng móc áo ngực, như thể đang chờ xem Nhật Hạ có phản đối hay không.
Nhưng cô không làm gì cả. Không ngăn cản cũng không thúc đẩy. Cô chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt điềm tĩnh nhưng đầy thách thức. Và đó là tất cả những gì Lâm cần để tiếp tục.
Lớp vải cuối cùng giữa bàn tay anh ta và làn da cô biến mất, để lại một khoảng trống mà hơi thở anh ta trở nên gấp gáp hơn. Lâm cúi xuống, đôi môi anh ta lần tìm đến bờ vai trần thanh thoát, bàn tay vuốt ve từng đường nét hoàn hảo của cô.
Rồi, anh ta trượt xuống thấp hơn. Bàn tay anh ta di chuyển chậm rãi, từ eo, xuống hông, rồi lướt nhẹ lên đùi cô. Nhật Hạ cảm nhận rất rõ, nhưng không có chút rung động nào. Không có cảm giác bối rối, không có sự hồi hộp hay khao khát. Cô chỉ đơn thuần quan sát chính mình, như thể đây là một vai diễn mà cô đã quá quen thuộc.
Lâm càng lúc càng bị cuốn vào hơi thở, vào làn da, vào sự quyến rũ không thể cưỡng lại của Nhật Hạ. Lâm không vội vàng. Anh ta di chuyển một cách kiên nhẫn, tận hưởng từng giây phút, từng khoảng cách nhỏ dần giữa hai người.
Bàn tay anh ta vuốt ve dọc theo sống lưng cô, rồi trượt xuống eo, cảm nhận đường cong mềm mại qua lớp vải lụa.
Nhật Hạ không tránh né. Cô để cơ thể mình đón nhận những cử chỉ ấy, để Lâm nghĩ rằng anh ta đang từng bước tiến gần hơn đến cô. Rồi, một sự động chạm táo bạo hơn. Bàn tay anh ta trượt xuống, tìm đến nơi mà chỉ có D thật sự sở hữu.
Một cái chạm chậm rãi, thăm dò. Cơ thể Nhật Hạ khẽ run lên một chút, như phản ứng tự nhiên với những kích thích thể xác. Lâm cảm nhận được điều đó. Và anh ta được khích lệ bởi phản ứng của cô. Nhưng Nhật Hạ biết rõ điều gì đang xảy ra.
Cô biết đó chỉ là phản ứng bản năng, không hơn không kém. Trái tim cô vẫn bình lặng. Tâm trí cô không hề dao động. Mọi thứ chỉ đang diễn ra vì cô muốn có một câu chuyện hoàn chỉnh để kể lại cho D.
Lâm tiếp tục, từng chuyển động chậm rãi nhưng ngày càng táo bạo hơn. Nhật Hạ không rên rỉ một cách cố ý, nhưng hơi thở của cô trở nên ngắt quãng, đôi lúc cơ thể khẽ chuyển động theo những gì anh ta đang làm.
Cô không thể phủ nhận rằng cơ thể cô đang cảm nhận khoái cảm. Nhưng đó chỉ là khoái cảm của thể xác. Nó không thể chạm đến trái tim cô. Không thể khiến cô rung động. Nó không giống những gì cô cảm thấy khi ở bên D.
Bởi vì D không chỉ chạm vào cơ thể cô, anh chạm đến cả linh hồn cô.
Và khi Lâm muốn nhiều hơn, khi anh ta nghĩ rằng mình đã chiếm trọn được khoảnh khắc này. Nhật Hạ nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh ta, siết nhẹ. Một động tác rất nhỏ. Nhưng nó chứa đựng sự kiểm soát tuyệt đối.
Lâm dừng lại.
Hơi thở anh ta vẫn còn nặng nề, ánh mắt lấp đầy sự khao khát. Nhưng anh ta hiểu rằng không thể vượt qua ranh giới mà cô vừa đặt ra. Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, không cần nói gì thêm. Cô đã cho anh ta quá nhiều để anh ta tin rằng mình đang ở rất gần, nhưng vẫn đủ để giữ lại sự bí ẩn khiến anh ta không thể chạm đến hoàn toàn.
Và tối nay, khi cô kể lại chuyện này cho D, cô biết anh sẽ lắng nghe từng chi tiết, ánh mắt anh sẽ tối lại, bàn tay anh có thể siết eo cô chặt hơn một chút, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được sự thích thú “Và em đã cảm thấy gì?”
– Về Nhà…
Căn hộ tràn ngập hơi ấm quen thuộc, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên bề mặt kính, làm nổi bật bóng dáng cao lớn của D đang ngồi trên sofa. Anh đã chờ sẵn. Nhật Hạ không cần nhìn vào đồng hồ để biết rằng D vẫn luôn đợi cô như thế, bất kể cô về trễ đến đâu.
Cô cởi giày cao gót, từng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi không do dự, cô ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh như một con mèo nhỏ tìm về nơi thân thuộc nhất. Hơi thở cô phả nhẹ lên áo anh, như thể muốn mượn lấy một chút mùi hương quen thuộc để xóa đi dấu vết của tất cả những gì xảy ra trước đó.
D đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần hơn.
“Về rồi à?” Giọng anh trầm thấp, có chút khàn khàn như thể vừa mới rời khỏi một dòng suy nghĩ kéo dài.
Nhật Hạ không trả lời ngay. Cô chỉ gật nhẹ, hai cánh tay vòng qua ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh, như thể đây mới là nơi duy nhất cô thực sự thuộc về.
D không hỏi ngay lập tức. Anh chỉ để cô nằm yên như vậy một lúc, cảm nhận hơi thở chậm rãi của cô, đợi cô tự nguyện lên tiếng. Và rồi, khi cảm giác bình yên ấy đã thấm vào từng tế bào, Nhật Hạ khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn anh, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
“Anh có muốn nghe về tối nay không?”
D nhìn cô thật lâu, như thể đang quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô, rồi gật đầu chậm rãi. “Anh muốn.”
Nhật Hạ không giấu gì. Cô kể lại từ lúc bước vào căn hộ của Lâm, bữa tối được chuẩn bị kỹ lưỡng, ánh mắt mong đợi của anh ta. Cô kể về cách anh ta quan sát cô, cách bàn tay anh ta lần tìm đến từng đường nét trên cơ thể cô, cách anh ta muốn có được cô nhiều đến mức nào.
D lắng nghe một cách chậm rãi và kiên nhẫn. Anh không ngắt lời cô. Chỉ có bàn tay anh siết nhẹ eo cô theo từng chi tiết, như thể cảm nhận từng khoảnh khắc mà cô đang tái hiện lại. Và rồi, khi Nhật Hạ kể đến khoảnh khắc Lâm đi xa hơn, chạm đến nơi mà đáng lẽ cô không để cho ai ngoài D chạm vào, bàn tay D dừng lại một chút.
Cô biết anh đang tưởng tượng. Anh biết chuyện đã xảy ra, nhưng anh không biết chính xác nó như thế nào. Và đó chính là điều làm mọi thứ trở nên thú vị hơn.
“Rồi sau đó?” Giọng D trầm thấp hơn một chút, có một tia gì đó vừa sâu lắng, vừa thích thú.
Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ lên ngực anh, vẽ những vòng tròn vô định.
“Em để anh ấy tiếp tục,” cô thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng.
D nhíu mày nhẹ, nhưng không phải vì khó chịu. Mà vì anh đang bị cuốn vào từng lời kể của cô. Nhật Hạ có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong hơi thở của D, bàn tay anh siết nhẹ eo cô hơn một chút, như thể đang cố gắng kiểm soát một cảm xúc gì đó mà chỉ có anh mới hiểu.
Và rồi, cô kể về khoảnh khắc mà cô đã ngăn lại. Cách cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lâm. Cách cô chủ động dừng mọi thứ, ngay trước khi anh ta có thể vượt qua giới hạn cuối cùng. Cô nhìn D, đôi mắt cô sáng lên trong ánh đèn dịu nhẹ.
“Anh biết không?” Nhật Hạ thì thầm, môi cô kề sát bên tai anh.
D vẫn im lặng, nhưng hơi thở anh chậm lại.
Nhật Hạ mỉm cười, giọng nói nhỏ nhưng đầy chắc chắn. “Lúc đó, em chỉ nghĩ đến anh.”
D không trả lời ngay lập tức. Nhưng Nhật Hạ có thể cảm nhận bàn tay anh siết eo cô chặt hơn một chút, như thể muốn khẳng định rằng cô vẫn đang ở đây, vẫn trong vòng tay anh.
“Và em đã cảm thấy gì?”
Giọng anh trầm xuống, hơi thở phả nhẹ lên làn da cô.
Nhật Hạ khẽ cười, vòng tay qua cổ anh, tựa trán vào trán anh. “Em chỉ muốn về nhà thật nhanh để kể lại cho anh.”
D nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cười. Không cần thêm lời nào nữa. Vì cả hai đều hiểu rất rõ một sự thật không bao giờ thay đổi.
Căn hộ vẫn sáng đèn. Kim đồng hồ trên tường nhích qua con số mười một, nhưng D không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm hay quá nhanh.
Anh vẫn ngồi trên sofa, một tay cầm tách trà còn hơi ấm, tay còn lại lật từng trang sách điện tử trên máy tính bảng. Đôi mắt anh lướt qua từng con chữ, nhưng không thật sự đọc chúng. Anh biết Nhật Hạ đang ở đâu.
Anh biết cô đang làm gì. Và quan trọng nhất, anh biết cô vẫn thuộc về anh, như cô vẫn luôn như vậy. Không có một giây phút nào anh nghi ngờ điều đó. Mọi thứ chỉ là một trò chơi được dựng nên vì anh, dành riêng cho anh. Nhật Hạ không cần nó. Cô không cần bất cứ ai ngoài anh.
Nhưng cô vẫn đắm mình vào nó, vì cô biết rằng anh muốn thấy cô làm điều đó.
Anh thích cảm giác ngồi ở đây, bình thản, nhấp một ngụm trà, và chờ đợi cô trở về, để kể lại tất cả. Không có gì thay đổi cả. Chỉ là bây giờ cô dành nhiều thời gian hơn cho cuộc chơi này. Nhật Hạ đi ra ngoài thường xuyên hơn, khi thì với Lâm, khi thì làm tình với những người đàn ông khác trong vòng tròn của họ.
Cô hẹn hò như một người tình thực thụ. Cô mây mưa như một người phụ nữ cuồng nhiệt. Nhưng chỉ có một người đàn ông duy nhất thực sự chiếm trọn trái tim cô. Và anh không cần bất cứ bằng chứng nào để xác nhận điều đó.
Anh chỉ cần chờ cô về.
Nhật Hạ cũng thế, cô biết D vẫn chờ cô ở nhà.
Dù cô đi bao lâu, dù cô dành bao nhiêu thời gian cho những cuộc hẹn, khi cô trở về, anh vẫn ở đó, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt như mọi ngày, vẫn dịu dàng kéo cô vào lòng mà không một chút nghi ngờ.
Bởi vì D biết cô không thay đổi. Và cô cũng biết mình chưa từng thay đổi. Cô không cần cuộc chơi này.
Không cần những người đàn ông khác.
Không cần những bữa tối lãng mạn với Lâm.
Không cần những vòng tay xa lạ ôm lấy mình.
Tất cả những gì cô làm, chỉ để có điều gì đó kể cho D nghe.
Chỉ để khi cô về đến nhà, khi cô tháo giày, khi cô bước đến bên anh, cô có thể tựa đầu lên vai anh, vòng tay qua ôm lấy anh, rồi thì thầm “Anh có muốn nghe về tối nay không?”
Và cô biết D sẽ mỉm cười, siết nhẹ eo cô, giọng trầm thấp nhưng đầy thích thú “Anh muốn.”
Ban ngày, Nhật Hạ vẫn là người vợ hoàn hảo của D, cùng anh ăn sáng, cùng anh trò chuyện, cùng anh tận hưởng sự yên bình mà họ đã xây dựng bao năm qua.
Buổi tối, cô bước vào một thế giới khác, một thế giới mà cô là người tình của Lâm, là người phụ nữ mà những người đàn ông khác trong vòng tròn của cô và D khao khát.
Cô ra ngoài thường xuyên hơn. Cô hẹn hò với Lâm nhiều hơn, để anh ta nghĩ rằng mình đã chạm đến được một điều gì đó sâu sắc hơn với cô. Cô vẫn gặp gỡ những người đàn ông khác.
D ngồi trên sofa, ánh mắt bình thản như mọi ngày. Anh nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng giày cao gót chạm nhẹ xuống sàn gỗ. Không cần quay lại, anh cũng biết Nhật Hạ đang làm gì. Cô tháo giày, bước chậm rãi đến bên anh.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy anh, đầu tựa lên vai anh. Anh cảm nhận hơi ấm của cô, mùi hương quen thuộc pha lẫn một chút gì đó xa lạ, thứ mà cô mang về từ bên ngoài.
Nhật Hạ tựa đầu lên vai D, ngón tay vẽ những đường vô định trên ngực anh. Bầu không khí trong căn hộ vẫn ấm áp và quen thuộc như mọi ngày, nhưng hôm nay, có một điều khác biệt. D dường như nhận ra cô đang có điều gì đó muốn nói.
“Anh có muốn nghe một chuyện không?” Cô khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
D đặt tách trà xuống bàn, tay anh vuốt nhẹ dọc theo sống lưng cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy chờ đợi. “Anh nghe đây.”
Nhật Hạ im lặng vài giây, như thể đang suy nghĩ cách nói thế nào cho đúng.
Rồi cô chậm rãi lên tiếng “Lâm mời em đến nhà anh ta một lần nữa.”
Cô không cần phải giải thích. Cả hai đều biết ý nghĩa của lời mời này. D không ngạc nhiên.
Chỉ có ngón tay anh siết nhẹ eo cô một chút, như một phản ứng vô thức, nhưng giọng nói anh vẫn điềm đạm như mọi ngày. “Vậy em định làm gì?”
Nhật Hạ nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu.
“Lần này em sẽ để anh ta đi đến giới hạn cuối cùng.”
D nhìn cô một lúc lâu, không gấp gáp, không phán xét. “Vậy à?”
Cô gật đầu, bàn tay vô thức siết nhẹ cổ áo anh, như một thói quen mỗi khi cô nói ra một điều gì đó quan trọng.
“Nhưng…” Cô hơi ngừng lại, “… sau đó em sẽ cắt đứt mọi thứ.”
D khẽ nhướng mày, lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện này, anh thật sự ngạc nhiên. “Vì sao?”
Giọng anh trầm thấp, không phải vì nghi ngờ, mà vì tò mò.
Trước giờ Nhật Hạ chưa bao giờ là người chủ động chấm dứt cuộc chơi.
Cô chưa từng nói rằng cô muốn rời khỏi một ai đó, mọi thứ luôn diễn ra tự nhiên, theo đúng quy luật mà hai vợ chồng họ đặt ra. Nhưng lần này, cô lại chọn cách chấm dứt một cách có chủ đích.
Nhật Hạ chậm rãi ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô không hề dao động. “Em không muốn để Lâm lậm quá sâu.”
D im lặng, chờ cô nói tiếp.
Nhật Hạ thở nhẹ một hơi, giọng cô mềm mại nhưng đầy chắc chắn “Đối với em, đây chỉ là cuộc chơi. Nhưng với anh ta… nó có thể sẽ trở thành điều gì đó khác.”
Cô nhìn vào mắt D, để anh hiểu rằng cô đã suy nghĩ rất kỹ về điều này.
“Lâm không giống những người đàn ông khác trong vòng tròn của chúng ta. Họ biết rõ luật chơi, biết rõ vai trò của họ, biết rằng em chỉ thuộc về anh.”
D vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt anh trầm xuống một chút. Cô biết anh đang suy nghĩ.
Nhật Hạ tiếp tục, giọng nói nhẹ như một lời khẳng định “Nhưng Lâm… em có thể thấy được trong mắt anh ta. Anh ta không chỉ muốn thân xác em, anh ta muốn nhiều hơn thế.”
Cô ngừng lại một chút, rồi thì thầm “Và em không thể cho anh ta thứ đó.”
D hiểu, dù anh chưa từng gặp Lâm, chưa từng nói chuyện trực tiếp với anh ta, nhưng anh biết Nhật Hạ không bao giờ sai về chuyện này.
Cô chưa từng để ai có cơ hội vượt quá ranh giới. Cô chơi một cách hoàn hảo, nhưng không bao giờ để ai lậm quá sâu. D khẽ siết eo cô, kéo cô lại gần hơn, môi anh lướt nhẹ trên mái tóc cô.
“Vậy là em muốn biến anh ta thành một dấu chấm hết hoàn hảo?”
Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, gật đầu. “Phải.”
D cười khẽ, âm thanh trầm thấp mang theo một chút gì đó đầy thích thú. “Vậy thì hãy khiến nó thật hoàn hảo.”
Cô cười theo, chạm nhẹ vào môi anh, như một lời cảm ơn vì anh luôn hiểu cô.
D cúi xuống, khẽ cắn nhẹ lên môi cô, như một dấu ấn ngầm. “Vậy sau khi kết thúc, em có muốn kể cho anh nghe không?”
Nhật Hạ nhìn anh thật sâu, rồi mỉm cười. “Dĩ nhiên rồi. Không kể anh nghe thì em làm mấy chuyện này làm gì cơ.”
Bởi vì mọi thứ cô làm, cuối cùng, vẫn chỉ là để kể lại cho anh nghe. Chỉ có anh mới là người duy nhất mà cô muốn chia sẻ mọi thứ. Và dù có ra sao, dù cô có đi bao xa, cô vẫn sẽ luôn trở về bên anh.
– Nhà Lâm…
Căn hộ của Lâm lần nữa mở cửa đón cô vào.
Không phải là một bữa tối lãng mạn với nến và rượu vang, cũng không phải là những cuộc trò chuyện thăm dò như trước. Hôm nay, họ hẹn hò như một cặp đôi thực thụ. Một bộ phim tình cảm đang chờ trên màn hình lớn. Một chiếc sofa dài, mềm mại, chờ đợi cả hai ngồi xuống cùng nhau.
Không còn khoảng cách.
Không còn sự dò xét.
Chỉ có một người đàn ông đang chìm đắm trong những gì anh ta tưởng rằng mình đã có được. Và một người phụ nữ đang để mọi thứ diễn ra, nhưng chỉ trong giới hạn cô cho phép.
Căn phòng tối lại khi bộ phim bắt đầu. Ánh sáng duy nhất là từ màn hình TV, phản chiếu lên gương mặt Nhật Hạ, làm nổi bật những đường nét mềm mại của cô. Mái tóc dài xõa nhẹ trên vai, làn da trắng mịn như phát sáng trong bóng tối.
Cô không ăn diện cầu kỳ. Một chiếc áo len rộng, rủ nhẹ qua bờ vai, để lộ xương quai xanh tinh tế. Một chiếc quần short lụa đơn giản, tôn lên đôi chân dài thon thả.
Lâm không giấu được ánh mắt si mê khi nhìn cô. Anh ta không chỉ muốn cô. Anh ta muốn giữ lấy cô, muốn biến cô thành của riêng mình. Và Nhật Hạ biết điều đó. Cô cảm nhận được trong từng cái chạm nhẹ, từng ánh mắt mà anh ta dành cho cô. Nhưng cô không ngăn cản. Cô để nó diễn ra, bởi vì cô muốn có một câu chuyện thật trọn vẹn để kể lại cho D.
Lâm vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần hơn. Nhật Hạ không tránh né. Cô tựa đầu vào ngực anh ta, như thể họ thực sự là một đôi tình nhân đang tận hưởng buổi tối bình yên. Nhưng trong lòng cô, không có bất kỳ rung động nào. Không có chút bối rối, không có cảm giác hồi hộp. Bởi vì cô đã biết trước mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.
Những ngón tay Lâm vuốt nhẹ trên cánh tay cô, rồi trượt xuống eo, như một thói quen của một người đàn ông khi có được người phụ nữ trong lòng mình.
Lâm không còn e dè như những lần trước. Bàn tay anh ta siết chặt eo cô hơn, như thể muốn khẳng định sự chiếm hữu. Hơi thở anh ta gấp gáp hơn, cơ thể anh ta áp sát hơn, không còn những động chạm dò hỏi, mà là sự khao khát rõ ràng.
Nhật Hạ đáp lại, nhưng không phải vì cô thực sự bị cuốn theo. Cô làm vậy vì cô biết D sẽ muốn cô làm thế. Cô muốn có một câu chuyện thật hoàn hảo để kể lại cho anh, từng chi tiết, từng cảm giác, từng khoảnh khắc mà cô để Lâm tưởng rằng mình đã hoàn toàn có được cô.
Bàn tay Lâm trượt dọc theo đường cong trên cơ thể cô, tìm đến nơi mà trước đây anh ta chưa từng được chạm vào trọn vẹn. Và Nhật Hạ không ngăn lại. Cô để điều đó xảy ra.
Không chỉ là để chiều theo trò chơi của D, mà còn là để trải nghiệm một điều mới lạ cho chính mình. Đây không phải vì Lâm, cũng không phải vì cô mong muốn điều này từ anh ta. Mà vì cô chưa từng trải qua cảm giác này trước đây. Cảm giác ngoại tình với sự chấp nhận của chồng.
Và điều đó thật lạ lùng, cô muốn biết nó sẽ như thế nào.
Cô muốn biết D sẽ phản ứng ra sao khi cô kể lại mọi thứ.
Cô muốn biết cảm giác của mình sau khi tất cả kết thúc.
Không gian trở nên nóng hơn, từng nhịp thở quấn vào nhau. Lâm không thể rời mắt khỏi cô, không thể ngừng lại. Anh ta cảm thấy như mình đã chạm đến giấc mơ mà anh ta luôn ao ước.
Bàn tay anh ta lần tìm đến mép áo cô, đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng bên dưới lớp vải.
Nhật Hạ vẫn để yên.
Không kháng cự.
Không né tránh.
Và đó chính là tín hiệu mà Lâm đã chờ đợi.
Từng nút áo dần được cởi ra, từng lớp vải mềm mại trượt khỏi làn da cô, từng cái chạm dần trở nên táo bạo hơn.
Hơi thở Lâm trở nên gấp gáp, nhưng Nhật Hạ vẫn bình thản. Cô không mất kiểm soát. Cô hoàn toàn ý thức được mọi thứ đang diễn ra, hoàn toàn kiểm soát bản thân mình. Và điều đó khiến cô càng thấy phấn khích hơn. Cô không chỉ đơn thuần là đang làm theo mong muốn của D.
Mà cô đang thật sự thích thú khi trải nghiệm cảm giác này, cảm giác bước qua một lằn ranh chưa từng chạm đến. Dù cô không yêu Lâm. Dù cô không thực sự rung động vì anh ta. Nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì cuối cùng, dù có ra sao, dù cô có đi bao xa, thì tất cả điều này cũng chỉ dành cho D.
Nhật Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể mình đang dần chìm vào hơi ấm của một người đàn ông không phải chồng cô. Nhưng cô không cảm thấy tội lỗi. Cô không thấy hối hận.
Cô chỉ thấy một cơn sóng cảm xúc dâng lên, lạ lẫm nhưng đầy kích thích.
Và rồi căn hộ sang trọng ngầm tràn trong âm thanh đầy dục vọng. Tiếng rên rỉ sung sướng của một người phụ nữ tuyệt đẹp, âm thanh của hai cơ thể va vào nhau mãnh liệt. Một không gian lãng mạn và đầy ham muốn.
Sau cuộc làm tình nồng cháy, Nhật Hạ nằm kế bên Lâm. Cô ôm lấy Lâm, cơ thể khẽ run lên theo từng đợt dân trào của khoái cảm còn lưu đọng.
Không gian tĩnh lặng. Nhật Hạ vẫn nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, làn da trắng mịn phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ. Hơi thở cô chậm rãi, đều đặn, như thể cô vừa rời khỏi một cơn mê.
Cô thỏa mãn.
Nhưng chỉ là về mặt thể xác. Cơ thể cô vẫn còn chút dư âm của khoái cảm, từng tế bào như còn rung động, nhưng trái tim cô không có chút xao động nào.
Cô biết rõ điều này. Cô không cố phủ nhận, cũng không tìm cách biện minh. Mọi thứ vừa diễn ra đơn thuần là một trải nghiệm. Không hơn, không kém.
Nhật Hạ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ như người vừa bước ra từ một giấc mộng dài. Nhưng trong tâm trí cô, mọi thứ vẫn rất tỉnh táo. Cô cảm nhận rõ ràng từng xúc cảm còn lưu lại trên làn da mình. Hơi ấm từ bàn tay Lâm vẫn còn đó, nhưng nó không khắc sâu vào cô.
Dấu vết của đêm nay sẽ sớm tan biến, giống như một cơn gió thoảng qua.
Nhật Hạ khẽ trở mình, cảm giác ga giường mát lạnh áp vào lưng cô, đối lập hoàn toàn với hơi nóng vẫn còn vương lại trên cơ thể. Đối lập với dòng chất lỏng trắng đục đang chảy ra từ sâu trong cô.
Đôi môi cô hơi hé mở, hơi thở vẫn còn chút gấp gáp. Không phải vì Lâm. Không phải vì những gì anh ta vừa làm với cô. Mà bởi vì đây là một trải nghiệm khác lạ, một điều cô chưa từng thử trước đây. Và nó thú vị theo một cách rất riêng.
Cô thích cảm giác này. Không phải vì cô cần nó. Mà vì D sẽ muốn nghe về điều này.
Lâm nằm bên cạnh, ánh mắt không thể rời khỏi cô. Anh ta nhìn cô như thể cô là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, như thể anh ta vẫn chưa tin được rằng cô thực sự đang ở đây, bên cạnh anh ta, trong khoảnh khắc này.
Nhật Hạ cảm nhận được ánh mắt ấy. Cô không cần quay sang cũng biết rằng Lâm đang ngắm nhìn từng đường nét trên cơ thể cô, đang cố ghi nhớ tất cả. Và cô để yên cho anh ta làm vậy nhưng cô không đáp lại. Cô chỉ nằm đó, đôi mắt khẽ khép hờ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhưng không nói gì.
Cô biết anh ta đang nghĩ gì. Anh ta chắc chắn đang tưởng tượng rằng mọi thứ giữa họ sẽ thay đổi sau đêm nay. Rằng đây không còn là một trò chơi đơn thuần. Rằng anh ta thực sự đã có được cô.
Một lát sau, Nhật Hạ khẽ cựa mình, ánh mắt trở nên sắc nét hơn khi cô dần lấy lại sự tỉnh táo. Cô ngồi dậy, chậm rãi vươn tay lấy quần áo, từng động tác đều thanh thoát và đầy chủ ý. Lâm vẫn nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự say mê. Anh ta không nói gì, chỉ đơn giản là quan sát từng cử động của cô, như thể cố gắng lưu giữ lại tất cả.
Khi cô cài xong hàng cúc áo cuối cùng, Lâm mới khẽ cất tiếng, giọng trầm thấp “Em có muốn ở lại thêm một chút không?”
Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, một nụ cười vừa đủ để không làm anh ta thất vọng, nhưng cũng không có sự hứa hẹn.
Cô lắc đầu. “Hôm nay đến đây thôi.”
Lâm thở ra, có một chút tiếc nuối trong ánh mắt. Nhưng anh ta không biết rằng cô đang nói đến nhiều hơn là chỉ đêm nay. Cô đã quyết định chấm dứt tất cả. Chỉ là cô sẽ không nói điều đó ra.
Khi bước xuống đường, gió đêm thổi nhẹ vào làn da cô, mang theo chút se lạnh của màn đêm tĩnh mịch.
Nhật Hạ cảm thấy nhẹ nhõm. Không có cảm giác tội lỗi. Không có sự hối tiếc.
Chỉ có một sự thỏa mãn sâu lắng, một dư vị còn vương lại trên cơ thể cô, nhưng không chạm được đến trái tim cô. Cô biết, khi cô về đến nhà, D sẽ đợi cô ở đó.
Cô biết, khi cô bước vào, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong đôi mắt ấy sẽ có chút gì đó mong đợi.
Cô biết, khi cô đến gần, vòng tay anh sẽ tự nhiên siết chặt lấy cô, giọng anh trầm thấp hỏi:
“Vậy, em đã cảm thấy thế nào?”
Và cô sẽ cười nhẹ, vùi mặt vào ngực anh, thì thầm bên tai anh:
“Để em kể anh nghe…”
Bởi vì cuối cùng, tất cả mọi thứ cô làm, vẫn chỉ là để kể lại cho D.
Chiếc taxi lướt êm trên con đường vắng, ánh đèn đường hắt những vệt sáng vàng nhạt qua ô kính xe. Nhật Hạ tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt lơ đãng nhìn ra màn đêm tĩnh lặng. Gió khuya mát rượi lùa qua khe cửa, mang theo chút hơi lạnh nhưng không đủ để làm dịu đi dư âm của những gì vừa diễn ra.
Cô vẫn còn cảm nhận được tất cả. Những dấu vết của khoái cảm vẫn còn vương lại trên làn da, trong từng nhịp đập chậm rãi của cơ thể. Nhưng tâm trí cô lại hoàn toàn tỉnh táo.
Không có chút mơ màng nào. Chỉ có một sự bình thản tuyệt đối. Bởi vì cô biết rằng chuyến đi này sắp kết thúc. Và khi cô bước qua cánh cửa quen thuộc, cô sẽ lại trở về nơi cô thuộc về, trong vòng tay của D.
Chiếc taxi dừng trước cổng. Nhật Hạ hít nhẹ một hơi trước khi bước xuống, đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống nền đất, vang lên một âm thanh nhỏ trong màn đêm yên tĩnh.
Căn hộ vẫn sáng đèn. Cô biết D đang đợi cô. Anh luôn luôn đợi cô.
Không bao giờ hỏi cô sẽ về lúc mấy giờ.
Không bao giờ gọi điện giục cô về nhà sớm.
Không bao giờ bộc lộ chút bồn chồn hay sốt ruột nào.
Anh chỉ đơn giản là luôn ở đó, luôn chờ đợi, như một điều hiển nhiên. Và Nhật Hạ chưa từng thấy điều gì yên bình hơn thế.
Cô mở cửa bước vào, hơi ấm quen thuộc lập tức bao bọc lấy cô, xóa đi những dấu vết của màn đêm ngoài kia. D ngồi trên sofa, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính bảng khi cô bước vào.
Anh không nói gì ngay mà chỉ quan sát cô. Nhật Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt anh chạm lên cô, lướt qua từng chi tiết.
Mái tóc cô vẫn còn hơi rối. Làn da vẫn còn ửng chút hồng, như thể dấu vết của một dư vị chưa tan hết. Đôi mắt cô long lanh hơn bình thường, mang theo một sự mơ hồ khó diễn tả, như một người phụ nữ vừa được thỏa mãn, nhưng không hoàn toàn đắm chìm vào nó.
Nhật Hạ chậm rãi bước về phía anh, đôi giày cao gót nhẹ nhàng trượt khỏi chân, rơi xuống thảm mà không tạo ra âm thanh. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, rồi dịu dàng tựa vào vai anh như một thói quen.
D đặt máy xuống, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần hơn. Hơi ấm của anh khác hoàn toàn với hơi ấm của Lâm. Dù da thịt cô vẫn còn cảm nhận được dấu vết của một người đàn ông khác, nhưng cô không có chút lẫn lộn nào.
Chỉ có D mới khiến cô cảm thấy thật sự an toàn, thật sự bình yên. Nhật Hạ nhắm mắt lại, để hơi thở của mình hòa vào nhịp thở trầm ổn của anh.
D vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai “Về rồi à?”
Cô khẽ gật đầu, vùi mặt vào cổ anh. Anh không hỏi gì thêm. Không cần thiết phải hỏi. Anh biết cô sẽ nói. Chỉ cần anh chờ, cô sẽ tự nguyện kể cho anh tất cả.
Nhật Hạ nằm trên sofa, trong vòng tay D, để hơi ấm của anh bao bọc lấy cô như một chiếc kén an toàn tuyệt đối. Cô vừa mới về đến nhà, chưa kịp chỉnh trang lại, nhưng cô không cần phải làm vậy. Bởi vì D thích cô như thế này. Mái tóc dài hơi rối, làn da vẫn còn vương hơi ấm, đôi môi có chút ửng đỏ, ánh mắt nửa mơ màng, nửa tinh nghịch.
Như một đóa hoa vừa bung nở sau cơn mưa đêm. Một vẻ đẹp hoàn hảo trong sự thiếu chỉnh chu. Cô quyến rũ nhất khi cô không cố gắng để quyến rũ. Và D biết điều đó hơn ai hết.
Anh ngắm cô, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm. Và như mọi lần, anh chờ cô mở lời.
Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh khi nhìn anh, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhẹ.
“Anh có muốn nghe về tối nay không?”
D không trả lời ngay. Bàn tay anh siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần hơn, hơi thở trầm thấp phả nhẹ lên làn da cô.
Rồi, giọng anh cất lên, vẫn như mọi khi “Anh muốn.”
Nhật Hạ khẽ cười, ánh mắt cô ánh lên một tia tinh nghịch đầy nữ tính. Và cô bắt đầu kể. Cô không giấu bất cứ điều gì.
Cô kể về cách Lâm chuẩn bị buổi tối như thế nào, về bộ phim lãng mạn chỉ còn đóng vai trò làm nền.
Cô kể về những cái chạm không còn dè dặt, những ánh mắt khao khát, những nụ hôn kéo dài.
Cô kể về cách cô để mọi thứ xảy ra, từng bước một, để Lâm tin rằng anh ta đã thực sự có được cô.
Và D lắng nghe tất cả.
Không ngắt lời.
Không đặt câu hỏi.
Chỉ có bàn tay anh dần siết chặt hơn trên eo cô, ánh mắt trầm xuống từng chút một, như thể từng chi tiết cô kể đang khắc sâu vào tâm trí anh.
Một lúc sau, Nhật Hạ dịu dàng trượt khỏi vòng tay anh, ngồi thẳng dậy trên sofa. D vẫn nhìn cô, không nói gì. Nhưng anh biết cô sắp làm gì. Cô chậm rãi kéo gấu váy lên một chút, động tác nhẹ nhàng nhưng không hề có sự do dự.
Rồi, ánh mắt cô khẽ lướt qua anh, đầy ẩn ý.
“Anh có muốn thấy dấu vết của tối nay không?”
D không cần trả lời. Bởi vì anh đã thấy rồi. Anh đã thấy trong cách cô di chuyển, trong ánh mắt còn đọng chút dư âm của khoái cảm, trong hơi thở vẫn còn nhịp điệu khác thường. Và Nhật Hạ biết anh đang nhìn cô như thế nào.
Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nói mềm mại nhưng cũng đầy trêu chọc. “Anh nghĩ sao?”
D khẽ cười, không trả lời ngay, chỉ đơn giản là kéo cô trở lại vào vòng tay anh, giam cô trong hơi ấm của mình.
Và trong giây phút ấy Nhật Hạ biết rằng không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Bởi vì D đã hiểu tất cả. Và dù đêm nay cô đã đi bao xa, thì nơi cô thực sự thuộc về vẫn luôn là ở đây.