Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Kể Chuyện Cuckold (Update Phần 6)

Kể Chuyện Cuckold (Update Phần 6)

Phần 4: Hẹn hò với trai lạ

Sảnh lớn của khách sạn năm sao được bao phủ bởi ánh sáng vàng ấm áp từ những chùm đèn pha lê treo cao, phản chiếu trên mặt kính sáng bóng, tạo ra một không gian xa hoa nhưng không kém phần tinh tế. Tiếng nhạc du dương từ đàn violin hòa vào những cuộc trò chuyện trầm thấp của các vị khách, phần lớn là doanh nhân, nhà đầu tư, những con người thành đạt đến đây để mở rộng mối quan hệ và thể hiện vị thế của mình.
Nhật Hạ bước vào, không vội vã, không cần phải tìm kiếm ai hay điều gì.

Chiếc váy lụa trắng ôm trọn đường cong mềm mại của cô, phần vai lệch khéo léo để lộ bờ vai trần thanh thoát, trong khi phần tà váy dài nhẹ rũ xuống, mỗi bước đi lại khẽ để lộ đôi chân thon dài một cách đầy tinh tế. Không cần quá nhiều phụ kiện, chỉ một đôi bông tai ngọc trai nhỏ và một chiếc vòng cổ thanh mảnh cũng đủ làm nổi bật vẻ đẹp trang nhã của cô dưới ánh đèn.

Mái tóc đen mềm mại buông hờ, những lọn tóc mượt mà lướt nhẹ trên bờ vai khi cô xoay đầu quan sát khung cảnh xung quanh. Làn da trắng mịn của cô phản chiếu ánh sáng, khiến cô trông như một viên ngọc sáng giữa bữa tiệc đầy những con người giàu có và quyền lực.

Cô không cố gắng thu hút sự chú ý nhưng bất cứ ai đi ngang qua cũng không thể không ngoái nhìn.





Nhật Hạ đứng cạnh quầy rượu, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên thân ly champagne lạnh buốt. Đôi mắt cô lướt qua căn phòng, không tìm kiếm một ai cụ thể, nhưng cũng không hẳn là vô thức. Cô nhận thấy những ánh nhìn hướng về phía mình, những cái liếc mắt lướt qua rồi nhanh chóng quay đi, cũng có những người nhìn lâu hơn một chút, nhưng không ai đủ can đảm đến gần.

Chỉ có một người.

Anh ta đứng cách cô không xa, đang trò chuyện cùng một nhóm nhỏ. Dáng người cao lớn, bộ vest vừa vặn hoàn hảo, mái tóc vuốt gọn gàng, từng cử động đều toát lên vẻ lịch lãm của một người đàn ông thành đạt. Không phải kiểu đẹp trai hào nhoáng, nhưng lại mang theo sức hút của sự trưởng thành và tự tin.

Nhật Hạ cảm nhận được ánh mắt anh ta hướng về phía mình. Một ánh nhìn không vội vã, không vồ vập, nhưng cũng không che giấu sự chú ý. Cô khẽ mỉm cười, không nhìn lâu hơn, mà chậm rãi nâng ly champagne lên, nhấp một ngụm nhỏ. Và cô biết anh ta sẽ đến.

Giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên cạnh cô, không quá gần để khiến cô giật mình, nhưng đủ để khiến cô nhận ra sự có mặt của anh.

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Nhật Hạ quay đầu lại, đối diện với người đàn ông vừa lên tiếng. Ở khoảng cách gần hơn, cô có thể thấy rõ hơn đường nét trên khuôn mặt anh, xương hàm sắc sảo, đôi mắt sâu và bình thản, khóe môi khẽ nhếch lên theo một cách rất tự nhiên.

Cô khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ. “Anh nghĩ sao?”

Anh ta cười, nhấp một ngụm rượu trong tay trước khi trả lời. “Tôi nghĩ… nếu tôi đã từng gặp cô, tôi sẽ không thể quên.”

Nhật Hạ khẽ bật cười, âm thanh nhẹ như một làn gió thoảng qua. “Vậy có nghĩa là chúng ta chưa từng gặp.”

“Thật tiếc,” anh ta nói, đặt ly rượu xuống mặt quầy, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. “Nhưng cũng có nghĩa là hôm nay tôi có cơ hội để nhớ về cô.”

“Anh luôn giỏi ăn nói thế này sao?”

“Đối với phụ nữ đẹp thôi.”

Lần này, Nhật Hạ không cười, chỉ chậm rãi xoay ly rượu trong tay, ánh mắt trầm xuống một chút như thể đang suy nghĩ. “Anh làm trong lĩnh vực gì?”

“Đầu tư.” Anh ta đáp gọn. “Còn cô?”

Nhật Hạ đặt ly xuống bàn, xoay người hẳn về phía anh. “Tôi sống.”

Một câu trả lời không quá cụ thể, nhưng cũng không hẳn là không có ý nghĩa.

Anh ta hơi nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc câu trả lời đó, nhưng cuối cùng chỉ cười nhẹ.

“Một cách trả lời thú vị.”

“Thật sao?”

“Ừ. Tôi nghĩ cô là một người thú vị.”

Nhật Hạ không phủ nhận cũng không đồng tình, chỉ khẽ nhướng mày, như thể đang chờ xem anh ta sẽ nói gì tiếp theo.

Anh ta không khiến cô thất vọng. “Cô có đang hẹn hò không?”

Câu hỏi được thốt ra một cách bình thản, không có sự lúng túng hay do dự. Nhật Hạ nhìn anh ta một lúc, như thể đang đánh giá câu hỏi đó.

Cô đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh nghĩ sao?”

Anh ta quan sát cô thêm một chút, rồi cười. “Tôi nghĩ… nếu cô có ai đó, anh ta chắc hẳn rất may mắn.”

Nhật Hạ mỉm cười, nhưng không xác nhận điều gì. Trong khoảnh khắc ấy, cô nghĩ đến D. Không phải vì cô cảm thấy có lỗi khi không nhắc đến anh, mà vì cô biết anh sẽ thích thú với điều này. Khi cô kể lại với anh, liệu anh có muốn cô tiếp tục không? Cô không chắc nhưng cô muốn biết. Và quan trọng hơn, cô muốn để anh quyết định.

Ly rượu champagne trong tay Nhật Hạ sóng sánh dưới ánh đèn, từng giọt rượu lăn nhẹ theo đường cong của ly thủy tinh trong suốt. Cô lắng nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh ta luôn giữ một sự tập trung nhất định, đủ để thể hiện sự hứng thú, nhưng không quá vồ vập.

Một kẻ khôn ngoan. Một người đàn ông biết cách trò chuyện, biết cách điều khiển nhịp điệu của một cuộc gặp gỡ đầy tính xã giao. Một người phụ nữ khác có lẽ sẽ bị cuốn vào sự tinh tế ấy, sẽ cảm thấy trái tim mình rung động bởi sự quan tâm dịu dàng và ánh mắt biết nói của anh ta.

Nhưng Nhật Hạ không phải là một người phụ nữ khác. Và quan trọng hơn, cô không phải là một người phụ nữ đang tìm kiếm tình yêu. Cô không hứng thú không phải vì cô đã quá quen thuộc với những ánh mắt này. Không phải vì cô đã gặp quá nhiều người đàn ông như anh ta. Không phải vì anh ta không đủ thu hút. Mà là vì trái tim cô đã không còn chỗ cho ai khác ngoài D.

Không có khoảng trống nào để lạc lối.

Không có một chút dao động nào có thể xuất hiện.

Dù cô có đứng trước một người đàn ông hoàn hảo đến mức nào đi nữa, cũng không thể khiến cô cảm thấy bất cứ điều gì. Bởi vì cô đã có D, và chỉ cần anh.

Nhật Hạ nghiêng đầu một chút, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng trong lòng cô hoàn toàn bình lặng. Mỗi một lời nói của người đàn ông này, mỗi một cử chỉ của anh ta, đều không tác động đến cô. Tất cả những gì cô thấy ở anh ta chỉ là một kịch bản mà cô tin rằng D sẽ thích nghe.

Khi cô kể lại với D về tối nay, về cách một người đàn ông không hề biết rằng cô đã có chồng nhưng lại muốn có cô, anh sẽ nghĩ gì? Ánh mắt D sẽ trầm xuống một chút?

Giọng nói của anh sẽ chậm rãi, đầy hứng thú khi hỏi cô: “Vậy em nghĩ gì về hắn?”

Nhật Hạ có thể tưởng tượng được bản thân cô lúc đó… cô sẽ tựa đầu lên vai anh, cười nhẹ, thì thầm một cách đầy chắc chắn: “Em chẳng nghĩ gì cả.”

Người đàn ông trước mặt cô đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi hỏi “Vậy… tôi có thể mời cô một ly không?”

Nhật Hạ nhìn anh ta một lúc, không vội trả lời. Cô có thể từ chối ngay lúc này, có thể mỉm cười lịch sự và bước đi, kết thúc cuộc trò chuyện mà không chút luyến tiếc.

Nhưng thay vào đó, cô đặt ly rượu trong tay xuống bàn, khẽ gật đầu. “Được thôi.”

Không phải vì cô muốn tiếp tục. Mà là vì D có thể sẽ muốn câu chuyện này dài hơn một chút.

– Về Đến Nhà…

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng, chặn đứng thế giới bên ngoài và trả cô về nơi duy nhất cô thuộc về.

Nhật Hạ tháo đôi giày cao gót, bước chân trần trên nền gỗ mát lạnh. Mái tóc dài đen nhánh trượt xuống theo từng cử động, làn váy lụa trắng mềm mại ôm trọn lấy cơ thể cô, phản chiếu ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn tỏa ra khắp phòng.

Cô không nói gì chỉ tiến đến, đôi tay trắng muốt vòng qua cổ D, kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Không phải sự vồ vập của khao khát, mà là một sự gắn kết không thể tách rời.

Nhật Hạ rúc mặt vào bờ vai anh, hơi thở khẽ phả lên da anh, nhẹ đến mức tựa như một cái chạm thoáng qua. “Em về.”

Chỉ hai từ đơn giản, nhưng mang theo tất cả những gì cô muốn nói.

D đưa tay lên, bàn tay vững chãi vuốt dọc theo sống lưng cô, cảm nhận hơi ấm của cô, của người phụ nữ mà anh yêu hơn bất cứ điều gì trên đời.

Cô ngả người ra một chút để nhìn anh, đôi mắt long lanh phản chiếu hình ảnh của anh trong đó. “Anh có muốn nghe về buổi tối nay không?”

D không vội trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát cô.

Ánh đèn hắt lên gương mặt Nhật Hạ, tôn lên từng đường nét hoàn mỹ. Làn da cô trắng như sứ, trong suốt dưới ánh sáng mềm mại. Mái tóc đen dài, óng ánh như dòng suối, lượn sóng nhẹ trên bờ vai trần thanh thoát. Đôi môi mềm mại, vẫn còn vương chút son phớt hồng, khẽ nhếch lên như thể giữ một bí mật chỉ dành cho anh.

Cô đẹp đến mức khiến người ta không thể tin rằng một người phụ nữ như vậy có thể tồn tại. Nhưng cô đang ở đây. Ngay trước mặt anh. Và quan trọng hơn cả, cô thuộc về anh.

“Kể anh nghe.” Giọng D trầm thấp, ánh mắt không hề rời khỏi cô.

Nhật Hạ mỉm cười, kéo tay anh dẫn ra sofa. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng chân gác lên lòng anh, để lớp váy trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn không tì vết. Cô nghiêng đầu tựa vào thành ghế, đôi mắt lười biếng nhưng lại có chút tinh nghịch.

“Em gặp một người đàn ông thú vị.”

D lặng lẽ lắng nghe, bàn tay anh vô thức đặt lên mắt cá chân cô, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng, như một cách để nhắc nhở chính mình rằng cô vẫn ở đây, vẫn trong tầm tay anh.

“Ảnh ra sao thế nào?”

“Ảnh lịch lãm, biết cách nói chuyện, thông minh, tự tin, và… nghĩ rằng có thể có được em.”

D cười khẽ. “Vậy à?”

“Ừm.” Nhật Hạ nhấc tay, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cổ áo anh, giọng nói như một lời thì thầm. “Anh ấy không biết là em đã có một người đàn ông còn hơn thế rất nhiều.”

D nhìn cô, đôi mắt sâu lắng nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó đoán. “Vậy em nghĩ sao về hắn?”

Nhật Hạ lắc đầu, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười chắc chắn. “Không gì cả.”

D không ngạc nhiên. Anh biết câu trả lời này ngay cả trước khi cô nói ra nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng cô. Anh siết nhẹ mắt cá chân cô, kéo cô lại gần hơn. Nhật Hạ không chống cự, chỉ đơn giản để mình được anh kéo vào vòng tay.

Nhật Hạ nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực D, để cơ thể cô hòa vào hơi ấm quen thuộc của anh. Mùi hương quen thuộc của anh bao bọc lấy cô, làm cô cảm thấy như thể vừa bước ra khỏi một thế giới xa lạ để trở về nơi duy nhất cô thuộc về.

D vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, những ngón tay lướt qua từng lọn tóc mềm mại. Anh không nói gì, chỉ để cô dựa vào anh, tận hưởng khoảnh khắc yên bình giữa hai người.

“Mọi chuyện thế nào?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên tai cô.

Nhật Hạ khẽ cười, những ngón tay tinh tế lần nhẹ trên cổ áo anh, vẽ nên những đường nét vô hình. “Anh muốn nghe chi tiết nào?”

D nghiêng đầu, nhìn xuống cô, ánh mắt chứa đầy sự thích thú. “Chi tiết nào em nghĩ là anh sẽ thích nghe nhất.”

Nhật Hạ nhắm mắt một lúc, rồi ngước lên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu cả thế giới chỉ có anh trong đó. “Anh ta thích em,” cô nói nhẹ nhàng, như thể đang kể về một chuyện gì đó không quá quan trọng. “Anh ta muốn có một cơ hội.”

D lặng lẽ mỉm cười. “Vậy em đã nói gì?”

“Không gì cả.”

“Vẫn chưa từ chối?”

“Vẫn chưa.” Nhật Hạ chớp mắt, khẽ nhích người để ngồi thoải mái hơn trên lòng anh, tay vòng qua cổ anh, môi kề sát bên tai anh. “Vì em nghĩ… có lẽ anh muốn em giữ lại cuộc trò chuyện này lâu hơn một chút.”

D nhìn cô thật lâu, rồi đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. “Em nghĩ đúng.”

Nhật Hạ cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy bí ẩn. “Vậy anh muốn em làm gì?”

D lướt ngón tay qua bờ môi cô, ánh mắt trầm lắng nhưng lại ẩn chứa một sự chiếm hữu tuyệt đối. “Tiếp tục đi. Hãy khiến anh ấy nghĩ rằng em có thể là của anh ấy.”

Cô không bất ngờ với câu trả lời đó. Bởi vì cô hiểu anh.

Bởi vì cô biết trò chơi này chưa kết thúc, mà chỉ vừa mới bắt đầu.

Và quan trọng nhất là dù có chuyện gì xảy ra, dù cô có trao cho người đàn ông đó bao nhiêu lời hứa hẹn hư ảo, dù hắn có nghĩ rằng mình đang chinh phục được cô. Chỉ có D mới thực sự có được cô.

Nhật Hạ chậm rãi siết chặt vòng tay quanh cổ chồng, đôi môi kề sát bên môi anh, hơi thở phả nhẹ lên da anh khi cô thì thầm “Vậy thì em sẽ tiếp tục… nhưng chỉ vì anh muốn.”

Cô chậm rãi đẩy chồng nằm ra và bắt đầu mở từng cúc áo của D.

… Bạn đang đọc truyện Kể Chuyện Cuckold tại nguồn: TuoiNung

Những ngày sau đó, thế giới xung quanh vẫn vận hành như cũ. Nhật Hạ vẫn thức dậy bên cạnh anh mỗi sáng, vẫn dịu dàng pha cà phê, vẫn trao cho anh những nụ hôn mềm mại trước khi bắt đầu một ngày mới. Hằng ngày mỗi khi có cơ hội, cô đều hẹn những người đàn ông trong vòng tròn cuộc chơi của họ để tận hưởng sự hoan lạc của tình dục. Và ngay sau đó cô đều trở về với D. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.

Nhưng D biết, một điều gì đó mới mẻ đã bắt đầu. Từ lúc Nhật Hạ bắt đầu nhắn tin với Lâm, một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, cảm giác của D cũng dần thay đổi.

Đây không giống như những lần trước, khi anh cùng cô bước vào cuộc chơi, khi anh ngồi đó chứng kiến từng khoảnh khắc. Lần này, anh đứng bên ngoài, chỉ theo dõi và để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Và chính điều đó lại khiến anh cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa thú vị.

Lâm không biết gì về D. Số điện thoại mà anh ta nghĩ là của Nhật Hạ thật ra là một số điện thoại phụ để phục vụ cho cuộc chơi của vợ chồng họ.

Không biết rằng mỗi một tin nhắn anh ta gửi đều nằm trong tầm mắt của một người đàn ông khác. Không biết rằng người phụ nữ mà anh ta đang cố tiếp cận, đang dành thời gian để nói chuyện cùng, thực chất chưa bao giờ thực sự thuộc về anh ta, và sẽ không bao giờ thuộc về anh ta.

Lâm nghĩ rằng mình đang từng bước tiến gần đến cô. Nhưng thực ra, chính Nhật Hạ mới là người đang dẫn dắt. Và D, từ phía sau, chỉ lặng lẽ quan sát, tận hưởng cảm giác một người đàn ông khác bị cuốn vào vợ anh mà không hề hay biết rằng tất cả đều đã được sắp đặt trước.

Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua lớp rèm cửa mỏng, nhuộm căn phòng bằng thứ ánh sáng dịu dàng của ngày mới. Nhật Hạ ngồi trên sofa, mái tóc đen dài buông nhẹ trên vai, làn da trắng mịn nổi bật trên nền lụa mỏng của chiếc áo ngủ.

Điện thoại trong tay rung nhẹ. Một tin nhắn mới từ Lâm. Cô mở màn hình, nhìn dòng chữ hiện lên trước mắt mình.

Lâm: “Anh có thể mời em một ly cà phê không?”

Một lời mời đơn giản, không quá đường đột, nhưng ẩn chứa ý tứ rõ ràng.

Anh ta đang từng bước tạo dựng một sự thân mật giữa họ, đang tìm cách kéo cô vào thế giới của anh ta. Nhật Hạ không vội trả lời. Cô đặt điện thoại xuống bàn, rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, D đang ngồi thoải mái trên ghế, một tay cầm tách cà phê, một tay lật xem tài liệu trên máy tính bảng.

Anh không nhìn cô, không tỏ ra vội vàng, nhưng Nhật Hạ biết anh đang chờ đợi phản ứng của cô. Cô nhích người đến gần hơn, để hơi ấm của cô lan tỏa trong không gian giữa họ.

ke-chuyen-cuckold-4

“Anh ấy muốn mời em đi cà phê,” cô thì thầm, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua.

D không ngay lập tức trả lời. Anh đặt tách cà phê xuống, quay đầu sang nhìn cô. Đôi mắt anh sâu lắng, ánh lên một tia thích thú ẩn dưới vẻ bình tĩnh thường ngày.

Rồi anh cười nhẹ, ngón tay trượt nhẹ dọc theo cánh tay cô. “Vậy em muốn đi không?”

Nhật Hạ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh như có một điều gì đó rất thú vị vừa nảy ra trong đầu cô. “Chuyện đó đâu phải do em quyết định.”

D nâng cằm cô lên, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, không để cô né tránh.

“Vậy,” giọng anh trầm thấp, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối. “Tiếp tục đi để anh ta nghĩ rằng anh ta đang dần bước vào thế giới của em.”

Nhật Hạ mỉm cười. Một nụ cười chậm rãi, mềm mại, nhưng đầy bí ẩn.

Cô quay lại điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, gõ một dòng tin nhắn:

Nhật Hạ: “Cà phê nghe có vẻ thú vị. Nhưng em không hứa trước điều gì đâu nhé.”

Ngay lập tức, tin nhắn trả lời xuất hiện.

Lâm: “Anh thích kiểu con gái bí ẩn như em.”

Nhật Hạ đọc tin nhắn, nhưng không vội trả lời.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, rồi quay lại nhìn D, ánh mắt chứa đầy ý cười. “Anh thích cảm giác này không?”

D đưa tay vuốt nhẹ qua gò má cô, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng mang theo một sự thích thú không thể che giấu. “Anh thích.”

Đêm ấy, Nhật Hạ nằm trong vòng tay D, cơ thể cô mềm mại tựa vào anh, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên da anh. Cô mơ màng vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực anh bằng đầu ngón tay, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự chắc chắn.

“Anh có thực sự muốn em tiếp tục không?”

D vuốt nhẹ lưng cô, hơi xiết vòng tay, kéo cô lại gần hơn. “Anh muốn.”

Nhật Hạ ngước lên, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn dịu nhẹ trong phòng.

“Vậy anh muốn em làm gì tiếp theo?”

D trượt ngón tay dọc theo sống lưng cô, như một dòng điện ấm áp chảy qua làn da mịn màng. “Để anh ta nghĩ rằng hắn có cơ hội.”

Nhật Hạ nhìn anh thật lâu, rồi bật cười nhẹ. “Anh đấy, tạo nghiệp còn bắt vợ hưởng chung cơ.”

D cười khẽ, ngón tay anh lướt dọc theo đường cong của cô, cảm nhận từng hơi thở cô phả lên da anh.

“Không phải, chỉ là…” Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô, giọng nói đầy chiếm hữu. “… anh thích cảm giác có một người nghĩ rằng hắn sắp có được em, nhưng cuối cùng, em vẫn chỉ thuộc về anh.”

Nhật Hạ rùng mình nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì giọng nói của anh, vì cách anh nói về cô như một điều gì đó tuyệt đối thuộc về anh. Nhật Hạ mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại, vùi mình vào vòng tay D, để trái tim cô đập chung một nhịp với anh.

– Cuộc Chơi Bắt Đầu…

Mọi chuyện bắt đầu từ một ly cà phê. Một cuộc hẹn tưởng như đơn giản, nhưng lại là khởi đầu của một trò chơi kéo dài suốt nhiều ngày sau đó.

Nhật Hạ đồng ý gặp Lâm tại một quán cà phê nhỏ nằm ở trung tâm thành phố, nơi không gian đủ sang trọng để phù hợp với phong cách của cả hai nhưng cũng đủ yên tĩnh để cuộc trò chuyện không bị vướng vào sự ồn ào.

Lâm đã đến trước, chọn một chỗ ngồi ở góc khuất, nơi ánh sáng hắt xuống vừa đủ để làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh ta. Anh ta trông có vẻ tự tin, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn có chút mong chờ, như thể đang chờ xem Nhật Hạ có thật sự xuất hiện hay không.

Và rồi cô đến.

Không vội vã, không cố gắng tạo ấn tượng. Cô chỉ đơn giản xuất hiện, nhưng sự hiện diện của cô đủ để làm Lâm quên đi mọi thứ xung quanh.

Nhật Hạ mặc một chiếc váy lụa màu kem, thiết kế tối giản nhưng tinh tế, lớp vải mềm mại ôm lấy từng đường nét trên cơ thể cô. Mái tóc đen dài buông nhẹ trên bờ vai, từng lọn tóc khẽ đung đưa theo mỗi bước chân.

Cô ngồi xuống, đôi tay thon dài đặt lên mặt bàn gỗ, ánh mắt lướt qua Lâm với một nụ cười nhẹ, không quá xa cách nhưng cũng không quá gần gũi.

“Em đến rồi,” cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng.

Lâm mỉm cười, một chút hài lòng hiện rõ trên gương mặt. “Anh tưởng sẽ không đến.”

Nhật Hạ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. “Vậy anh có thất vọng nếu em không đến không?”

Lâm bật cười, lắc đầu nhẹ. “Có lẽ một chút. Nhưng cũng vì thế mà bây giờ anh càng thấy vui hơn.”

Họ nói chuyện với nhau như những người bạn, không có sự vồ vập của một mối quan hệ lãng mạn, nhưng cũng không hoàn toàn là xa lạ. Nhật Hạ không cho Lâm quá nhiều, nhưng cũng không khiến anh ta cảm thấy bị phớt lờ.

Cô biết mình đang làm gì. Cô biết D đang chờ đợi những gì từ cô. Và cô sẽ không làm anh thất vọng.

Sau lần đầu tiên, Lâm tiếp tục mời cô đi ăn tối, đi dạo phố, thậm chí là xem một bộ phim ở rạp. Và Nhật Hạ đều đồng ý. Không phải vì cô có hứng thú với anh ta, mà vì D muốn cô làm vậy. Cô kể lại với D mỗi buổi tối, trong vòng tay anh, giọng nói dịu dàng như gió đêm.

“Anh ấy lịch sự,” cô nói, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.

“Lịch sự như thế nào?” D thì thầm bên tai cô, môi anh lướt nhẹ trên làn da mềm mại.

“Không quá vội vã, không cố gắng đẩy mọi thứ đi xa hơn mức cần thiết. Nhưng cũng không hoàn toàn giấu đi sự hứng thú của mình.”

“Và em thấy sao?”

Nhật Hạ khẽ cười, vòng tay siết chặt quanh cổ anh, thì thầm một cách đầy chắc chắn “Em thấy… đây là một vở kịch hoàn hảo dành cho anh.”

D không nói gì, chỉ siết chặt cô vào lòng, như thể muốn khẳng định rằng cô thuộc về anh, và chỉ anh mà thôi.

Nhật Hạ cảm nhận được sự thay đổi ở Lâm theo từng buổi hẹn. Ban đầu, anh ta giữ khoảng cách, tôn trọng không gian riêng của cô. Nhưng theo thời gian, sự thân mật bắt đầu xuất hiện một cách tự nhiên.

Một lần, khi họ đi dạo dọc theo bờ sông về đêm, Lâm bước chậm lại để đi song song với cô, đôi mắt khẽ liếc nhìn bàn tay cô như thể đang cân nhắc điều gì đó. Và rồi, anh ta vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Không quá mạnh, không quá vội, chỉ đơn thuần là một cử chỉ dò hỏi.

Nhật Hạ cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh ta, nhưng cô không phản ứng ngay lập tức.

Cô để mặc nó xảy ra, để cho D sau này có thể hỏi cô rằng “Lúc đó em đã cảm thấy gì?”.

Và cô sẽ mỉm cười, vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên môi anh “Không gì cả. Em chỉ nghĩ chắc ông thần ở nhà thích lắm đây.”

Mọi thứ diễn ra một cách chậm rãi, như thể Nhật Hạ đang dẫn dắt Lâm vào một mối tình đẹp đẽ nhưng không hề thực sự tồn tại. Lâm nghĩ rằng anh ta đang dần chiếm được trái tim cô. Anh ta nghĩ rằng sự kiên nhẫn của mình đang được đền đáp.

Và rồi, một buổi tối sau khi xem phim, khi họ đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Lâm tiến lại gần hơn một chút, đôi mắt anh ta tìm kiếm điều gì đó trong mắt Nhật Hạ.

Không có sự vội vã.

Không có sự gấp gáp.

Chỉ là một khoảnh khắc mà anh ta nghĩ rằng mình đã có thể chạm đến cô. Nhật Hạ không né tránh. Cô để anh ta hôn cô. Một cái chạm nhẹ, không sâu, không quá dài. Nhưng đủ để Lâm tin rằng anh ta đã bước qua một ranh giới mới với cô.

Và khi cô về đến nhà, D đã ở đó, chờ đợi. Nhật Hạ bước vào, đôi giày cao gót khẽ chạm xuống sàn gỗ. Cô không nói gì, chỉ đi đến, ngồi xuống bên cạnh D, dựa đầu vào vai anh.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói trầm thấp “Vậy là hôm nay em để hắn hôn rồi.”

Nhật Hạ nhắm mắt, môi cô cong nhẹ thành một nụ cười bí ẩn.

“Chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi,” cô thì thầm.

D nâng cằm cô lên, ánh mắt anh tối lại một chút. “Và em cảm thấy gì?”

Nhật Hạ mỉm cười, đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim anh đang đập chậm rãi nhưng mạnh mẽ. “Em cảm thấy nhạt.”

D nhìn cô thật lâu, rồi cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Không vội vã.

Không gấp gáp.

Chỉ là một cách để khẳng định lại một sự thật mà cả hai đều đã biết rất rõ.

Rằng dù có bao nhiêu người đàn ông khác cố gắng bước vào cuộc đời cô, thì cuối cùng, chỉ có một người có thể thực sự có được cô.

Những buổi hẹn tiếp tục kéo dài. Từ những quán cà phê yên tĩnh đến những bữa tối dưới ánh nến dịu dàng, từ những buổi dạo phố thong thả đến những đêm muộn ngồi trên tầng thượng lộng gió, Nhật Hạ và Lâm cứ thế bước vào một mối quan hệ mà chỉ có một người thực sự tin rằng nó là thật.

Lâm nghĩ rằng anh ta đang dần có được cô. Nhật Hạ thì biết rằng cô đang diễn một vở kịch hoàn hảo, một vở kịch được tạo ra chỉ để dành cho D. Cô không có cảm giác gì với Lâm. Mỗi ánh mắt anh ta nhìn cô, mỗi cái chạm tay đầy ý nhị, mỗi nụ hôn mà anh ta cố gắng làm sâu hơn, tất cả đều không khiến cô rung động. Nhưng cô để mọi thứ diễn ra, không phải vì cô muốn mà vì cô biết D sẽ rất thích khi cô kể lại cho anh nghe.

Một buổi tối se lạnh, sau bữa ăn tại một nhà hàng kiểu Pháp, họ đi dạo dọc bờ sông, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh.

Nhật Hạ mặc một chiếc váy len mỏng màu be, mái tóc xõa dài bay nhẹ trong cơn gió đêm. Cô bước chậm rãi bên cạnh Lâm, không vội vã, cũng không cố tình giữ khoảng cách như trước. Lâm nhìn cô, đôi mắt anh ta chứa đầy sự dịu dàng.

Rồi rất tự nhiên, anh ta vươn tay ra, vòng qua eo cô, kéo cô lại gần. Lần này, Nhật Hạ không lùi lại. Cô để mặc cho vòng tay ấy siết nhẹ quanh eo mình, để cho hơi ấm từ cơ thể anh ta truyền qua lớp vải. Cô cảm nhận rõ sự rắn rỏi của một người đàn ông, cái siết tay nhẹ nhàng nhưng cũng có phần chiếm hữu.

Nhưng nó không làm tim cô đập nhanh hơn. Nó không khiến cô có chút cảm xúc nào. Bởi vì trong tâm trí cô, chỉ có D. Nhưng cô không đẩy Lâm ra. Cô để yên như vậy, bước chậm rãi bên cạnh anh ta, để anh ta nghĩ rằng mình đang dần có được cô.

Và cô biết, tối nay khi về nhà, cô sẽ kể lại cho D, cô sẽ tựa vào ngực anh mà thì thầm “Anh ấy đã ôm em.”

Và cô sẽ thấy ánh mắt D tối lại một chút, bàn tay anh siết nhẹ eo cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy thích thú: “Vậy em thấy sao?”

Và cô sẽ cười, vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh, thì thầm một cách chắc chắn “Không gì cả. Ôm chả thích bằng chồng em.”

Từ một cái chạm nhẹ, đến những cái ôm, rồi đến những nụ hôn ngày càng nồng nhiệt hơn. Lâm không còn chỉ hôn cô một cách e dè như lần đầu nữa. Anh ta bắt đầu dò xét giới hạn của cô, thử thách xem cô sẽ cho phép anh ta đi xa đến đâu.

Một buổi tối, sau khi đưa cô về tận cửa nhà, Lâm nghiêng người, bàn tay nhẹ nhàng lướt dọc theo cánh tay cô, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô. Không phải một cái chạm nhẹ thoáng qua như trước. Lần này, anh ta hôn sâu hơn.

Lưỡi anh ta khẽ lướt nhẹ trên môi cô, dò hỏi, mời gọi. Nhật Hạ không nhắm mắt lại. Cô cảm nhận tất cả, nhưng không hề có cảm xúc. Bởi vì trong đầu cô, cô đang nghĩ đến D. Cô đang tưởng tượng cảnh mình sẽ kể lại chuyện này cho anh nghe.

Cô đang hình dung ra ánh mắt anh khi nghe cô nói “Hôm nay anh ấy đã hôn em rất sâu.”

Và cô biết, D sẽ không tỏ ra khó chịu, cũng không nổi giận. Anh sẽ chỉ nhìn cô bằng đôi mắt trầm lắng, ánh lên một tia hứng thú mà chỉ cô mới hiểu.

Rồi anh sẽ kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, như một cách khẳng định rằng cô vẫn là của anh, mãi mãi là của anh.

Nhật Hạ biết D thích sự chân thật. Anh không muốn cô dựng lên một câu chuyện giả tạo. Vậy nên cô để mọi chuyện diễn ra, để Lâm nghĩ rằng anh ta đang chạm đến cô, để cô có thể kể lại mọi thứ một cách chân thực nhất khi nằm trong vòng tay D.

Cô đáp lại nụ hôn của Lâm, nhưng không phải vì cô thích anh ta. Mà vì cô muốn có một câu chuyện thật hoàn hảo để kể cho chồng mình.

Khi Nhật Hạ về đến nhà, D đã ngồi đợi sẵn trên sofa, đôi mắt anh trầm lắng nhưng không hề vội vã.

Cô bước đến, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh anh, để đầu mình tựa vào vai anh, hơi thở cô chậm rãi hòa vào không khí ấm áp giữa hai người.

D đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, chờ đợi cô lên tiếng.

Và cô thì thầm, giọng nói nhẹ như một làn gió thoảng qua. “Anh ấy đã hôn em.”

D không phản ứng ngay. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt anh tối lại một chút.

“Như thế nào?”

Nhật Hạ ngẩng lên, đôi mắt long lanh, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười bí ẩn.

“Sâu hơn lần trước.”

D khẽ siết eo cô, kéo cô vào lòng mình hơn. “Và em thấy sao?”

Nhật Hạ chạm tay lên ngực anh, nơi trái tim anh đang đập chậm rãi nhưng mạnh mẽ.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi thì thầm bên môi anh, như một lời khẳng định tuyệt đối “Em cảm thấy… em muốn về nhà thật nhanh để kể cho anh nghe.”

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng