Phần 2: Lần đầu không dùng bao cao su với trai
Cuộc sống của D và Nhật Hạ vẫn tiếp tục như bao cặp vợ chồng khác, có những bữa cơm tối cùng nhau, có những lần đi du lịch, có những khoảnh khắc yêu thương ngọt ngào. Nhưng có một điều khiến họ không giống bất kỳ ai khác.
Họ có một cuộc chơi riêng, một thế giới mà chỉ hai người họ hiểu.
Từ ngày đầu tiên bước vào con đường này, mọi thứ đã dần trở thành một thói quen, một nhịp sống mới mà cả hai cùng tận hưởng. Không còn sự bỡ ngỡ, không còn những hoài nghi hay lo lắng, tất cả đã được thay thế bằng sự thích thú, sự kiểm soát và sự tin tưởng tuyệt đối.
Họ đã có một nhóm Zalo riêng tư, nơi những người đàn ông tham gia vào cuộc chơi có thể liên hệ với họ. Nhưng không ai trong số đó có quyền nhắn tin riêng cho Nhật Hạ, tất cả chỉ được giao tiếp trong nhóm, nơi D luôn có mặt.
Không phải ai cũng có cơ hội được ở bên Nhật Hạ. D là người sàng lọc. Nhật Hạ có quyền lựa chọn. Và không ai được phép đi quá ranh giới mà họ đã đặt ra. Đó cũng là một quy định mà Nhật Hạ đặt ra cho D mà anh phải tuân theo.
Nhật Hạ là người quản lý nhóm Zalo, nơi những người đàn ông trong danh sách của họ có thể nhắn tin để đề nghị một buổi hẹn. D không kiểm soát trực tiếp, nhưng anh vẫn là người nắm quyền quyết định cuối cùng.
Bởi vì trước mỗi lần Nhật Hạ đồng ý gặp ai, cô luôn hỏi D trước. Nếu anh đồng ý, cô sẽ sắp xếp. Nhưng nếu chỉ cần anh có một chút do dự, cô sẽ dẹp bỏ ngay mà không luyến tiếc.
Dù trải qua nhiều cuộc chơi, tình yêu của cô dành cho D chưa bao giờ thay đổi. Cô không làm điều này vì chính mình, cô làm vì D, vì sự thỏa mãn của anh, vì cô biết chỉ có anh mới là người đàn ông duy nhất mà cô thuộc về.
Nhật Hạ ngồi trên sofa, một tay cầm điện thoại, một tay khuấy nhẹ ly trà của mình. Ánh đèn vàng trong phòng khiến làn da cô càng thêm mềm mại, đôi môi khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt chăm chú vào màn hình.
D ngồi đối diện, dựa lưng vào ghế, chờ đợi. Anh biết vợ mình đang làm gì. Cô đang kiểm tra nhóm Zalo. Không lâu sau, cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút trêu chọc.
“Hôm nay có một người muốn hẹn em đấy.”
D nhướng mày, nhưng không vội hỏi. Anh biết Nhật Hạ sẽ không làm gì nếu chưa có sự đồng ý của anh.
Cô xoay màn hình điện thoại về phía anh. Tin nhắn từ nhóm hiện lên rõ ràng.
Huy: Mấy đứa ơi, ngày mai anh rảnh. Nếu Nhật Hạ có thời gian, anh muốn gặp em ấy.
D nhìn tin nhắn, rồi nhìn vợ mình. “Vợ muốn không?”
Nhật Hạ không trả lời ngay. Cô đặt điện thoại xuống, rướn người về phía anh, vòng tay lên cổ chồng, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi.
“Không phải là em muốn hay không.” Giọng cô nhẹ như gió thoảng. “Mà là chồng có muốn không.”
D lặng nhìn cô, một nụ cười mơ hồ thoáng hiện trên môi. Anh thích cách cô đặc quyền quyết định vào tay anh. Anh thích cái cách mà, dù cô có lựa chọn ai, chỉ cần anh không thích, cô sẽ gạt bỏ mà không chút do dự.
“Vậy nếu anh nói không?” D hỏi, giọng anh chậm rãi, như đang thử cô.
Nhật Hạ nghiêng đầu, cười khẽ.
“Thì em sẽ từ chối ngay.” Cô hôn nhẹ lên môi anh. “Chồng không thích thì vợ làm này cũng chả ý nghĩa gì.”
D cảm nhận một sự thỏa mãn tuyệt đối. Anh yêu cô không chỉ vì cô xinh đẹp, không chỉ vì cô làm anh hài lòng, mà vì cô hiểu anh hơn bất kỳ ai khác.
Cô không phải là một người phụ nữ bị cuốn vào những khoái cảm thể xác. Cô là người chủ động chọn lựa, nhưng luôn chọn lựa trong ranh giới mà D đặt ra.
D vuốt nhẹ cằm vợ, ngón tay trượt qua bờ môi mềm mại. “Vậy nếu anh nói có?”
Nhật Hạ cười, ánh mắt cô long lanh hơn cả ánh đèn thành phố ngoài kia. “Thì vợ sẽ sắp xếp một buổi hẹn.”
D nhìn vào mắt vợ, rồi chậm rãi gật đầu. “Thế hẹn đi vợ.”
Nhật Hạ không cần hỏi lại lần nữa. Cô biết, một khi D đã gật đầu, nghĩa là anh thực sự muốn điều đó. Cô cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn đơn giản vào nhóm.
Nhật Hạ: 7 giờ tối. Chỗ cũ.
Chỉ vài giây sau, một tin nhắn phản hồi xuất hiện.
Huy: Được ạ. Anh sẽ có mặt đúng giờ.
Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, nghiêng người ôm lấy chồng. “Cảm ơn chồng.”
D mỉm cười, kéo cô lại gần hơn. “Sao thế vợ?”
Nhật Hạ đặt tay lên ngực anh, giọng thì thầm đầy yêu thương. “Vì anh luôn đặt em vào thế giới của anh.” Cô dừng lại, nhìn sâu vào mắt anh. “Vì dù em có đi đâu, trái tim em vẫn mãi thuộc về anh.”
– Một Thời Gian Sau…
Nhật Hạ vừa kết thúc kỳ đèn đỏ. Cơ thể cô trở nên nhẹ nhõm hơn, làn da trắng mịn như phát sáng dưới ánh đèn phòng ngủ. Cô vừa tắm xong, mái tóc dài vẫn còn chút ẩm, mùi hương dầu gội hòa quyện với mùi da thịt thơm thoang thoảng trong không khí.
D nằm trên giường, tay kê sau đầu, lặng lẽ quan sát vợ mình đang bận rộn với chiếc điện thoại. Cô đang kiểm tra nhóm Zalo.
Nhật Hạ vẫn là người quyết định chọn ai cho lần gặp tiếp theo, nhưng trước mỗi cuộc hẹn, cô luôn hỏi ý kiến D. Nếu D không đồng ý, hoặc chỉ cần có chút do dự, cô sẽ dẹp bỏ ngay mà không luyến tiếc.
Vài giây sau, Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, ngước lên nhìn chồng, giọng nhẹ nhàng “Phong muốn gặp em tuần này.”
D không vội trả lời. Anh chỉ nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng vẫn tràn ngập yêu thương.
Nhật Hạ mỉm cười, bò đến gần anh, chống tay lên ngực chồng. “Anh muốn không?”
D đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, ngón tay lướt qua bờ môi mềm mại. “Ừm… cũng được.”
Nhật Hạ nghiêng đầu, chờ đợi. Cô biết chồng mình vẫn còn điều gì đó muốn nói.
D nhìn sâu vào mắt vợ, rồi chậm rãi lên tiếng “Anh đang nghĩ… em có nên dùng thuốc tránh thai không?”
Nhật Hạ khựng lại một giây. Cô nhìn anh, đôi mắt hơi mở to vì ngạc nhiên.
D không tránh ánh mắt vợ, giọng anh vẫn trầm ổn như mọi khi. “Nếu em dùng thuốc, những lần tiếp theo… em sẽ không cần dùng bao cao su nữa.”
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Nhật Hạ không ngay lập tức từ chối, cũng không vội đồng ý. Cô chỉ nhìn anh, cố gắng cảm nhận xem đây có thực sự là điều anh muốn không.
D vuốt nhẹ mái tóc cô, thì thầm: “Chỉ là một suy nghĩ thôi. Nếu em không thích, chúng ta sẽ không làm vậy.”
Nhật Hạ vẫn im lặng, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên lồng ngực của chồng.
Rồi cô chậm rãi cười. “Anh muốn thật à?”
D gật đầu. “Nhưng chỉ nếu em cũng muốn.”
Nhật Hạ nhìn vào mắt chồng, đôi mắt ấy vẫn mãi mãi là nơi cô thuộc về.
Cô khẽ gật đầu. “Okie chồng.”
D siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần hơn, giọng trầm khàn. “Vợ ngoan.”
Nhật Hạ bật cười, hôn nhẹ lên môi anh.
Đêm Sài Gòn vẫn rực rỡ như mọi khi, ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu lên cửa kính trong suốt của căn hộ nơi D và Nhật Hạ đang ở. Bên ngoài, dòng xe vẫn lặng lẽ trôi trên những con phố tấp nập, nhưng bên trong căn phòng này, thế giới của họ chỉ gói gọn trong hơi ấm của nhau.
Nhật Hạ ngồi tựa vào ngực D, mái tóc dài buông nhẹ trên vai, làn da trắng mịn phản chiếu ánh đèn ngủ dịu dàng. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của D, cổ áo hơi rộng để lộ phần xương quai xanh gợi cảm. Chiếc áo dài quá khổ che đi những đường cong mềm mại, nhưng cũng chính vì thế lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ vô tình.
Cô lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, đôi chân thon dài co lên nhẹ nhàng trên sofa. Gương mặt cô lúc này toát lên một nét dịu dàng pha lẫn suy tư.
“Anh nghĩ em nên chọn loại thuốc nào?” Nhật Hạ cất giọng, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
D lướt tay qua mái tóc cô, cảm nhận sự mềm mại quen thuộc. “Anh nghĩ loại nào tốt nhất cho sức khỏe của em.”
Nhật Hạ mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên tia hạnh phúc. Cô biết rằng dù D có thích thú với cuộc chơi này đến đâu, anh vẫn luôn đặt cô lên hàng đầu.
“Vậy mai em sẽ đi khám bác sĩ,” cô nói, tay vẫn nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực chồng. “Anh đi với em nhé?”
D hôn nhẹ lên trán cô, giọng trầm ấm. “Ơ a còn có sự lựa chọn nào à mà phải hỏi.”
Phòng khám tư nhân tọa lạc trong một khu phố yên tĩnh, được thiết kế với không gian hiện đại và sang trọng. Ánh sáng dịu nhẹ, mùi hương bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, tạo cảm giác thoải mái cho những bệnh nhân đến đây.
Nhật Hạ ngồi trên chiếc ghế bọc da, đôi chân vắt chéo một cách thanh thoát. Chiếc váy lụa màu kem ôm lấy thân hình thon thả, tôn lên làn da trắng mịn không tì vết. Cô không cần trang điểm quá nhiều, chỉ một lớp son nhẹ cũng đủ khiến người đối diện phải ngoái nhìn.
D ngồi cạnh cô, tay nắm nhẹ lấy tay vợ, như một lời trấn an dù anh biết cô chẳng hề lo lắng.
Bác sĩ là một phụ nữ trung niên, dáng vẻ hiền hòa, ánh mắt chuyên nghiệp. Sau khi nghe Nhật Hạ trình bày về nhu cầu của mình, bà gật đầu, bắt đầu tư vấn.
“Với cơ địa của em, chị khuyên nên dùng loại thuốc viên tránh thai hàng ngày có thành phần ổn định, ít tác dụng phụ. Nó giúp em kiểm soát tốt mà không ảnh hưởng đến nội tiết tố quá nhiều.”
D lắng nghe kỹ từng lời, thỉnh thoảng lại nhìn sang Nhật Hạ để chắc chắn rằng cô không cảm thấy miễn cưỡng.
Nhật Hạ mỉm cười, gật đầu với bác sĩ. “Vậy em sẽ dùng loại đó.”
Sau khi hoàn tất thủ tục, D đích thân thanh toán rồi cầm hộp thuốc đưa cho vợ.
“Anh sẽ nhắc em uống đúng giờ,” anh nói.
Nhật Hạ bật cười, ngả đầu vào vai chồng khi họ bước ra khỏi phòng khám. Dù đang tham gia vào một cuộc chơi không giống ai, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu vô điều kiện mà D dành cho mình.
Buổi tối hôm đó, sau khi đã ăn tối và thư giãn, Nhật Hạ mở điện thoại, mắt lướt qua những tin nhắn trong nhóm Zalo.
Cô ngồi trên ghế sofa, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên làn da trần mềm mại. Chiếc váy ngủ lụa mỏng ôm lấy cơ thể cô, để lộ bờ vai trần gợi cảm. D ngồi đối diện, cầm ly rượu vang, lặng lẽ ngắm nhìn vợ mình.
Nhật Hạ chậm rãi gõ một tin nhắn vào nhóm.
Nhật Hạ: Chào mọi người ạ. Từ bây giờ, em sẽ sử dụng thuốc tránh thai. Nghĩa là những lần sau sẽ không cần dùng bao cao su nữa.
Chỉ vài giây sau, hàng loạt tin nhắn phản hồi xuất hiện.
Phong: Thật sao? Tin này hay quá!
Minh: Tuyệt vời. Nhưng có cần kiểm tra gì không?
Nhật Hạ liếc nhìn D, anh khẽ gật đầu.
Cô tiếp tục nhắn:
Nhật Hạ: Bọn em có một quy tắc mới. Trước mỗi buổi hẹn, người được chọn phải đi xét nghiệm cùng em và D trong ngày hôm đó. Nếu không đồng ý thì sẽ không có buổi gặp.
Cả nhóm im lặng vài giây, rồi tin nhắn lần lượt xuất hiện.
Phong: Rất hợp lý. An toàn vẫn là quan trọng nhất.
Minh: Anh không có vấn đề gì. Nếu đây là quy định, anh sẵn sàng tuân theo.
Và các anh khác cũng đồng ý với việc đó như Phong và Minh.
D mỉm cười hài lòng khi đọc những phản hồi đó. Anh luôn đảm bảo mọi thứ phải được kiểm soát, và an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu.
Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, nghiêng người ôm lấy chồng. “Vậy là xong.”
D vuốt nhẹ lưng cô, giọng trầm ấm. “Vợ ngoan.”
Nhật Hạ cười, hôn nhẹ lên môi anh.
Buổi tối, Sài Gòn vẫn nhộn nhịp với những ánh đèn rực rỡ phản chiếu qua cửa kính căn hộ cao tầng nơi D và Nhật Hạ đang ở. Nhưng bên trong căn phòng, không gian lại hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có hai người họ, ngồi bên nhau trên ghế sofa, ly rượu vang sóng sánh trong tay D, còn Nhật Hạ thì lặng lẽ dựa vào anh, như thể thế giới ngoài kia không hề tồn tại.
Nhật Hạ nhẹ nhàng xoay ly nước lọc trong tay, ánh mắt mông lung như đang suy nghĩ điều gì đó. Mái tóc dài xõa xuống bờ vai trần, làn da trắng ngần nổi bật dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Cô không mặc gì ngoài một chiếc váy ngủ lụa mỏng, tôn lên từng đường cong mềm mại mà D đã quá quen thuộc nhưng chưa bao giờ thấy chán.
Cô khẽ thở dài, rồi chậm rãi lên tiếng. “Chồng à, em có chuyện muốn nói.”
D đặt ly rượu xuống, ánh mắt anh ngay lập tức tập trung vào vợ. “Sao thế vợ?”
Nhật Hạ ngập ngừng một chút, rồi xoay người đối diện với anh.
“Bác sĩ nói thuốc tránh thai hàng ngày không phải là tuyệt đối. Nghĩa là… dù em có uống đều đặn, vẫn sẽ có xác suất dính bầu.”
D nhìn sâu vào mắt cô, lắng nghe từng lời nói.
Nhật Hạ tiếp tục, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự chắc chắn không thể lay chuyển. “Nếu em có thai… anh nghĩ sao?”
D không trả lời ngay. Anh hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu hỏi này. Cô đang hỏi về quyền quyết định. Về tương lai của họ. Và D biết, đây không phải là một câu hỏi mà anh có thể trả lời thay cô.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vợ, giọng trầm ổn như thể mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh. “Cơ thể là của em, nên quyền quyết định cũng thuộc về em.”
Nhật Hạ nhìn anh thật lâu, đôi mắt cô ánh lên một tia xúc động. Cô yêu D vì điều này. Vì dù cuộc chơi có thế nào, dù họ có đẩy giới hạn đến đâu, anh chưa bao giờ ép buộc cô phải làm bất cứ điều gì cô không muốn.
Cô siết nhẹ tay anh, rồi chậm rãi nói “Nếu có thai, em sẽ đợi đến khi xét nghiệm DNA. Nếu đó là con của anh, em sẽ giữ.”
D gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của vợ.
Nhưng rồi cô ngừng lại, đôi mắt trở nên sắc lạnh hơn, như thể vừa đặt ra một giới hạn cuối cùng.
“Nhưng nếu đó không phải con anh…” Nhật Hạ hít sâu một hơi, “Em nhất quyết sẽ bỏ.”
D im lặng, nhưng anh không hề bất ngờ. Anh hiểu vợ mình hơn ai hết. Và nếu có một ranh giới mà cô không bao giờ chấp nhận vượt qua, thì đó chính là việc có con với một người đàn ông khác ngoài anh.
Nhật Hạ nhìn anh, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. “Và nếu điều đó xảy ra… nếu em phải bỏ đứa bé… thì cuộc chơi cũng sẽ kết thúc.”
Lần này, D chậm rãi gật đầu. Anh biết, cô đã suy nghĩ rất kỹ về điều này. Nếu chuyện đó xảy ra, nghĩa là họ đã đi quá xa. Nghĩa là cuộc chơi đã không còn là của riêng họ nữa. Và họ thà từ bỏ tất cả, hơn là để nó làm tổn hại đến tình yêu mà họ đã xây dựng.
D vươn tay kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. “Anh hiểu. Và anh tôn trọng quyết định của em.”
Nhật Hạ siết chặt tay chồng, rồi khẽ mỉm cười, như thể trút bỏ được một gánh nặng.
Bởi vì dù cuộc chơi có kéo dài bao lâu, dù họ có đi đến đâu, họ vẫn luôn có một điểm dừng.
Và điểm dừng duy nhất chính là ranh giới mà họ đã đặt ra cùng nhau.
– Sáng hôm đó, tại phòng khám tư nhân…
Dẫn theo Nhật Hạ, D bước vào khuôn viên của một phòng khám cao cấp nằm ở trung tâm thành phố. Bên ngoài, những tán cây xanh mướt tạo nên một không gian thanh thoát, đối lập với nhịp sống hối hả bên ngoài. Cánh cửa kính trượt mở ra, để lộ một sảnh chờ được thiết kế sang trọng với gam màu trắng kem nhẹ nhàng.
Nhật Hạ mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tóc dài uốn nhẹ buông lơi trên bờ vai mảnh mai. Làn da cô trắng mịn, gương mặt thanh tú không cần trang điểm vẫn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
D đặt tay lên eo cô, dẫn cô đến quầy lễ tân. “Chào chị, tôi đã đặt lịch kiểm tra tổng quát cho ba người sáng nay.”
Nữ lễ tân kiểm tra lại thông tin, sau đó mỉm cười chuyên nghiệp. “Vâng, anh chị có hẹn lúc 9 giờ sáng. Người thứ ba đã đến rồi, hiện tại anh ấy đang đợi trong phòng chờ VIP.”
D liếc nhìn Nhật Hạ, cô cũng nhìn lại anh, đôi mắt ánh lên nét thú vị.
“Đi vợ,” D nói.
Cả hai bước vào phòng chờ riêng biệt dành cho khách VIP, nơi Phong đã ngồi đợi sẵn.
Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ điềm tĩnh. Khi thấy Nhật Hạ, anh ta mỉm cười chào. “Chào hai người.”
Nhật Hạ khẽ gật đầu, vẫn giữ phong thái nhẹ nhàng, không tỏ ra quá gần gũi nhưng cũng không lạnh nhạt.
D kéo ghế cho vợ ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh cô. “Hôm nay mình sẽ làm xét nghiệm tổng quát, kiểm tra các bệnh truyền nhiễm và xét nghiệm máu.”
Phong gật đầu. “Không vấn đề gì. An toàn vẫn là quan trọng nhất.”
Câu nói này khiến D hài lòng. Anh không thích những người chỉ quan tâm đến thú vui mà bỏ qua sự an toàn của Nhật Hạ. Không lâu sau, một y tá bước vào, đưa họ đi làm xét nghiệm.
Ba tiếng sau, kết quả xét nghiệm nhanh được gửi về. Tất cả đều âm tính, không có vấn đề gì đáng lo ngại.
D kiểm tra lại một lượt rồi mới gật đầu. “Ổn rồi.”
Nhật Hạ liếc nhìn chồng, ánh mắt cô vẫn luôn tìm kiếm sự xác nhận từ anh.
D mỉm cười, nắm lấy tay cô. “Chồng đồng ý rồi đấy.”
Cô mỉm cười, rồi quay sang Phong, giọng nhẹ nhàng: “Vậy tối nay gặp nhau nhé?”
Phong gật đầu, giữ thái độ lịch sự. “Ừ. Nhưng trước đó, anh muốn mời hai người ăn tối. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt theo cách này.”
D nhìn vợ, chờ quyết định từ cô.
Nhật Hạ chớp nhẹ mắt, rồi gật đầu. “Vâng.”
D không phản đối. Anh biết Nhật Hạ không quan tâm đến bữa tối, cô làm điều này vì phép lịch sự, vì muốn giữ mọi thứ trong một khuôn khổ có trật tự. Cả ba người bước ra khỏi phòng khám, chuẩn bị cho một buổi tối sắp tới.
– Tối Hôm Đó…
Buổi tối, Sài Gòn lung linh trong những ánh đèn rực rỡ. Phố đi bộ Nguyễn Huệ tấp nập người qua lại, những cặp đôi tay trong tay, những nhóm bạn trẻ cười nói rộn ràng. Không khí nhộn nhịp của thành phố đối lập hoàn toàn với sự sang trọng và tĩnh lặng bên trong nhà hàng nơi D và Nhật Hạ đang hướng đến.
D không lái xe bốn bánh như thường lệ. Hôm nay, anh chọn chiếc Airblade, để Nhật Hạ ngồi sau và ôm lấy anh trên đường đến buổi hẹn.
Nhật Hạ mặc một chiếc váy ôm sát màu đỏ rượu, phần cổ khoét sâu nhưng không quá phô trương. Đôi chân dài, làn da trắng mịn như phát sáng dưới ánh đèn đường. Khi cô ngồi lên xe, bàn tay thon thả nhẹ nhàng vòng qua eo D, đầu tựa vào lưng anh một chút trước khi anh tăng ga lướt qua những con phố tấp nập.
D có thể cảm nhận được hơi ấm của vợ phía sau, một cảm giác an toàn không gì có thể thay thế. Dù cô có diễn vai tình nhân với bao nhiêu người, cuối cùng cô vẫn thuộc về anh.
Đúng giờ hẹn, D và Nhật Hạ bước vào nhà hàng. Phong đã đến trước, giữ bàn sẵn cho họ ở khu vực chung, không phải phòng riêng.
Nhà hàng nằm ngay trung tâm phố đi bộ Nguyễn Huệ, sang trọng nhưng không quá xa hoa, tạo cảm giác vừa đủ tinh tế để bất cứ ai bước vào cũng cảm nhận được bầu không khí đẳng cấp.
Ánh đèn trong nhà hàng không quá tối, cũng không quá sáng. Chúng được điều chỉnh vừa đủ để tạo ra một không gian ấm áp, mờ ảo, khiến những gương mặt trở nên cuốn hút hơn, những cái chạm trở nên tinh tế hơn. Dưới ánh sáng đó, làn da trắng mịn của Nhật Hạ như phát sáng, mái tóc dài đen nhánh đổ nhẹ xuống bờ vai mảnh mai, mỗi cử động của cô đều mang một sức hút khó cưỡng.
Dẫn vợ đi qua những dãy bàn, Nhật Hạ khoác tay D một cách tự nhiên. Cô luôn biết cách khiến thế giới thấy rõ ai là người đàn ông của cô. Nhưng khi đến bàn, vai diễn của cô lập tức thay đổi.
Không cần chờ ai mời, cô nhẹ nhàng buông tay D, bước đến chỗ Phong và ngồi xuống ngay cạnh anh ta. Nhật Hạ không dừng lại ở đó.
Vẫn với sự dịu dàng, nhưng đầy chủ động, cô nghiêng người về phía Phong, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào môi anh ta, một nụ hôn thật sự, mượt mà, đầy nữ tính, không quá vồ vập nhưng cũng không có chút ngập ngừng nào.
Cô hôn như thể họ đã là một đôi tình nhân lâu năm. Bàn tay thon thả của cô nhẹ nhàng đặt lên bắp tay Phong, ngón tay miết nhẹ qua lớp vải áo sơ mi, như thể đây là một hành động tự nhiên cô vẫn làm mỗi ngày.
D ngồi xuống đối diện, lặng lẽ quan sát và anh thích điều này. Thích cái cách cô nghiêng đầu vừa vặn để nụ hôn trọn vẹn hơn. Thích cái cách ánh mắt cô khẽ nhắm lại, hàng mi cong nhẹ run lên, như thể cô thực sự đang tận hưởng khoảnh khắc đó. Thích cái cách cô hoàn toàn quên đi sự hiện diện của anh trong vai diễn này. Thích cái cách một số ánh mắt trong nhà hàng bắt đầu vô thức hướng về phía họ.
Những người ngồi gần đó không thể không chú ý đến cảnh tượng này. Một người phụ nữ đẹp như nữ thần, trong chiếc váy ôm sát đầy gợi cảm, lại đang công khai hôn một người đàn ông một cách say đắm.
Phong hơi bất ngờ, nhưng anh ta không né tránh. Anh ta để mặc cho Nhật Hạ dẫn dắt, để cô chủ động thể hiện vai trò một người tình hoàn hảo. D siết nhẹ ly rượu vang trong tay.
Anh không thấy khó chịu, không ghen tuông. Chỉ có sự thích thú tuyệt đối khi chứng kiến cách vợ anh hoàn toàn nhập vai, khi biết rằng dù cô có thân mật với ai, cuối cùng cô vẫn thuộc về anh.
Nhật Hạ từ từ rời khỏi nụ hôn, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười tinh nghịch, nhưng đầy mê hoặc. Cô không vội rời khỏi Phong. Thay vào đó, cô dịu dàng chạm vào cổ áo anh ta, chỉnh lại một chút như thể cô đã làm điều này vô số lần trước đây.
“Anh đến sớm nhỉ?” Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại có sức cuốn hút kỳ lạ.
Phong cười nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú. “Anh không muốn để em đợi.”
Nhật Hạ hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dài khẽ lướt qua bờ vai trần. Cô biết D đang nhìn, và cô biết anh muốn thấy điều này. Vậy nên cô không hề tiết chế.
Cô dịu dàng khoác tay Phong, thân hình mềm mại tựa vào anh ta một chút trước khi lùi lại, tạo khoảng cách vừa đủ gần để người ngoài nhìn vào không thể không lầm tưởng rằng họ là một cặp tình nhân thực thụ.
D nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén nhưng đầy thỏa mãn. Nhật Hạ không cần anh nói, cô vẫn làm đúng như những gì anh thích. Chỉ đơn giản là thưởng thức khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà vợ anh, người phụ nữ anh yêu nhất, đang diễn tròn vai một người tình trong cuộc hẹn đầu tiên. Và điều đó chỉ càng làm anh thêm khao khát cô nhiều hơn.
Bữa tối trôi qua một cách hoàn hảo. Thức ăn ngon, rượu vang hảo hạng, và hơn hết, Nhật Hạ đã nhập vai một cách hoàn mỹ.
Suốt cả bữa ăn, cô không hề tỏ ra xa cách với Phong. Ngược lại, cô thân mật một cách tự nhiên, vừa đủ để người ngoài phải tin rằng họ là một cặp tình nhân thực sự, nhưng không quá lố để khiến ai cảm thấy khó chịu.
Thỉnh thoảng, cô nghiêng đầu ghé sát vào Phong khi anh nói chuyện.
Thỉnh thoảng, cô cười khẽ, bàn tay nhỏ nhắn vô tình chạm nhẹ vào tay anh.
Và thỉnh thoảng, khi D lặng lẽ quan sát từ phía đối diện, cô sẽ liếc nhìn anh, một ánh mắt không ai có thể hiểu được ngoại trừ hai người họ. Một ánh mắt vừa dịu dàng, vừa đầy ẩn ý. Một ánh mắt nói rằng dù cô đang ở bên ai, trái tim cô vẫn hướng về anh.
Khi ba người họ rời khỏi nhà hàng, Nhật Hạ không khoác tay D như lúc đến. Cô khoác tay Phong, tựa sát vào anh ta khi cả ba bước ra khỏi cửa. Nhân viên phục vụ nhìn thấy, lễ tân cũng nhìn thấy. Họ không nói gì, nhưng trong ánh mắt của họ là sự bối rối xen lẫn kinh ngạc.
Lúc đến, người phụ nữ ấy đi cùng một người đàn ông, khoác tay anh ấy một cách đầy tình tứ. Nhưng bây giờ, khi ra về, cô lại đi cùng một người đàn ông khác, với một thái độ không hề thay đổi, vẫn dịu dàng, vẫn âu yếm, vẫn như một người tình thực thụ.
Họ nghĩ gì không ai biết. Có thể là tò mò hoặc có thể là một chút phán xét thầm lặng. Nhưng Nhật Hạ không quan tâm. Cô chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác. Chỉ có một người duy nhất trong thế giới này mà cô quan tâm. Và anh đang đi ngay phía trước cô, chậm rãi dẫn đường.
Le Meridien là một trong những khách sạn cao cấp bậc nhất Sài Gòn, tọa lạc ngay bên bờ sông, nơi ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu xuống dòng nước đen mượt mà, tạo nên một khung cảnh vừa xa hoa, vừa huyền bí.
Khi chiếc taxi dừng lại trước sảnh khách sạn, Nhật Hạ bước xuống trước, đôi giày cao gót nhẹ nhàng chạm vào nền đá cẩm thạch sáng bóng. Phong bước ra theo sau, bàn tay tự nhiên đặt lên eo cô, một cử chỉ mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng anh ta đang che chở cho người phụ nữ của mình.
D là người vào sau cùng.
Anh bước lên quầy lễ tân, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát. “Chúng tôi có đặt một phòng suite.”
Nhân viên lễ tân, một cô gái trẻ với bộ đồng phục chỉn chu, mỉm cười chuyên nghiệp. Nhưng khi ánh mắt cô vô tình lướt qua phía sau D, nơi Nhật Hạ đang khoác tay một người đàn ông khác, nụ cười ấy thoáng chững lại một giây.
Dĩ nhiên, cô không thể nói gì. Công việc của cô là giữ thái độ chuyên nghiệp. Nhưng cô đã thấy. Và D biết, bất cứ ai trong sảnh lúc này cũng sẽ thấy. Họ sẽ thấy một người đàn ông đến đặt phòng, nhưng người phụ nữ đi cùng anh ta lại đang âu yếm một người đàn ông khác.
Một cảnh tượng vừa kỳ lạ, vừa đầy cuốn hút. Nhưng Nhật Hạ không hề bối rối. Cô để mặc cho Phong giữ eo mình, để anh ta dẫn cô đi về phía thang máy khi họ nhận phòng.
Nhưng ngay khi cửa thang máy đóng lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, cô liếc nhìn D qua tấm gương phản chiếu trên tường. Và nụ cười trên môi cô thay đổi.
Không còn là nụ cười dành cho Phong, dịu dàng, ngọt ngào nhưng đầy khoảng cách. Mà là nụ cười dành cho D, một ánh nhìn mà chỉ anh mới hiểu được. Dựa nhẹ vào Phong, nhưng ánh mắt cô lại hướng về anh.
Tựa như muốn nói: “Anh thấy không? Em vẫn là của anh.”
D không nói gì, chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng anh một cảm giác thỏa mãn dâng lên. Anh thích điều này. Thích cái cách cô đóng trọn vai, thích cái cách cô khiến những người ngoài kia tin rằng cô đã thuộc về người khác, nhưng thực chất chỉ anh mới là người thực sự sở hữu cô.
Khi thang máy dừng lại, Nhật Hạ bước ra cùng Phong, vẫn tay trong tay như một đôi tình nhân. D lặng lẽ đi phía sau, cầm chìa khóa phòng.
Nhưng khi cánh cửa phòng suite sang trọng mở ra, ánh mắt Nhật Hạ lại một lần nữa hướng về phía anh. Một ánh mắt chứa đầy sự yêu thương, tin tưởng, và một lời hứa ngầm không cần phải nói thành lời.
Căn phòng suite tại Le Meridien rộng rãi và sang trọng, với cửa sổ lớn nhìn thẳng ra sông Sài Gòn. Ánh đèn thành phố hắt vào, tạo thành những vệt sáng lung linh trên tấm kính trong suốt, phản chiếu bóng ba người trong căn phòng xa hoa.
D đứng gần quầy bar mini, tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt chậm rãi quan sát vợ mình.
Nhật Hạ đứng gần giường, ánh đèn vàng dịu nhẹ khiến làn da cô càng thêm mềm mại, chiếc váy đỏ rượu ôm sát cơ thể tạo nên một hình ảnh quyến rũ không thể rời mắt.
Cô không hề vội vã. Mọi cử động của cô đều có kiểm soát, có chủ ý, và D biết từng điều cô làm lúc này đều là dành cho anh. Phong bước đến gần Nhật Hạ, tay cởi khuy cổ áo sơ mi, ánh mắt nhìn cô đầy hứng thú.
“Em muốn tắm trước hay anh?” Anh ta hỏi, giọng trầm ấm.
Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, ngón tay lướt nhẹ lên cổ áo Phong, như thể đang cân nhắc. Nhưng rồi cô cười nhẹ, giọng mềm mại. “Anh trước đi.”
Phong gật đầu, rồi bước vào phòng tắm, để lại Nhật Hạ và D trong không gian chỉ có hai người. Cô không quay lại nhìn chồng ngay lập tức. Cô bước đến cửa sổ, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng tựa vào mép kính, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn thành phố.
Nhưng D biết cô đang đợi anh lên tiếng. D đặt ly rượu xuống, chậm rãi tiến về phía cô, dừng lại ngay sau lưng vợ.
“Em nhập vai thật,” giọng anh trầm thấp, mang theo một sự hài lòng khó giấu.
Nhật Hạ khẽ cười, nghiêng đầu nhìn anh qua tấm kính phản chiếu. “Thật không? Chồng thích không?”
“Thích”
D không chạm vào cô. Anh chỉ đứng đó, quan sát cách bờ vai cô khẽ nâng lên khi cô hít một hơi thật sâu. Rồi cô quay lại, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn. Cô đứng rất gần anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách mỏng manh, đủ để khiến không khí giữa họ căng tràn sự quyến rũ vô hình.
“Anh có thích thật không?” Nhật Hạ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.
D nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy thỏa mãn. “Anh luôn thích cách em làm mọi thứ.”
Nhật Hạ cười, rồi bất ngờ kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi chồng. Một nụ hôn thoáng qua, ngọt ngào nhưng không kéo dài. Rồi cô lùi lại, vẫn giữ nguyên ánh nhìn ấy.
Cửa phòng tắm mở ra. Phong bước ra ngoài, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, chiếc áo sơ mi đã cởi bỏ hoàn toàn, để lộ thân hình rắn chắc.
Nhật Hạ chớp nhẹ mắt, rồi quay sang D, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. “Đến lượt em rồi.”
D không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu. Nhật Hạ bước đến, nhưng trước khi đi vào phòng tắm, cô nghiêng người về phía Phong, bàn tay lướt nhẹ qua ngực anh ta một cách đầy nữ tính.
Phong không phản ứng ngay, nhưng ánh mắt anh ta tối lại một chút khi thấy sự chủ động của cô. Nhật Hạ biến mất sau cánh cửa, để lại một sự mong chờ lơ lửng giữa căn phòng.
Nhật Hạ bước ra khỏi phòng tắm. Cô không mặc váy nữa. Chỉ một chiếc áo choàng tắm trắng muốt, phần dây lỏng lẻo khiến một phần bờ vai trần cùng xương quai xanh gợi cảm lộ ra dưới ánh đèn vàng.
Cô không nhìn D ngay. Thay vào đó, cô bước thẳng đến chỗ Phong, đôi chân trần bước nhẹ trên thảm, từng cử động đều mang theo sự mềm mại nữ tính đến cực hạn.
D ngồi trên ghế bành, cầm ly rượu vang trong tay, không nói gì, chỉ quan sát.
Phong đứng lên khi thấy Nhật Hạ tiến đến, ánh mắt anh ta lướt qua từng đường nét trên gương mặt cô. Nhật Hạ dừng lại ngay trước mặt Phong, khẽ mỉm cười, rồi đưa tay chạm nhẹ lên cổ anh ta. Một cái chạm nhẹ nhưng đầy chủ đích.
Phong nhìn cô, như thể đang đợi bước tiếp theo, và Nhật Hạ không để anh ta đợi lâu. Cô nghiêng người, hơi rướn lên, rồi khóa môi anh ta trong một nụ hôn chậm rãi nhưng sâu lắng.
D quan sát từng chi tiết. Cái cách Nhật Hạ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phong. Cái cách cô từ từ nhích sát hơn, khiến phần vạt áo choàng tắm trễ xuống một chút, để lộ bờ vai trần hoàn hảo. Lộ ra bầu ngực cực phẩm.
Cái cách cơ thể cô áp sát vào Phong, nhưng không hoàn toàn, như thể vẫn giữ lại một chút khoảng cách để khiến tất cả trở nên càng quyến rũ hơn. Và cái cách, khi môi cô rời khỏi Phong, ánh mắt cô khẽ liếc về phía D. Một tia tinh nghịch, nhưng đầy yêu thương.
Cô biết anh đang nhìn. Cô biết từng điều cô làm đều là dành cho anh. D không lên tiếng. Anh chỉ nhấp một ngụm rượu, cảm nhận hơi nóng lan tỏa trong cổ họng, cũng như sự thỏa mãn tuyệt đối khi nhìn thấy vợ mình hoàn toàn hóa thân vào vai diễn mà anh thích.
Phong chạm nhẹ vào eo Nhật Hạ, ánh mắt anh ta lướt qua cô như muốn hỏi xem cô có muốn tiếp tục không. Nhật Hạ không trả lời bằng lời.
Cô chỉ đơn giản đưa tay lên, chậm rãi kéo dây thắt áo choàng.
Tấm vải trắng lỏng dần, D đặt ly rượu xuống. Và anh biết, khoảnh khắc này sẽ mãi in sâu vào ký ức của anh.
– Sau Cuộc Chơi…
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng rực ánh đèn, những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng lung linh xuống mặt sông Sài Gòn lặng lẽ trôi. Nhưng bên trong căn phòng suite, mọi thứ dường như ngưng đọng lại.
Phong chậm rãi cài từng nút áo sơ mi, ánh mắt anh ta lướt nhẹ về phía giường, nơi Nhật Hạ vẫn đang nằm đó. D đứng gần quầy bar mini, tay cầm ly rượu vang đã vơi một nửa.
Không ai nói gì trong vài giây.
Phong khẽ thở ra, rồi quay sang D, giọng trầm ổn nhưng mang theo sự tôn trọng tuyệt đối. “Cảm ơn hai người vì một đêm tuyệt vời.”
D không đáp ngay. Anh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhật Hạ. Phong hiểu ý. Anh ta không nán lại lâu hơn nữa.
Bước đến mép giường, anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Nhật Hạ, một cử chỉ trìu mến nhưng không chiếm hữu. “Ngủ ngon, Nhật Hạ.”
Cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt nửa khép, giọng nói lười biếng như một làn gió thoảng. “Anh cũng vậy.”
Phong không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn D lần cuối, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại hai vợ chồng một mình trong không gian bao trùm bởi hơi ấm vừa rồi vẫn chưa kịp tan biến.
Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên một tiếng nhỏ. Căn phòng chỉ còn lại họ.
D chưa từng thấy Nhật Hạ như thế này trước đây. Cô nằm ngửa trên giường, tấm chăn mỏng chỉ vắt hờ trên phần bụng, để lộ bờ vai trần trắng mịn, đôi chân thon dài vẫn còn hơi co lại như dư âm của khoái cảm chưa tan. Bờ ngực khẽ rung nhẹ. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, một lọn tóc vương trên bờ môi mọng đỏ vẫn còn hơi sưng.
Làn da cô vẫn ươn ướt với dấu vết của những khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa qua, ánh đèn dịu nhẹ hắt xuống tạo nên một thứ ánh sáng mềm mại, như tôn lên vẻ đẹp tuyệt đối nữ tính.
Và rồi D nhìn thấy nó. Một vệt trắng đục, chậm rãi chảy xuống từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Minh chứng rõ ràng nhất cho điều đã xảy ra.
Minh chứng rằng đây không còn là giới hạn an toàn như trước đây nữa.
Minh chứng rằng lần đầu tiên, Nhật Hạ thực sự đón nhận một người đàn ông khác mà không còn bất kỳ rào cản nào.
D hít một hơi sâu, cảm nhận hơi nóng âm ỉ lan tỏa trong lồng ngực. Không phải là ghen tuông, cũng không phải là khó chịu. Mà là một sự choáng ngợp đầy khoái cảm, đầy thỏa mãn đến tận cốt lõi. Anh đã tưởng tượng khoảnh khắc này hàng trăm lần. Nhưng khi thực sự nhìn thấy, nó còn mạnh mẽ hơn anh từng nghĩ.
D vẫn đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn vợ mình. Và rồi, Nhật Hạ khẽ động đậy. Cô từ từ mở mắt, đôi hàng mi dài rung nhẹ như thể cô vừa tỉnh khỏi một cơn mộng mị kéo dài. Mất vài giây để cô tìm lại hiện thực, rồi ánh mắt cô lười biếng tìm đến anh.
Họ không nói gì. Chỉ có ánh mắt họ chạm vào nhau, những lời không cần phải nói thành tiếng. Một khoảnh khắc kéo dài như bất tận, nơi D nhận ra rằng bất kể điều gì đã xảy ra, Nhật Hạ vẫn là của anh. Không cần khẳng định, không cần phải đòi hỏi.
Bởi vì cô chưa từng rời xa anh dù chỉ một giây.
Nhật Hạ hơi nhích người, tấm chăn mỏng tuột xuống thấp hơn, càng làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ bị ánh đèn vuốt ve một cách gợi cảm.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ cong môi cười, một nụ cười nửa mê hoặc, nửa yêu thương.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Giọng cô khàn khàn, còn vương chút hơi thở không đều.
D đặt ly rượu xuống, bước đến giường, cúi xuống nhìn cô.
Và anh cười nhẹ.
“Anh đang nghĩ…” Anh chậm rãi vươn tay, ngón tay lướt nhẹ qua vệt trắng đục đang chảy xuống đùi cô, “… em thật đẹp.”
Nhật Hạ không đỏ mặt, không né tránh.
Cô chỉ nắm lấy cổ tay anh, kéo anh xuống gần hơn, đôi môi vẫn giữ nụ cười nhỏ.
“Chồng em…” Cô thì thầm, “… có hài lòng không?”
D không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn cô thật sâu, cảm nhận sự tận hiến tuyệt đối mà cô dành cho anh. Rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, một nụ hôn chậm rãi, nhưng chiếm hữu hoàn toàn.
Nhật Hạ đáp lại anh, không một chút do dự. Bởi vì dù đêm nay cô thuộc về một người khác nhưng cuối cùng, cô vẫn là của anh.