Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Kể Chuyện Cuckold (Update Phần 6)

Kể Chuyện Cuckold (Update Phần 6)

Phần 1: Lần Đầu

Ghi chú của tác giả:

Chào các bạn.
Truyện này dựa trên 90% trải nghiệm thực tế của vợ chồng tôi. Mọi tình tiết, cảm xúc, suy nghĩ trong câu chuyện đều xuất phát từ những gì chúng tôi đã thực sự trải qua, cảm nhận và chia sẻ cùng nhau. Tôi là người viết và vợ tôi là người chỉnh sửa lại cũng như viết khi câu chuyện đi đến góc nhìn của cô ấy.

Những chi tiết trong truyện chỉ được thêm thắt một chút để mạch lạc hơn, để cảm xúc trở nên rõ ràng hơn, và để tạo sự thú vị cho người đọc. Tên của nhân vật và vợ chồng tôi đã được thay đổi.

Đây không phải chỉ là một câu chuyện đơn thuần về thú vui cá nhân, mà còn là một hành trình về tình yêu, sự thấu hiểu, niềm tin và cảm xúc giữa hai con người gắn bó sâu sắc với nhau.

Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc và đồng hành cùng chúng tôi.





Đêm Sài Gòn yên tĩnh hơn thường lệ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng bên trong căn hộ nằm trên tầng cao, một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người đang diễn ra.

Nhật Hạ ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc, để những lọn tóc đen dài mượt mà buông xuống bờ vai thon. Làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, từng đường nét đều như được chạm khắc bởi bàn tay của một nghệ nhân hoàn mỹ. Cô không trang điểm quá đậm, nhưng chỉ cần một chút son nhạt, một ánh mắt thoáng nhìn cũng đủ để khiến bất kỳ ai ngẩn ngơ.

D đứng ở cửa phòng ngủ, lặng lẽ nhìn vợ mình. Có lẽ trên thế gian này, không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này, một sự pha trộn giữa ngưỡng mộ, yêu thương, và cả một nỗi khao khát mà chính anh cũng khó diễn tả thành lời.

Nhật Hạ quay lại, nở một nụ cười dịu dàng. “Anh đứng đó nhìn em lâu vậy là sao?”

D mỉm cười, bước đến, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm nhẹ tựa lên vai cô. “Anh chỉ đang nghĩ… có phải kiếp trước anh đã làm rất nhiều điều tốt không, nên kiếp này mới gặp được em không?”

Nhật Hạ bật cười khẽ, nhưng ánh mắt cô dịu dàng hơn bất cứ vì sao nào ngoài kia. Cô nghiêng đầu, để má mình áp nhẹ vào má chồng. “Ngốc, nếu có kiếp trước thì chắc chắn em cũng là vợ anh thôi. Là duyên phận rồi.”

D siết nhẹ vòng tay, hôn lên mái tóc vợ. Nhật Hạ là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng điều khiến anh yêu cô không chỉ là nhan sắc. Đó là cách cô dịu dàng quan tâm anh, là sự tinh tế trong từng hành động, là ánh mắt khi cô nhìn anh, ánh mắt chứa cả thế giới.

Họ đã bên nhau đủ lâu để không còn những lời hoa mỹ sáo rỗng, nhưng vẫn đủ yêu để từng cử chỉ nhỏ nhất cũng trở nên trân quý.

Anh dẫn cô đến giường, D kéo nhẹ cô vào lòng, để hai người cùng nằm xuống, hơi thở hòa vào nhau. “Nhật Hạ này…”

“Dạ?” Cô khẽ đáp, những ngón tay thon nhẹ nhàng vẽ từng đường vô hình trên tay anh.

D chần chừ một lát rồi lên tiếng. “Em có hối hận khi lấy anh không?”

Nhật Hạ khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn anh. “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“Anh chỉ…” D thở ra một hơi, rồi lật người lại, để có thể nhìn thẳng vào mắt vợ mình. “Anh biết anh không phải người đàn ông bình thường. Anh có những suy nghĩ… không giống mọi người. Đôi khi anh tự hỏi liệu em có cảm thấy khó khăn không, khi phải chiều theo sở thích của anh.”

Nhật Hạ lặng đi một lúc, rồi đưa tay chạm vào mặt anh, giọng cô nhẹ nhàng như một lời thề. “D, em yêu anh. Yêu nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nếu điều đó khiến anh hạnh phúc, thì em cũng hạnh phúc. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là em có làm hay không, mà là anh có thực sự muốn không. Vì nếu một ngày nào đó anh không muốn nữa, em cũng sẽ không tiếc nuối hay hối hận.”

D nhìn vào đôi mắt vợ, cảm giác như bị nhấn chìm trong một đại dương sâu thẳm của yêu thương và tin tưởng. Trên đời này, có lẽ chẳng còn ai yêu anh như Nhật Hạ yêu anh nữa.

Anh siết chặt tay cô. “Cảm ơn em…”

Nhật Hạ cười, kéo anh lại gần, để đôi môi chạm vào nhau trong một nụ hôn dịu dàng. Bên ngoài kia, Sài Gòn vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong căn phòng này, chỉ có hai người họ, và tình yêu mà không gì có thể lay chuyển.

Những ngày sau cuộc trò chuyện ấy, D nhận ra một điều, tình yêu của Nhật Hạ dành cho anh không có bất kỳ rào cản nào. Cô không chỉ yêu anh bằng lời nói, mà còn bằng sự tin tưởng tuyệt đối. Dù anh có sở thích khác người, cô không hề phán xét hay tỏ ra khó chịu. Cô chấp nhận anh, toàn vẹn và trọn vẹn.

Nhưng chính điều đó lại khiến D có chút do dự.

Anh biết Nhật Hạ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để anh hạnh phúc. Nhưng liệu đây có thực sự là điều anh muốn? Hay đó chỉ là một ham muốn nhất thời, một suy nghĩ táo bạo mà anh chưa từng dám chạm tới?

Nhật Hạ thì không vội vã. Cô vẫn như mọi ngày, một người vợ dịu dàng, xinh đẹp đến mức đôi khi D cảm thấy mình không xứng đáng. Khi đi làm về, cô luôn dành cho anh những ân ái tuyệt nhất. Khi họ ở bên nhau, cô luôn khiến anh cảm nhận được sự ấm áp từ từng cái nắm tay, từng cái ôm.

Nhưng D biết, trong lòng anh có một điều gì đó vẫn chưa được lấp đầy.

Một buổi tối, sau bữa ăn, Nhật Hạ tựa đầu vào vai D khi họ cùng ngồi trên ghế sofa. Mái tóc dài đen mượt của cô tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, khiến anh chỉ muốn ôm cô mãi như thế.

“Anh vẫn suy nghĩ à?” Nhật Hạ hỏi khẽ.

D khựng lại, anh không nghĩ cô sẽ nhận ra.

Cô cười nhẹ, ngước lên nhìn anh. “Anh biết không? Em là vợ anh, em nhìn là biết anh đang nghĩ gì mà.”

D im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh khẽ gật đầu.

Nhật Hạ nắm lấy tay anh. “Anh có thể nói với em bất cứ điều gì. Anh không cần phải sợ.”

D nhìn vào mắt cô. Anh biết, một khi anh nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Nhưng đây là vợ anh, người phụ nữ anh yêu nhất, người đã chứng minh rằng tình yêu của cô dành cho anh không gì có thể thay đổi.

“Anh muốn thử,” D nói, giọng anh khẽ run.

Nhật Hạ không bất ngờ. Cô siết tay anh, như để trấn an. “Anh chắc chắn chứ?”

D gật đầu.

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt không hề có chút gượng ép hay băn khoăn. Chỉ có sự dịu dàng và tin tưởng.

“Được rồi,” cô nói. “Nhưng em có một điều kiện.”

D nhìn cô, chờ đợi.

Nhật Hạ chạm nhẹ vào má anh, giọng cô êm như gió thoảng. “Mỗi lần em làm điều này, em sẽ luôn hỏi anh trước. Nếu anh không muốn, chỉ cần nói một câu, em sẽ dừng lại ngay. Dù là khi đó, hay bất kỳ lúc nào trong tương lai, anh có quyền thay đổi suy nghĩ. Em không muốn anh cảm thấy mình bị cuốn vào điều gì đó mà anh không kiểm soát. Hơn nữa, mỗi lần em chiều anh thì anh cũng phải chiều em.”

D cảm thấy ngực mình thắt lại. Anh không biết mình xứng đáng với cô đến mức nào.

Anh siết nhẹ tay cô. “Anh đồng ý.”

Nhật Hạ mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cả thế giới mờ đi trước mắt D.

Tình yêu của họ chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

– Một Tuần Sau…

Sau cuộc trò chuyện hôm đó, D bắt đầu tìm kiếm một người phù hợp, một người mà anh cảm thấy có thể tin tưởng, một người mà Nhật Hạ cũng sẽ thấy thoải mái khi ở bên. Anh không tùy tiện chọn ai. Đây không chỉ là một sở thích thoáng qua, mà là một trải nghiệm mà cả hai cùng bước vào, cùng nhau đặt ra giới hạn.

Dành nhiều ngày suy nghĩ, anh mới tìm được một người mà anh cảm thấy có thể phù hợp tên là Tú. Tú là một người đàn ông thành đạt, lịch thiệp, có vẻ ngoài ưa nhìn và quan trọng nhất, anh ta biết tôn trọng ranh giới. D không muốn một kẻ tùy tiện hay không hiểu chuyện.

D đưa thông tin về Tú cho Nhật Hạ, và như đã hứa, cô có toàn quyền quyết định.

“Anh ấy trông rất chững chạc,” Nhật Hạ nhận xét khi xem qua hình ảnh và thông tin.

“Anh đã nói chuyện với anh ta vài lần, cảm giác khá đáng tin. Nhưng nếu em không thích thì không sao cả, chúng ta có thể tìm người khác.”

Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, mỉm cười. “Mình gặp anh ấy rồi tính tiếp chồng nhỉ?”

D gật đầu. “Anh cũng nghĩ vậy. Nếu em thấy không thoải mái, chỉ cần nói, chúng ta sẽ dừng lại.”

Nhật Hạ siết tay anh. “Vâng ạ.”

D cảm thấy tim mình thắt lại một chút. Nhật Hạ luôn như thế, không một chút do dự hay nghi ngờ nào trong ánh mắt.

Hai ngày sau, họ hẹn gặp Tú tại một quán cà phê nhỏ, nơi có không gian riêng tư nhưng không quá xa lạ.

Tú đến đúng giờ, phong thái lịch thiệp, nụ cười nhẹ nhàng. Anh ta trông điềm đạm, không có vẻ gì là một kẻ háo hức hay thiếu kiên nhẫn. D quan sát Tú một cách kỹ lưỡng khi Nhật Hạ bắt đầu trò chuyện với anh ta.

Cô hỏi về công việc của Tú, về cuộc sống của anh ta, về cách anh ta nhìn nhận những mối quan hệ. Tú cũng không quá vồn vã. Anh ta không tỏ ra nịnh nọt hay tâng bốc Nhật Hạ một cách giả tạo. Thái độ anh ta thoải mái, nhưng vẫn tôn trọng ranh giới của họ.

D lắng nghe tất cả, thỉnh thoảng xen vào cuộc trò chuyện. Nhưng phần lớn thời gian, anh quan sát Nhật Hạ. Cô không hề e dè hay gượng ép. Cô tự nhiên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Không có ánh mắt mờ ám, không có cử chỉ vượt giới hạn.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, họ rời quán cà phê.

Trên đường về, D hỏi nhẹ nhàng:

“Em thấy thế nào?”

Nhật Hạ suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Anh ấy chững chạc và biết giữ chừng mực. Em nghĩ nếu anh muốn, chúng ta có thể thử.”

D nắm lấy tay cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn ấy.

“Nhớ là bất cứ lúc nào em không muốn, chỉ cần nói, anh sẽ dừng lại ngay.”

Nhật Hạ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng và tin tưởng.

“Em biết mà. Và anh cũng vậy nhé, nếu anh không muốn nữa, chỉ cần nói với em.”

D khẽ cười, lòng trào dâng một cảm xúc vừa lạ lẫm vừa thân quen.

Họ đã bước thêm một bước. Và dù phía trước ra sao, họ vẫn sẽ bước đi cùng nhau.

Sau cuộc gặp mặt với Tú, D và Nhật Hạ không vội vã đi đến bước tiếp theo. Họ muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều rõ ràng, minh bạch và nằm trong tầm kiểm soát của cả hai.

Một tối cuối tuần, D và Nhật Hạ cùng nhau ra ngoài mua một chiếc SIM và một chiếc điện thoại phụ. Chiếc SIM và chiếc điện thoại này sẽ phục vụ cho việc này, đây là vì sự an toàn của cả hai bọn họ.

“Mình tạo một tài khoản Zalo riêng,” D nói khi đang cài đặt điện thoại. “Ngoài cái Zalo này ra Tú chỉ có thể nhắn tin với anh qua web. Kiểu này thì nếu em hoặc anh không thích nữa mình chỉ cần chặn anh ấy là xong.”

Nhật Hạ gật đầu, cô không có gì phải che giấu. Đây là điều mà D muốn, và cô cũng muốn anh cảm thấy an tâm.

Sau khi tạo tài khoản, Nhật Hạ chủ động nhắn tin cho Tú một tin nhắn ngắn gọn:

Nhật Hạ: Chào anh, đây là tài khoản mà em và chồng em sẽ dùng để liên lạc với anh. Cả hai vợ chồng em đều có thể đọc tin nhắn, hy vọng anh không phiền.

Vài phút sau, Tú trả lời:

Tú: Chào Nhật Hạ, anh hiểu mà. Mọi thứ cứ theo ý hai em, anh sẽ luôn tôn trọng.

D ngồi bên cạnh, nhìn những dòng tin nhắn qua lại. Cảm giác của anh lẫn lộn, một phần hồi hộp, một phần hào hứng, và đâu đó có chút gì đó lo lắng. Nhưng hơn hết, anh cảm thấy được sự tin tưởng tuyệt đối từ Nhật Hạ.

Cô đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn anh. “Mọi thứ đều rõ ràng rồi nhé. Nếu có gì không ổn, chỉ cần nói với em.”

D mỉm cười, kéo cô vào lòng. “Anh biết mà. Cảm ơn em.”

Nhật Hạ cười khẽ, vòng tay ôm lấy anh.

ke-chuyen-cuckold-1

Từ giây phút này, họ chính thức bước vào một hành trình mới, một hành trình mà họ đã cùng nhau đặt ra ranh giới, cùng nhau nắm giữ chìa khóa.

Từ khi lập tài khoản Zalo chung, Nhật Hạ và Tú không nhắn tin qua lại nhiều. Không có những lời hỏi han vu vơ, không có sự quan tâm ngoài lề, chỉ có những tin nhắn ngắn gọn, đúng trọng tâm.

D là người chủ động kiểm soát cuộc chơi. Anh trao đổi với Tú trước, sàng lọc và đảm bảo rằng người này phù hợp với những gì cả anh và Nhật Hạ mong muốn. Nhật Hạ không có ý kiến gì, cô tin tưởng D tuyệt đối, và nếu anh đã chọn, cô cũng sẵn sàng thử.

Cuối cùng, sau vài lần nói chuyện qua lại, D quyết định đã đến lúc lên lịch cho cuộc gặp đầu tiên. Anh nhắn tin cho Tú.

D: Nếu anh vẫn hứng thú, chúng ta có thể sắp xếp một ngày gặp mặt.

Tú: Em quyết định rồi sao?

D: Ừ. Nhưng vẫn như thỏa thuận, mọi thứ phải theo đúng quy tắc.

Tú: Tôi hiểu. Vậy khi nào?

D liếc sang Nhật Hạ, cô đang ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, mái tóc dài buông hờ hững. Cô đẹp một cách hoàn hảo, dù chỉ là trong bộ váy lụa đơn giản ở nhà.

“Thứ sáu tuần này, em rảnh không?” D hỏi.

Nhật Hạ gật đầu mà không chút do dự. “Rảnh ạ, anh hẹn anh ấy đi.”

Nụ cười của cô vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt ấy, không có chút gì mâu thuẫn hay do dự. Cô không miễn cưỡng, không gượng ép, cô làm điều này vì D, vì tình yêu cô dành cho anh.

D quay lại nhắn cho Tú.

D: Thứ sáu. Gặp nhau ở quán café X lúc 8 giờ tối.

Tú: Được. Tôi sẽ có mặt.

Mọi thứ đã được sắp đặt. Không có những lời ngọt ngào, không có sự lãng mạn ngoài lề, chỉ là một thỏa thuận rõ ràng giữa ba người.

D nhìn sang Nhật Hạ lần nữa. Cô cười, nghiêng người tựa vào anh, thì thầm: “Chồng này, thích lắm chứ gì?”

D không trả lời ngay. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà mình yêu thương suốt những năm qua.

“… Có.” Anh thừa nhận.

Nhật Hạ bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy anh. “Đừng lo, em vẫn yêu chồng nhất.”

Không cần phải nói thêm gì nữa. D biết điều đó, và đó là lý do duy nhất khiến anh sẵn sàng bước vào cuộc chơi này.

Thứ sáu đến nhanh hơn D nghĩ. Suốt cả ngày anh cùng Tú đi xét nghiệm bệnh tình dục nhưng trong đầu anh không thể không nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó.

Nhật Hạ không có vẻ gì là lo lắng. Cô vẫn như mọi khi, dịu dàng, bình tĩnh, xinh đẹp đến nao lòng. Khi D về đến nhà, cô đã chuẩn bị xong, khoác lên mình một chiếc váy lụa đỏ ôm sát, tôn lên từng đường nét quyến rũ. Làn da trắng ngần càng nổi bật dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng như một cánh hoa đang hé nở.

D đứng ở cửa, lặng người nhìn cô.

Nhật Hạ quay lại, mỉm cười. “Anh về rồi à?”

D gật đầu, tiến đến, ánh mắt không rời khỏi vợ mình. “Em… đẹp quá.”

Nhật Hạ bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy cổ anh. “Đẹp đến mức anh đổi ý không muốn em đi nữa à?”

D không trả lời ngay. Anh siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần hơn. “Anh không biết. Anh chỉ biết em là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”

Nhật Hạ hôn nhẹ lên môi anh. “Em biết mà.”

Cô buông anh ra, quay lại cầm lấy túi xách. “Đi thôi, kẻo trễ hẹn.”

Quán cà phê X có một góc nhỏ riêng tư, nơi họ đã hẹn gặp Tú. Khi D và Nhật Hạ bước vào, Tú đã ngồi sẵn, ly cà phê trước mặt vẫn còn hơi nóng. Anh ta ăn mặc đơn giản nhưng gọn gàng, toát lên vẻ điềm đạm và tự tin.

Nhật Hạ nở một nụ cười nhẹ khi thấy Tú, còn D thì chỉ gật đầu. Họ ngồi xuống, và như mọi lần, Nhật Hạ để D dẫn dắt cuộc trò chuyện.

Tú không nói nhiều, nhưng khi mở lời, anh ta luôn giữ một thái độ tôn trọng. Không có ánh mắt háo hức quá mức, không có sự vội vàng hay bất kỳ hành động nào khiến D cảm thấy không thoải mái.

Sau khoảng một giờ, D nhìn sang Nhật Hạ. “Em thấy thế nào?”

Cô chớp nhẹ mắt, suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. “Em ổn.”

D quay sang Tú. “Vậy tối nay, nếu em đồng ý, hai người có thể đi tiếp.”

Tú không giấu được một thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh ta chỉ cười nhẹ. “Tôi hiểu. Nhật Hạ, em có muốn không?”

Nhật Hạ nhìn sang D lần nữa, như để xác nhận lại một lần cuối. Khi thấy anh không có ý định thay đổi quyết định, cô mỉm cười.

“Vâng.”

D cảm thấy tim mình thắt lại một chút khi nghe từ đó, nhưng anh không nói gì. Đây là điều anh đã mong muốn, là ranh giới mà họ đã quyết định cùng nhau vượt qua.

D ngồi vào xe trước, bên lề đường, lặng lẽ nhìn Nhật Hạ bước đến chỗ Tú, nơi anh ta đã dựng chiếc xe Airblade chờ sẵn.

Cô vợ xinh đẹp của anh, trong chiếc váy lụa đỏ ôm sát, bước đi với sự duyên dáng không thể cưỡng lại. Đôi giày cao gót nhấn nhá từng bước chân thanh thoát, làn tóc dài khẽ đung đưa theo gió. Cô không hề quay lại nhìn D, nhưng D biết, cô đang làm điều này là vì anh.

Tú ngồi lên xe, giữ một thái độ điềm tĩnh. Nhật Hạ nhẹ nhàng bước tới, một tay vén tà váy để ngồi lên yên xe, tay còn lại đặt lên vai Tú để giữ thăng bằng.

D nắm chặt vô lăng xe 4 bánh của mình.

Khoảnh khắc Nhật Hạ vòng tay qua eo Tú, anh cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Cô ngả người sát vào lưng anh ta, mái tóc dài khẽ chạm vào áo Tú, trông không khác gì một cặp tình nhân thực thụ.

Đó là điều cô muốn anh thấy.

Tú khẽ quay đầu lại. “Em sẵn sàng chưa?”

Nhật Hạ không đáp ngay. Cô hơi nghiêng đầu, đủ để ánh mắt mình lướt nhẹ qua gương chiếu hậu của D. Một giây thoáng qua, môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười mơ hồ, một nét tinh nghịch xen lẫn sự trêu chọc.

Rồi cô gật đầu. “Đi thôi.”

Chiếc Airblade lướt đi trên con đường đêm Sài Gòn, ánh đèn vàng hắt lên những tòa nhà cao tầng.

D khởi động xe, giữ một khoảng cách an toàn phía sau. Anh có thể thấy rõ từng chuyển động của Nhật Hạ, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy Tú, bàn tay đôi khi nhẹ siết vào vạt áo anh ta mỗi khi xe thắng nhẹ.

Cô không ngồi hờ hững, không e dè, mà thể hiện một cách tự nhiên như thể đây là chuyện bình thường giữa hai người. Nếu ai nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân thực thụ, chứ không phải một người phụ nữ đã có chồng.

D nuốt khan. Cảm giác trong lòng anh thật khó diễn tả.

Anh muốn điều này. Anh đã mong chờ khoảnh khắc này. Nhưng khi thực sự chứng kiến, nó lại mang đến một thứ cảm xúc lạ lẫm, một sự hồi hộp đan xen giữa kích thích và chút gì đó đau nhói nơi ngực trái.

Chiếc xe phía trước rẽ vào con đường vắng, hướng về phía khách sạn đã được thỏa thuận từ trước.

Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, mái tóc khẽ lướt qua cổ Tú, giọng cô mềm như gió thoảng.

“Anh chạy chậm một chút, chờ anh D với ạ.”

Chiếc Airblade lướt nhẹ trên con đường dẫn đến khách sạn Hilton Sài Gòn, ánh đèn đường phản chiếu lên chiếc váy lụa đỏ của Nhật Hạ, khiến cô trông như một viên hồng ngọc đang tỏa sáng giữa màn đêm.

D lái xe theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để quan sát tất cả.

Nhật Hạ tựa nhẹ vào lưng Tú, bàn tay thon thả vòng qua eo anh ta. Cô không quá vồ vập, nhưng cũng không giữ khoảng cách, tất cả đều vừa vặn để tạo nên hình ảnh một người tình hoàn hảo.

Cô làm điều này không phải vì Tú, mà vì D. D biết điều đó.

Bởi vì mỗi khi xe dừng đèn đỏ, Nhật Hạ luôn nghiêng đầu nhìn về gương chiếu hậu, như muốn xác nhận rằng chồng cô vẫn đang dõi theo. Cái cách cô đặt tay lên vai Tú, cái cách cô khẽ nghiêng đầu, tất cả đều có chủ đích.

Cô đang diễn một vở kịch chỉ dành riêng cho D.

Tú không nói gì suốt cả quãng đường, chỉ tập trung lái xe. Anh ta hiểu rõ vị trí của mình. Dù có đang chở một người phụ nữ xinh đẹp trên xe, anh ta vẫn giữ thái độ đúng mực, không để cảm xúc đi quá giới hạn.

Khoảng mười lăm phút sau, họ đến khách sạn Hilton Sài Gòn.

Tú tấp xe vào và giao chìa khóa cho valvet để họ đem đi gửi xe. Nhật Hạ từ từ buông tay, giữ lại nét quyến rũ trong từng cử động.

D chưa bước xuống xe ngay, anh muốn quan sát thêm một chút.

Nhật Hạ nhẹ nhàng vén tóc, bước xuống xe bằng một động tác uyển chuyển. Cô hơi cúi người, kéo tà váy lên một chút để tránh vướng, đôi chân dài trắng mịn lộ ra dưới ánh đèn khách sạn.

Một số vị khách ở sảnh vô thức quay lại nhìn. Với vẻ đẹp của Nhật Hạ, dù cô ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm. Cô không cần phải cố gắng, không cần trang điểm cầu kỳ, chỉ một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ khiến người khác say đắm.

Nhưng Nhật Hạ không hề để ý đến những ánh mắt đó. Cô bước đến gần Tú, nhẹ nhàng khoác tay anh ta như một cặp tình nhân thực sự, nhưng đôi mắt lại lướt nhanh về phía D.

D hít sâu một hơi. Anh có cảm giác như mình vừa đánh mất cô, nhưng đồng thời, anh biết cô vẫn thuộc về anh.

Tú khẽ nghiêng đầu, hạ giọng: “Vào thôi?”

Nhật Hạ mỉm cười, giọng cô mềm mại đến mức có thể tan vào không khí. “Vâng.”

Bước vào sảnh khách sạn Hilton Sài Gòn, Nhật Hạ như một viên ngọc quý giữa khung cảnh xa hoa. Từng bước đi của cô đều toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên, một sự kiêu sa mà không ai có thể phớt lờ. Những ánh mắt từ quầy lễ tân đến khách ngồi ở sảnh đều bất giác hướng về cô, nhưng Nhật Hạ không để tâm.

Tú đi bên cạnh cô, một tay đặt nhẹ lên lưng cô theo đúng phong thái của một người đàn ông lịch thiệp. Cả hai trông giống một cặp đôi hoàn hảo trong mắt người ngoài, một quý ông chững chạc và một người phụ nữ tuyệt đẹp.

D theo sau họ, giữ một khoảng cách vừa đủ. Không ai trong sảnh khách sạn biết rằng anh mới thực sự là chồng của cô gái kia. Dõi theo từng cử động của Nhật Hạ, D cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh hơn bình thường. Cô không quay lại nhìn anh, nhưng D biết, từng bước chân cô đi đều dành cho anh.

Tú dừng lại trước quầy lễ tân, lấy chìa khóa phòng đã đặt trước. Nhân viên khách sạn mỉm cười chuyên nghiệp khi trao chìa khóa, nhưng không giấu được một chút ngỡ ngàng trước sắc đẹp của Nhật Hạ.

“Của anh đây, phòng tầng 20,” nhân viên nói, đồng thời lén liếc nhìn Tú, như thể ngầm chúc mừng anh vì đã có một người phụ nữ hoàn mỹ đến vậy đi cùng.

Tú chỉ gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt. Anh ta không phải loại đàn ông dễ bị lung lay trước ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

“Đi thôi,” Tú nói, giọng bình thản.

Nhật Hạ gật đầu, khẽ quay sang D, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như mọi khi.

Thang máy đưa ba người lên tầng 20. Không gian yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên lớp kính bóng loáng. Nhật Hạ đứng giữa, một tay nhẹ nhàng khoác vào cánh tay Tú, nhưng bàn tay còn lại lặng lẽ tìm đến D, khẽ siết chặt lấy tay anh.

Chỉ trong thoáng chốc. Một cử chỉ nhỏ, nhưng nó nói lên tất cả. D nắm lấy tay cô, siết nhẹ, như một cách để đáp lại rằng anh vẫn ở đây, vẫn đang theo dõi cô, vẫn là người đàn ông yêu cô nhất trên đời này.

Cửa thang máy mở ra. Họ bước ra hành lang khách sạn, nơi ánh đèn dịu nhẹ và lớp thảm dày tạo nên một không gian yên tĩnh và riêng tư. Tú quẹt thẻ mở cửa phòng, nhường cho Nhật Hạ bước vào trước.

Cô không lập tức đi vào. Thay vào đó, cô đứng lại, quay người về phía D. Anh nhìn cô thật lâu. Trong mắt anh, cô vẫn là người phụ nữ anh yêu, vẫn là Nhật Hạ của anh.

Nhật Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại cà vạt của D, động tác dịu dàng như thể họ vẫn đang ở trong căn hộ quen thuộc của hai người.

“Em yêu chồng,” cô thì thầm, chỉ đủ để D nghe thấy.

D không đáp, chỉ nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má anh, một nụ hôn không vội vàng, không dè dặt, như để nhắc nhở anh rằng cô vẫn ở đây, vẫn là người phụ nữ của anh. Rồi cô buông tay, xoay người bước vào phòng. D hít sâu một hơi, rồi bước theo cô.

Căn phòng suite rộng rãi và sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu lên lớp nội thất tinh tế. Một chiếc giường cỡ lớn nằm ngay trung tâm, rèm cửa sổ được kéo ra, để lộ khung cảnh thành phố Sài Gòn lung linh trong đêm. D đã book căn phòng này để chuẩn bị cho ngày đặc biệt này.

D kéo ghế ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với giường, đôi mắt dõi theo Nhật Hạ. Nhật Hạ đứng gần cửa, cởi nhẹ chiếc áo khoác lụa mỏng khoác ngoài, để lộ bờ vai trần nuột nà. Cô đẹp đến mức khiến cả căn phòng như mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh của cô.

Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn D, như đang hỏi anh lần cuối: Anh có chắc chắn không?

D không nói gì, nhưng anh không rời mắt khỏi cô. Nhật Hạ khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng mang theo sự táo bạo chỉ dành riêng cho chồng.

D ngồi trên chiếc ghế bọc da sang trọng ở góc phòng, tay nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, ánh mắt dõi theo từng cử động của Nhật Hạ. Không có chút bất an, không có chút ghen tuông. Chỉ có một sự tận hưởng tuyệt đối, một cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm trước đây.

Anh đã mong chờ khoảnh khắc này.

Nhật Hạ ngồi trên mép giường, dáng vẻ yêu kiều như một bức họa sống động giữa ánh đèn vàng dịu nhẹ. Chiếc váy lụa đỏ ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ, tôn lên những đường cong mà D đã quá quen thuộc, nhưng đêm nay lại có một vẻ gì đó mới mẻ hơn, khiêu khích hơn.

Cô không nhìn anh.

Cô nghiêng đầu, chậm rãi đưa tay chạm vào gương mặt của Tú, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị. Ngón tay cô lướt qua quai hàm cứng cáp của người đàn ông đối diện, rồi dừng lại nơi cằm anh ta.

D quan sát tất cả, tim đập mạnh không phải vì lo lắng, mà vì một sự kích thích thuần túy. Lần đầu tiên, anh thấy Nhật Hạ như thế này với một người đàn ông khác.

Lần đầu tiên, anh được chứng kiến tận mắt cách cô nhập vai vào một tình huống hoàn toàn xa lạ, cách cô chậm rãi phá bỏ giới hạn của chính mình.

Nhật Hạ nhích người lại gần Tú, gương mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. D có thể thấy rõ bờ môi đỏ mọng của cô hé mở, đôi mắt khẽ khép lại khi cô rướn người về phía trước.

Và rồi, khoảnh khắc đó đến. Môi cô chạm vào môi Tú không chút do dự, không chút lúng túng. Một nụ hôn đúng nghĩa, không phải chỉ là một cái chạm nhẹ, mà là một nụ hôn thực sự, sâu đậm, trọn vẹn.

D quan sát từng chi tiết. Cái cách Nhật Hạ nghiêng đầu để tìm một góc độ hoàn hảo hơn. Cái cách đôi môi cô quấn lấy môi Tú, mềm mại nhưng không hề e dè. Cái cách cô hơi siết nhẹ lấy áo anh ta, như một người tình đang chìm đắm trong khoảnh khắc nồng nhiệt. Cái cách cơ thể cô dần thả lỏng, để bản thân hòa vào cuộc chơi.

D cảm nhận một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh thích điều này. Không phải chỉ vì cảnh tượng trước mặt quá hoàn mỹ, mà vì chính Nhật Hạ, vợ anh, người phụ nữ anh yêu nhất, đang làm tất cả những điều này vì anh.

Cô không hề quên anh. Cô không hề quên rằng ai mới là người cô thuộc về. Bởi vì ngay giữa nụ hôn sâu đắm ấy, khi Tú đang mải mê với cô, Nhật Hạ mở mắt ra, và ánh mắt cô tìm đến D. Khoảnh khắc đó, D biết rằng mình thực sự yêu cô nhiều hơn bao giờ hết.

Trước mắt anh, vợ mình đang hoàn toàn hòa vào vai diễn mà cô tự nguyện bước vào. Nhưng D biết, đây không phải là một sự xa cách. Đây là một món quà mà cô dành cho anh.

Nhật Hạ không vội vã.

Cô vẫn giữ vẻ dịu dàng, tinh tế như mọi khi, từng cử chỉ đều có sự kiểm soát hoàn hảo. Dù trong vòng tay của một người đàn ông khác, cô vẫn là một nữ thần, đẹp đến nao lòng, quyến rũ theo cách mà không ai có thể cưỡng lại.

Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cô chạm vào D trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Rồi cô quay sang Tú.

D quan sát thật kỹ.

Cái cách cô khẽ nâng cằm Tú lên. Cái cách bàn tay cô vuốt nhẹ qua cổ áo anh ta, từng động tác mềm mại nhưng không hề thiếu đi sự táo bạo. Từng thao tác mở từng nút áo.

D cảm nhận từng giây trôi qua. Nó đẹp hơn anh tưởng tượng. Không có sự vồ vập hay gượng ép, tất cả đều tự nhiên, hoàn mỹ như một điệu vũ của những đôi tình nhân lần đầu tìm thấy nhau.

Nhật Hạ dẫn dắt nhịp điệu, chủ động, nhưng vẫn giữ lại chút gì đó thuộc về cô, một sự kiêu hãnh của người phụ nữ hiểu rõ giá trị của mình.

Nhưng điều khiến D thích thú nhất không phải là cách Nhật Hạ hôn Tú, mà là ánh mắt cô vẫn đang tìm về anh. Ngay cả khi bị cuốn vào nụ hôn đó, ngay cả khi cô đang tháo khóa quần của một người đàn ông khác.

Một cảm giác thỏa mãn dâng trào trong lòng D. Không có ghen tuông, chỉ có sự tận hưởng.

Khoảnh khắc mà chiếc miệng xinh xắn của Nhật Hạ bao trọn dương vật cương cứng của Tú là khoảnh khác mà D biết rằng mình thực sự yêu cô nhiều hơn bao giờ hết. Từng cái rên khẽ từ Tú, từng ánh mắt hững hờ mà Nhật Hạ dành cho D khi gương mặt ấy nhấp nhô trên dương vật của một người đàn ông khác. D cảm giác như muốn nổ tung vì sự hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Căn phòng suite sang trọng giờ đây chỉ còn lại hai người.

Tú đã rời đi ngay sau khi mọi chuyện kết thúc, không có lời nói dư thừa, không có ánh mắt lưu luyến. Anh ta hiểu rõ vị trí của mình, một người bước vào cuộc chơi với sự tôn trọng tuyệt đối, và khi vai trò của anh kết thúc, anh rời đi mà không làm xáo trộn bất cứ điều gì.

Cánh cửa vừa khép lại, không gian chìm vào một sự yên tĩnh đến lạ. Nhật Hạ nằm nghiêng trên giường, thân thể mềm mại tựa vào lớp ga trắng tinh, ánh đèn vàng hắt xuống làn da mịn màng của cô, phủ lên cơ thể cô một thứ ánh sáng huyền ảo.

D ngồi bên mép giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vợ mình. Cô đẹp hơn bao giờ hết.

Mái tóc dài xõa tung trên gối, đôi môi vẫn còn ửng đỏ vì những khoảnh khắc vừa qua. Trong đôi mắt cô là một ánh nhìn sâu thẳm, như thể vừa bước qua một cánh cửa mới trong cuộc hôn nhân của họ.

D không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay chạm vào gương mặt cô. Ngón tay anh lướt nhẹ qua làn da mịn màng, rồi dừng lại ở bờ môi đã từng khóa chặt với một người đàn ông khác.

Nhật Hạ khẽ khép mắt, cảm nhận sự dịu dàng quen thuộc từ D. Cơ thể cô vẫn còn lưu lại dư âm của khoái cảm. Một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm nhưng không hề sai trái. Nhưng trong từng nhịp đập trái tim, cô biết, chỉ có một người duy nhất mà cô yêu.

Cô mở mắt, nhìn D thật lâu.

“Sao thế ạ?” Giọng cô nhẹ nhàng, hơi thở vẫn còn vương lại một chút dư âm từ những gì vừa diễn ra.

D mỉm cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Chồng nghĩ…” Anh chậm rãi thì thầm, “… vợ của chồng là tuyệt nhất.”

Nhật Hạ khẽ cười, vươn tay ôm lấy cổ chồng, kéo anh lại gần hơn.

“Đồ hâm,” cô thì thầm, môi chạm nhẹ vào môi anh. “Vợ của chồng vừa chịch với trai lạ đấy.”

Cô cảm nhận được sự khác biệt giữa D và Tú. Tú là một trải nghiệm, một thử thách mà cô sẵn sàng vượt qua vì chồng. Nhưng D mới là đích đến duy nhất của cô.

Mọi khoái cảm thể xác chỉ là khoảnh khắc, nhưng tình yêu của cô dành cho D là vĩnh cửu.

D đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần, hơi thở anh phả nhẹ lên làn da nhạy cảm của cô.

“Vợ có hối hận không?” Anh hỏi, giọng trầm và ấm.

Nhật Hạ không trả lời ngay. Cô di chuyển, khẽ nghiêng người, để trán mình chạm vào trán chồng.

“Không,” cô thì thầm, “chồng vui là được.”

D biết điều đó. Anh biết rằng, dù Nhật Hạ có trải qua bao nhiêu khoảnh khắc với người khác, cô vẫn chỉ thuộc về anh. Và ngay lúc này, khi chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng này, D biết rằng chưa bao giờ anh yêu cô nhiều đến thế.

“Nhưng…” Nhật Hạ khẽ cười tinh quái “… đến lượt chồng chiều vợ đấy”.

Và với một lực dứt khoát cô lôi cổ áo D xuống giường và bò lên người anh.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng