Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Cuộc đời của tôi

Cuộc đời của tôi

Tôi, Dũng, 28 tuổi, một gã IT sống đều đặn với những dòng code khô khan trên màn hình laptop, nhưng cơ thể thì rắn chắc nhờ những buổi gym miệt mài mỗi tối – cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo thun bó sát, khuôn mặt mà chị Hoa từng nhìn tôi, cười khẽ rồi nói bằng giọng trầm ấm, pha chút ngượng ngùng như ngại khen thẳng:

“Dũng đẹp trai thế này, chắc ngoài kia khối cô thầm thương trộm nhớ, mẹ nói thật đấy!”

Lời khen ấy, với tôi, ban đầu chỉ như một câu nói bâng quơ của người lớn trong nhà, nhưng dần dần, nó len lỏi vào lòng tôi, gieo một hạt giống cảm xúc mà tôi không dám đối diện. Tôi sống cạnh nhà vợ – Ngọc, 22 tuổi, một y tá trẻ trung, xinh đẹp như ánh nắng sớm mai. Ngọc có đôi chân dài thon thả như tranh vẽ, làn da trắng mịn màng không tì vết, và vòng ngực căng tròn đầy sức sống, mỗi lần cô ấy mặc áo ôm sát hay cười rạng rỡ trong bếp, tim tôi lại rung lên như lần đầu gặp gỡ. Tôi yêu Ngọc, yêu từ những ngày tôi qua lại nhà cô ấy với cớ sửa điện, vá ống nước, ngồi ăn những bữa cơm nhà đơn sơ nhưng ấm áp bên mẹ cô – chị Hoa, 39 tuổi. Tình yêu với Ngọc là thứ tôi tự hào, là ánh sáng trong cuộc đời tôi – một mối tình trong trẻo, giản dị, bắt đầu từ những lần tôi đèo cô ấy đi ăn bún bò, từ những cái nắm tay ấm áp mỗi sáng. Nhưng trong sâu thẳm, tôi không thể phủ nhận một thứ cảm giác cấm kỵ, day dứt mỗi khi nhìn chị Hoa. Chị đẹp một cách ám ảnh, như một bức tranh sống động mà tôi không thể rời mắt: Mái tóc đen dài óng ánh, mượt mà như suối chảy qua vai, đôi mắt buồn sâu thẳm, long lanh như chứa đựng cả một đại dương tổn thương, đôi lúc ánh lên tia ấm áp khi nhìn tôi, cơ thể chị thon thả, mềm mại với bộ ngực đầy đặn nhô cao, cặp mông tròn trịa căng mọng, và đôi chân mịn màng không một vết sẹo, mỗi khi chị mặc váy ngắn bước đi nhẹ nhàng quanh nhà, tôi phải quay mặt đi để che giấu ánh mắt lén lút. Tim tôi đập thình thịch, tay nắm chặt để kìm nén, tự nhủ mình không được phép nghĩ gì vượt quá giới hạn – chị là mẹ vợ tôi, người tôi kính trọng như mẹ ruột, người đã hy sinh cả đời để nuôi Ngọc lớn lên. Nhưng trong lòng tôi, một góc nhỏ tối tăm bắt đầu nhen nhóm: Sự ngưỡng mộ dần pha lẫn với ham muốn, sự biết ơn dần bị thay thế bởi những ý nghĩ tội lỗi mà tôi cố chôn sâu.

Chị Hoa mang một vết thương lòng sâu sắc, một câu chuyện mà tôi chỉ biết qua những lần chị kể rời rạc, giọng run run như sợ ký ức sống lại. Năm 17 tuổi, chị bị cưỡng hiếp trong một con hẻm tối giữa cơn mưa lạnh buốt – một đêm mà chị từng nói với tôi, đôi mắt đỏ hoe:

cuoc-doi-cua-toi-1

“Hắn đè mẹ xuống, chiếm đoạt mẹ, mẹ không phản kháng nổi, nhưng mẹ la hét và có người phát hiện, hắn hoảng quá, chạy ra đường trốn, bị ôtô chạy ngang cán… chết ngay trước mặt mẹ, máu loang đầy đường, mẹ thì ngất xỉu ngay lúc đó.”





Khi biết mình mang thai Ngọc, chị đã ngồi co ro trong góc phòng suốt mấy đêm liền, tay ôm bụng, nước mắt lăn dài trên má, hơi thở đứt quãng giữa tiếng nấc. Chị sợ hãi – sợ cái sinh linh trong bụng sẽ là lời nhắc nhở vĩnh viễn về đêm kinh hoàng ấy, sợ xã hội sẽ phán xét chị, sợ chính bản thân mình không đủ sức làm mẹ. Nhưng sâu thẳm, chị xót xa cho đứa bé vô tội, không nỡ bỏ đi giọt máu ấy dù mỗi lần nhìn bụng lớn lên, chị lại thấy bóng dáng gã đàn ông trong cơn ác mộng. Gia đình chị – vốn là địa chủ giàu có ở quê – đã giang tay ôm trọn cả hai mẹ con, yêu thương họ bằng tất cả tình thương và tiền bạc, che chở chị khỏi những lời đàm tiếu, cho chị một mái nhà để nương tựa. Khi Ngọc vào trường Y, ông bà ngoại mua cho chị một căn nhà nhỏ ở thành phố – một căn nhà cấp bốn với tường sơn trắng, mái ngói đỏ, và cái sân nhỏ trồng vài cây ổi xum xuê. Chị Hoa sống một cuộc đời lặng lẽ, dành hết tình yêu cho Ngọc, nhưng trong lòng chị, nỗi cô đơn như một cái bóng không bao giờ rời xa. Chị khao khát được yêu thương, được chạm vào như một người phụ nữ, nhưng nỗi đau quá khứ đã khóa chặt trái tim chị, khiến chị tự xây một bức tường vô hình – chỉ hé mở khi tôi xuất hiện trong cuộc đời chị.

Tôi đến bên họ như một người hàng xóm tốt bụng, rồi dần trở thành chỗ dựa trong những việc lặt vặt: Sửa chiếc quạt máy kêu rè rè mỗi đêm hè, thay bóng đèn vàng cháy xém trong bếp, khuân thùng nước 20 lít mỗi khi chị Hoa gọi với giọng nhẹ nhàng:

“Dũng ơi, qua giúp Hoa chút, nặng quá Hoa không bê nổi.”

Chị luôn nhìn tôi với đôi mắt ấm áp, miệng cười hiền:

“Dũng tốt với mẹ con Hoa quá, không có Dũng chắc Hoa chẳng biết xoay xở sao nổi.”

Đối với chị, tôi không chỉ là một người giúp đỡ – tôi là một sự hiện diện ấm áp, một người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời chị mà không mang theo tổn thương. Trong lòng chị, tôi dần trở thành một hình ảnh lý tưởng: Mạnh mẽ với cơ thể săn chắc, đáng tin với sự tận tụy mỗi khi chị cần, và dịu dàng với nụ cười ấm áp mỗi lần ngồi ăn cơm nhà chị. Chị bắt đầu để ý tôi, từng cử chỉ nhỏ như cách tôi cầm bát cơm, cách tôi lau mồ hôi sau khi sửa đồ, cách tôi cười toe toét khi khen món canh chị nấu:

“Hoa nấu ngon quá, Dũng ăn hoài không chán!”

Tình cảm ấy, ban đầu chỉ là sự biết ơn của một người mẹ đơn thân, nhưng dần dần, nó lớn lên thành một thứ gì đó sâu sắc hơn – một tình yêu thầm lặng mà chị không dám thừa nhận, không dám bộc lộ, vì tôi là chồng của Ngọc, là người mà chị xem như con rể, là niềm tự hào của con gái chị.

Sau khi cưới Ngọc, cô ấy vẫn trực đêm ở bệnh viện theo lịch phân công, thường rời nhà lúc 6 giờ tối và về khi trời vừa hửng sáng. Một tối thứ Bảy, tôi đèo Ngọc đến cổng bệnh viện trên chiếc PS mới mua, nhìn cô ấy bước xuống xe, áo blouse trắng phất phơ trong gió, quay lại vẫy tay với tôi:

“Anh về cẩn thận nhé, mưa đấy!”

Tôi gật đầu, lòng ấm áp vì nụ cười của cô ấy, rồi phóng xe về nhà dưới bầu trời đang tối sầm lại. Vừa đến cửa, trời bất chợt đổ mưa, từng giọt nước nặng hạt đập xuống mái tôn ầm ầm, gió rít qua kẽ cửa lạnh buốt sống lưng. Tôi mở cửa vào nhà, bật công tắc – không sáng. Điện cúp, bóng tối bao trùm như một tấm màn đen kịt, chỉ nghe tiếng mưa gầm gào ngoài sân. Tôi đứng ở cửa, áo dính chặt vào người vì vài giọt mưa hắt vào, nhìn sang nhà chị Hoa cách vài bước chân – ánh nến leo lét hắt ra từ cửa sổ kính mờ, như một ngọn lửa nhỏ run rẩy giữa cơn bão. Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác khó tả: Vừa muốn chạy qua xin nến để có ánh sáng, vừa lo sợ phải đối diện với chị trong không gian tối tăm, gần gũi này. Tôi đội mưa chạy qua, áo thun ướt sũng dính chặt vào cơ bụng, nước chảy thành dòng xuống sàn hiên nhà chị, lạnh đến run người. Gõ cửa, tôi gọi lớn để át tiếng mưa:

“Mẹ ơi, cho con xin ít nến với, nhà con tối om chẳng thấy gì!”

Chị mở cửa, mái tóc ướt dính vào vai vì vừa đi đóng cửa sổ, đôi mắt sáng lên dưới ánh nến, giọng gấp gáp pha chút hoảng hốt:

“Trời đất ơi, Dũng ướt hết rồi kìa, vào đây đi, đừng đứng ngoài mưa mà ốm!”

Chị kéo tay tôi vào nhà, tay chị lạnh buốt vì nước mưa, nhưng cái chạm ấy lại làm tôi ấm lạ lùng, như một luồng hơi nóng lan từ lòng bàn tay chị qua da tôi. Tôi ngập ngừng bước vào, nước từ áo nhỏ xuống sàn gạch hoa lộp độp, tạo thành những vệt loang lổ. Chị nhìn tôi, cau mày lo lắng, đôi mắt quét từ đầu xuống chân:

“Dũng lạnh lắm rồi, tắm đi ngay đi, đừng để cảm lạnh. Để mẹ lấy đồ của Dũng mặc hồi trước để lại đây, còn khô.”

Tôi bước vào nhà tắm nhỏ của chị, căn phòng chỉ vừa đủ một người đứng với vòi sen treo trên tường và chiếc gương mờ hơi nước. Nước ấm từ vòi sen xối xuống, chảy qua vai, qua ngực, làm cơ thể tôi bớt run vì lạnh. Trong đầu tôi, hình ảnh Ngọc hiện lên: Cô ấy đang ở bệnh viện, có lẽ ngồi trong phòng trực với cốc cà phê nguội lạnh, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ vẻ dịu dàng. Tôi tự nhủ mình phải về nhà sớm, phải giữ khoảng cách với chị Hoa để không làm gì sai trái. Nhưng trên kệ gỗ nhỏ cạnh bồn rửa, tôi thấy chiếc điện thoại cũ kỹ của chị – một chiếc Nokia đời cũ với màn hình cảm ứng đã xước xát – để quên bên cạnh chai dầu gội nửa vơi. Một sự tò mò khó cưỡng trỗi dậy trong tôi, như một tiếng thì thầm từ góc tối trong tâm hồn:

“Chỉ nhìn một chút thôi, có sao đâu.”

Tôi cầm lên, tay còn ướt làm màn hình hơi mờ. Không khóa. Tôi mở thư viện ảnh, và trái tim tôi như ngừng đập ngay giây phút ấy. Hàng chục bức ảnh của tôi hiện ra, từng bức như một nhát dao đâm vào lòng tôi: Lúc tôi cởi trần khoe cơ bụng trên Facebook, mồ hôi lấp lánh dưới nắng chiều sau buổi gym, lúc tôi cúi xuống sửa ống nước nhà chị, áo dính bùn lem luốc, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống sàn, hay cả khi tôi ngồi ăn cơm tối ở bàn bếp nhà chị, tay cầm đôi đũa, cười ngây ngô với bát canh bí đỏ nóng hổi chị vừa múc, chẳng hề biết ống kính điện thoại đang lén hướng về tôi từ góc bàn. Chị đã lưu tất cả, từng bức ảnh như một mảnh ghép của nỗi lòng chị giấu kín suốt bao năm. Có cả những bức tôi đứng ngoài sân giặt đồ, áo phông bó sát cơ thể, ánh mắt vô tư nhìn mấy trái ổi chín trên cây – chị đã chụp từ cửa sổ, góc nghiêng mờ ảo qua tấm rèm mỏng. Tim tôi đập thình thịch, máu dồn lên đầu nóng ran, cổ họng khô khốc như có ai bóp nghẹt.

“Chị Hoa… yêu mình sao?”

Tôi tự hỏi, đầu óc quay cuồng giữa ngỡ ngàng và hoang mang. Những ký ức ùa về rõ mồn một, như một cuốn phim tua chậm: Lần tôi sốt cao nằm bẹp trên giường, chị ngồi bên cạnh, tay cầm chai dầu gió xoa lên lưng tôi, từng vòng tròn chậm rãi trên da, giọng nhỏ nhẹ như dỗ dành:

“Ráng chịu chút Dũng, mẹ xoa cho Dũng đỡ nóng, đừng để mẹ lo”

Lần tôi đói bụng rên rỉ sau giờ làm, chị vội vàng vào bếp, tay thoăn thoắt thái hành, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Đợi mẹ chút Dũng, để bụng đói là mẹ xót lắm, Dũng biết không? Mẹ nấu mì cho Dũng ăn, thêm cái trứng cho ngon.”

Tôi đứng đó, hơi nước từ vòi sen bốc lên mờ mắt, tay nắm chặt điện thoại đến trắng khớp. Lòng tôi rối như tơ vò, ngực nặng trĩu. Tôi xúc động đến nghẹt thở khi nhận ra tình cảm thầm lặng của chị – một thứ tình yêu chị giấu sau ánh mắt dịu dàng, sau những cử chỉ chăm sóc tưởng như chỉ là tình mẹ con. Nhưng đồng thời, tôi sợ hãi – chị là mẹ vợ tôi, là người tôi kính trọng, người đã nuôi Ngọc lớn lên một mình bao năm.

“Mình đang nghĩ gì thế này?”

Tôi tự trách mình, cảm giác tội lỗi như một con rắn lạnh lẽo trườn qua tim, nhưng trái tim tôi lại rộn ràng không kìm nổi, như muốn phá tung mọi rào cản để chạy đến bên chị. Tôi đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, cố dẹp bỏ những ý nghĩ ấy, nhưng hình ảnh những bức ảnh cứ ám ảnh tôi, như một lời mời gọi từ sâu thẳm.

Tắm xong, tôi lau người bằng chiếc khăn bông cũ chị treo sẵn, mùi xà phòng thoảng nhẹ từ khăn làm tôi nhớ đến những lần chị giặt đồ cho tôi khi tôi ở lại ăn cơm khuya. Tôi chỉ mặc chiếc quần đùi cũ chị đưa – một chiếc quần màu xám tôi từng để quên từ mấy tháng trước, hơi chật ở đùi vì tôi đã lên cân sau mấy tháng tập luyện. Tôi bước ra ngoài, hơi lạnh từ sàn gạch hoa thấm qua lòng bàn chân, làm tôi khẽ rùng mình. Mưa ngoài kia gầm gào dữ dội, từng đợt sấm chớp rạch ngang trời, ánh sáng trắng lóe lên qua khe cửa sổ làm căn phòng sáng rồi tối liên tục. Chị Hoa đã thay một chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang, vải lụa rẻ tiền chị mua ở chợ nhưng lại ôm sát cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật. Ánh nến trên bàn chiếu qua lớp vải, làm hiện rõ từng đường nét: Bộ ngực đồ sộ nhô cao, hai núm vú hồng hào căng cứng in rõ dưới lớp vải mỏng đến gần xuyên thấu, bờ mông trắng muốt lấp ló khi chị khẽ xoay người, cong tròn như quả đào chín, đôi chân thon dài thẳng tắp, mịn màng không một vết sẹo, mỗi bước chân như vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên sàn nhà. Chị ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kê góc phòng, tay cầm chiếc lược nhựa màu xanh đã sờn, chải mái tóc ướt còn nhỏ nước xuống vai. Từng động tác chậm rãi, tay chị đưa lên rồi hạ xuống, khiến bộ ngực rung lên nhè nhẹ, như một điệu múa vô tình mà đầy mê hoặc. Tôi đứng lặng, cách chị vài bước chân, cổ họng khô khốc, mắt không rời được khỏi chị. Vẻ đẹp ấy như một lưỡi dao sắc ngọt, vừa cuốn hút vừa làm tôi đau đớn. Trong đầu tôi, một giọng nói gào lên:

“Dừng lại, quay về nhà ngay, mày không được nghĩ gì với mẹ vợ!”

Nhưng đôi mắt tôi như bị dính chặt, từng đường nét trên cơ thể chị khắc sâu vào tâm trí tôi, làm trái tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm chặt đến run lên. Tôi đấu tranh nội tâm dữ dội: Tôi yêu Ngọc, tôi đã thề sẽ chung thủy với cô ấy, nhưng tại sao cơ thể tôi lại phản ứng thế này với chị Hoa? Sự cấm kỵ ấy vừa đáng sợ vừa kích thích, như một trái ngọt độc mà tôi biết mình không nên chạm vào nhưng vẫn khao khát. Không kìm được, tôi bước tới gần chị, giọng khàn đặc, run run như chính trái tim tôi lúc ấy:

“Mẹ… để con chải tóc cho mẹ.”

Chị quay lại, đôi mắt sáng lên ngạc nhiên, rồi nụ cười dịu dàng nở trên môi, thoáng chút ngượng ngùng như một cô gái trẻ:

“Thật không Dũng? Mẹ chưa bao giờ được ai chải tóc đâu… Dũng làm được không mà đòi?”

Chị đưa tôi chiếc lược, tay chị khẽ run khi chạm vào tay tôi, đầu ngón tay lạnh buốt nhưng lại làm tôi nóng ran từ trong lòng. Trong lòng chị, khoảnh khắc ấy có lẽ chỉ là một sự ngạc nhiên vui vẻ, nhưng cũng thoáng chút bối rối – chị không ngờ tôi lại gần gũi đến vậy, và một phần nhỏ trong chị bắt đầu rung động, tự hỏi liệu tôi có cảm nhận được điều gì từ chị không.

Tôi ngồi xuống sau lưng chị, trên chiếc ghế đẩu nhỏ kê sát ghế chị ngồi, đầu gối tôi chạm vào mép ghế của chị, cách nhau chỉ vài phân. Tay tôi cầm lược, chải từng lọn tóc mềm mại óng ánh, từng sợi tóc trượt qua kẽ ngón tay tôi như tơ lụa. Mỗi lần lược đi qua, tôi lại cảm nhận rõ hơn mùi hương từ tóc chị – thoảng nhẹ như hoa nhài, quyện với mùi nước mưa còn đọng lại và chút hương xà phòng từ chiếc khăn chị vừa lau người. Tôi cố tập trung vào việc chải tóc, tự nhủ đây chỉ là một hành động bình thường, nhưng lòng tôi không yên – cảm giác gần gũi này làm tôi run rẩy, như đứng bên bờ vực của một điều gì đó nguy hiểm. Chị khẽ ngả người ra sau, đầu tựa vào ngực tôi, mái tóc ướt thấm qua lớp da trần trên ngực tôi, lạnh nhưng lại làm tôi nóng ran như lửa đốt. Hơi thở chị phả lên da tôi, nóng hổi, từng nhịp đều đặn như một nhịp đập hòa cùng trái tim tôi. Tôi cảm nhận rõ cơ thể chị trong tay mình – mềm mại, ấm áp, nhưng cũng mong manh như một cánh hoa sắp tàn. Tim tôi đập điên cuồng, vang lên trong tai tôi át cả tiếng mưa ngoài kia. Trong lòng tôi, một cơn bão cảm xúc bùng nổ: Tôi muốn ôm chị, muốn chạm vào chị, nhưng đồng thời sợ hãi – sợ mình sẽ vượt qua ranh giới, sợ mình sẽ làm tổn thương Ngọc, sợ cả chính cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong tôi. Chị Hoa, với tôi lúc này, không chỉ là mẹ vợ – chị là một người phụ nữ, một người mà tôi vừa kính trọng vừa khao khát, và sự mâu thuẫn ấy làm tôi đau đớn. Tôi bỏ lược xuống bàn, hai tay run run vòng qua eo chị, ôm lấy chị từ phía sau, lòng bàn tay áp sát vào da thịt qua lớp váy mỏng, cảm nhận rõ từng nhịp thở gấp gáp của chị. Chị khẽ giật mình, cơ thể cứng lại trong khoảnh khắc, nhưng rồi chị thả lỏng, không đẩy tôi ra. Chị quay lại, đôi mắt long lanh nước nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nghẹn lại như sắp khóc:

“Dũng… Dũng có biết mẹ thương Dũng từ hồi nào không? Mẹ nhìn Dũng từng ngày, từng bữa cơm Dũng ăn ở nhà mẹ, từng lần Dũng cười với mẹ… mà Dũng chẳng thấy, chỉ có Ngọc trong mắt Dũng thôi…”

Khoảnh khắc tôi ôm chị, tâm lý chị Hoa thay đổi rõ rệt. Ban đầu, chị bất ngờ, một phần sợ hãi vì sự gần gũi bất ngờ này – chị luôn xem tôi như con rể, như một người đàn ông thuộc về Ngọc, và việc tôi chạm vào chị là điều chị chưa từng tưởng tượng. Nhưng khi tôi không buông ra, khi hơi ấm từ tay tôi lan qua da chị, một cánh cửa trong lòng chị hé mở. Chị nhận ra tình cảm của mình không còn là thứ chị có thể giấu kín nữa – nó trào ra, mãnh liệt và không kiểm soát được. Chị gọi tôi bằng tên “Dũng”, giọng run run nhưng đầy cảm xúc, và khi chị nói tiếp, chị chuyển sang xưng “Hoa”:

“Dũng… Dũng biết không, Hoa yêu Dũng từ lâu lắm rồi. Hoa nhìn Dũng mỗi ngày, chỉ dám đứng từ xa, chỉ dám chụp những bức ảnh để ngắm khi một mình… Hoa không dám nói, vì Dũng là của Ngọc, nhưng Hoa không chịu nổi nữa…”

Lời thú nhận ấy là sự vỡ òa của chị sau bao năm kìm nén. Trong lòng chị, tôi không chỉ là một người đàn ông tốt – tôi là người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời chị, là người mà chị thầm ao ước được yêu, được chạm vào sau hơn hai mươi năm sống với nỗi cô đơn và ký ức đau thương. Chị sợ – sợ tôi sẽ khinh thường chị, sợ Ngọc sẽ biết, sợ chính mình vì đã để trái tim vượt qua lý trí. Nhưng đồng thời, chị khao khát – khao khát được tôi đáp lại, khao khát được cảm nhận mình là một người phụ nữ thực sự, không chỉ là một người mẹ đơn thân hy sinh tất cả.

Lời chị như một cú đánh mạnh vào ngực tôi, đau nhói đến mức tôi phải hít sâu để không bật khóc. Tôi đau đớn, đau vì đã vô tình làm tổn thương chị, vì đã không nhận ra trái tim chị đã hướng về tôi từ bao lâu, lặng lẽ và âm thầm như một ngọn gió không ai hay. Nhưng đồng thời, tôi hạnh phúc đến run người – chị yêu tôi, thật sự yêu tôi, bằng một thứ tình cảm chân thành, sâu sắc mà tôi chưa từng nghĩ mình xứng đáng nhận được từ chị. Trong đầu tôi, hình ảnh Ngọc hiện lên: Nụ cười của cô ấy sáng như ánh nắng, giọng nói dịu dàng:

“Anh về cẩn thận nhé, mưa đấy!”

Tôi biết mình đang phản bội Ngọc, biết mình đang đứng trước một lằn ranh không thể quay lại, nhưng cơ thể tôi không nghe lý trí. Tôi hôn chị điên cuồng, môi tìm môi, hơi thở hòa vào nhau, vị mặn của nước mắt chị thấm vào lưỡi tôi. Tôi thì thào, giọng lạc đi, đứt quãng giữa những cái hôn:

“Anh xin lỗi… anh không biết mẹ thương anh… anh cũng yêu Hoa, từ lâu lắm rồi, mà anh không dám nói, không dám nhìn thẳng vào Hoa…”

Lời thú nhận của tôi là sự bộc phát của một trái tim bị dồn nén – tôi yêu chị, yêu vẻ đẹp của chị, yêu sự dịu dàng của chị, nhưng tôi luôn chôn giấu nó vì Ngọc, vì đạo đức, vì trách nhiệm. Nhưng giờ đây, khi chị ở trong tay tôi, khi hơi ấm của chị lan qua da tôi, tôi không thể kìm nén nữa. Tay tôi vừa bóp ngực chị, cảm nhận nhịp tim chị đập thình thịch dưới lòng bàn tay, vừa trượt xuống dưới, chạm vào nơi mềm mại ấm áp giữa hai chân chị qua lớp vải mỏng. Chị ướt át, rỉ nước dưới những cái vuốt ve của tôi, từng giọt thấm qua đầu ngón tay tôi, nóng hổi như máu trong người chị. Tôi móc nhẹ, ngón tay trượt vào trong, cảm nhận rõ từng thớ thịt mềm mại co bóp quanh ngón tay tôi. Chị quằn quại, người giật lên từng đợt, tay ôm đầu tôi ép sát vào ngực chị, núm vú cọ vào má tôi qua lớp vải. Giọng chị run rẩy, đứt quãng giữa tiếng rên:

“Dũng… Dũng muốn Hoa thì cứ làm… Hoa chịu hết, Hoa muốn Dũng giày vò Hoa, muốn Dũng thương Hoa… Hoa cô đơn quá lâu rồi…”

Trong giọng nói ấy, tôi nghe rõ nỗi đau chị giấu kín bao năm – nỗi đau của một cô gái 17 tuổi bị cướp đi tất cả, nỗi cô đơn của một người phụ nữ chỉ biết hy sinh mà chẳng dám đòi hỏi một chút yêu thương cho riêng mình. Chị khao khát tôi, khao khát được tôi chạm vào, được tôi xóa đi những vết sẹo vô hình đã bám rễ trong lòng chị từ hơn hai mươi năm qua.

Nhìn chị, cơ thể đẹp như một bức tượng sống – làn da trắng mịn không tì vết, lấp lánh mồ hôi dưới ánh nến, bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp gáp, hai núm vú hồng hào như hai điểm nhấn hoàn hảo, đôi chân thon dài co lại trong cơn kích thích, từng cơ nhỏ run lên dưới da, và mái tóc đen rối bời trải ra quanh vai – tôi bị cuốn vào một cơn sóng dục vọng không thể cưỡng lại. Trong lòng tôi, sự giằng xé đạt đến đỉnh điểm: Tôi yêu Ngọc, tôi đã thề sẽ chung thủy với cô ấy, nhưng chị Hoa, với tất cả sự mong manh và mãnh liệt của chị, đang kéo tôi vào một thế giới mà tôi không thể kháng cự. Tôi cúi xuống, môi ngậm lấy núm vú chị qua lớp vải mỏng, mút mạnh như muốn hút hết sự ngọt ngào từ cơ thể ấy, lưỡi tôi xoay tròn quanh núm vú, cảm nhận nó cứng hơn dưới mỗi cái chạm. Tay tôi xoa nắn ngực chị, ngón cái ấn nhẹ lên núm vú còn lại, cảm nhận nhịp tim chị đập dồn dập dưới lòng bàn tay. Rồi tôi trượt xuống dưới, kéo mép váy chị lên, môi tôi ngậm lấy nơi mềm mại giữa hai chân chị, lưỡi tôi khám phá từng ngóc ngách ấm áp, vị mặn nhẹ của chị thấm vào đầu lưỡi tôi. Chị rên rỉ, người giật lên từng đợt, tay bấu chặt vai tôi đến đỏ cả da, móng tay cắm sâu vào thịt tôi nhưng tôi không thấy đau – chỉ thấy một sự kích thích điên cuồng. Chị thì thào, giọng lạc đi trong khoái lạc, như cầu xin:

“Dũng… làm mạnh nữa đi… Hoa muốn Dũng làm Hoa quên hết, quên cái đêm ấy, quên cái cảm giác ghê tởm đó… chỉ còn Dũng thôi…”

Lời chị làm tim tôi thắt lại – chị không chỉ muốn tôi yêu, chị muốn tôi phá hủy nỗi đau năm 17 tuổi, muốn tôi thay thế nó bằng một thứ gì đó sống động hơn. Trong lòng chị, tôi là người cứu rỗi, là người đàn ông đầu tiên khiến chị cảm thấy mình đáng được yêu, đáng được chạm vào sau bao năm sống trong bóng tối của ký ức.

Còn tôi, nằm xuống bên chị trên tấm nệm ẩm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc phả ra từng đợt khói trắng trong không khí lạnh của đêm mưa. Lòng tôi ngập tràn cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề, như một tảng đá đè lên ngực. Tôi yêu chị, yêu đến đau lòng, yêu cái cách chị run lên dưới tay tôi, yêu cái cách chị gọi tên tôi trong cơn mê đắm, yêu cái cách chị dâng hiến tất cả chỉ để cảm nhận tôi một lần trong đời. Nhưng tôi cũng yêu Ngọc, yêu sự trong trẻo của cô ấy khi ôm tôi từ phía sau mỗi sáng, yêu giọng nói dịu dàng của cô ấy qua điện thoại:

“Anh nhớ mặc áo ấm, trời lạnh đấy.”

Dưới ánh nến lập lòe, chị như một nữ thần vệ nữ, đẹp đến xót xa, làn da trắng lấp lánh như pha lê, cơ thể cong lên từng đường nét hoàn hảo dù đã qua bao năm tháng khổ đau. Tôi vừa muốn ôm chặt chị mãi mãi, muốn nói với chị rằng tôi sẽ ở bên chị, sẽ bù đắp cho chị tất cả những gì chị đã chịu đựng. Nhưng tôi cũng muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi sự thật rằng tôi đã vượt qua lằn ranh không thể quay lại – tôi đã phản bội Ngọc, đã làm tổn thương người con gái tôi từng thề sẽ yêu thương trọn đời. Tôi nằm đó, tay đặt lên vai chị, cảm nhận hơi ấm từ da thịt chị truyền sang, nhưng trong lòng lạnh buốt như cơn mưa ngoài kia. Tôi tự hỏi:

“Ngày mai mình sẽ đối diện với chị thế nào? Với Ngọc thế nào? Và với chính mình?”

Tâm trí tôi lạc lối giữa tình yêu, dục vọng, và tội lỗi, không biết đâu là lối thoát cho tất cả những gì vừa xảy ra. Tôi vừa mê mẩn vẻ đẹp ấy, vừa bị giằng xé bởi hình ảnh Ngọc: Nụ cười trong trẻo của cô ấy khi tôi đèo cô ấy đi ăn bún bò, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay tôi mỗi sáng, giọng cô ấy vang lên trong điện thoại tối qua:

“Anh ngủ ngon nhé, em trực xong sẽ về sớm.”

Tôi biết mình đang phản bội Ngọc, biết mình đang làm điều không thể tha thứ, nhưng cơ thể tôi không nghe lý trí. Tôi đẩy chị nằm xuống tấm nệm cũ kê góc phòng, lớp vải nệm sờn rách nhưng mềm mại dưới lưng chị. Tôi kéo váy chị lên cao, để lộ hoàn toàn cơ thể chị dưới ánh nến – làn da trắng lấp lánh mồ hôi, hai chân dang ra run rẩy, nơi mềm mại giữa hai chân chị ướt át lấp ló dưới đám lông đen mượt. Tôi lao vào chị như một con thú đói khát, từng nhịp thúc mạnh làm tấm nệm kêu cót két dưới sức nặng của cả hai. Chị rên to, giọng vỡ òa trong khoái lạc, át cả tiếng mưa ngoài kia:

cuoc-doi-cua-toi-2

“Dũng… đụ Hoa đi, đụ nát lồn Hoa đi… Hoa yêu Dũng quá, đừng dừng lại…”

Tôi cảm nhận cơ thể chị quấn chặt lấy tôi, nóng hổi và mềm mại, từng thớ thịt co bóp quanh tôi như muốn giữ tôi mãi mãi trong chị. Chị giật lên từng cơn, mắt nhắm chặt, nước mắt lăn dài trên má, miệng không ngừng gọi tên tôi:

“Dũng… Dũng đừng bỏ Hoa, Hoa chỉ có Dũng thôi…”

Giọng chị vừa mãnh liệt vừa yếu đuối, như thể chị muốn tôi phá hủy mọi thứ để chị được sống lại, được cảm nhận mình là một người phụ nữ thực sự sau bao năm chôn vùi bản thân. Trong lòng chị, khoảnh khắc này là sự giải thoát – chị không còn là người mẹ đơn thân chịu đựng, không còn là nạn nhân của quá khứ, chị là Hoa, một người phụ nữ được yêu, được khao khát bởi người đàn ông chị thầm thương bao năm. Còn tôi, tôi vừa đắm mình trong khoái lạc, vừa đau đớn vì biết mình đang phản bội Ngọc. Hình ảnh Ngọc trực đêm ở bệnh viện hiện lên rõ mồn một: Cô ấy ngồi trên ghế nhựa trong phòng trực, áo blouse trắng lặng lẽ giữa hành lang lạnh lẽo, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười qua tin nhắn gửi tôi chiều nay:

“Anh ăn cơm chưa? Đừng thức khuya nhé.”

Tim tôi thắt lại, như có ai bóp nghẹt, nhưng cảm giác ấy chỉ làm tôi điên cuồng hơn – tôi muốn chị, muốn chiếm lấy chị để xóa tan sự giằng xé trong lòng, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thoát khỏi thực tại. Khi tôi xuất tinh, chị đạt đỉnh cùng lúc. Cơ thể chị giật giật dưới ánh nến, từng cơn co giật nhỏ lan từ bụng lên ngực, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần như ngọc trai, chảy thành giọt từ cổ xuống khe ngực. Bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp gáp, hai núm vú hồng hào cứng lại như hai viên ngọc nhỏ giữa ánh sáng lập lòe. Đôi chân thon dài co quắp lại trong khoái lạc, gót chân cọ vào tấm nệm tạo thành những vệt mờ. Mái tóc đen rối bời trải dài trên gối, vài sợi dính vào má chị, ướt át vì mồ hôi và nước mắt. Một dòng tinh trắng đục chảy ra từ nơi mềm mại giữa hai chân chị, lăn chậm xuống tấm nệm cũ, thấm vào vải thành một vệt nhỏ loang lổ. Ánh mắt chị dại đi, vừa đê mê vừa mãn nguyện, đôi mắt long lanh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng chỉ phát ra tiếng thì thào yếu ớt:

“Dũng… Dũng làm Hoa hạnh phúc thật rồi… Hoa chưa bao giờ được như vậy, chưa bao giờ được ai thương Hoa như Dũng…”

Nước mắt chị lăn dài, hòa lẫn với nụ cười nhạt trên môi, như thể chị vừa tìm thấy ánh sáng sau bao năm sống trong bóng tối dày đặc của ký ức. Chị khẽ đưa tay chạm vào má tôi, ngón tay run run vuốt nhẹ, giọng nhỏ như hơi thở:

“Dũng đừng hối hận vì Hoa, Hoa tự nguyện mà… chỉ cần Dũng đừng ghét Hoa là Hoa mãn nguyện rồi.”

Trong lòng chị, tôi là tất cả – là người đàn ông đầu tiên khiến chị cảm thấy mình có giá trị, là người mà chị sẵn sàng dâng hiến tất cả, dù biết rằng điều này có thể phá hủy mọi thứ chị đã xây dựng cho Ngọc.

Còn tôi, nằm xuống bên chị trên tấm nệm ẩm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc phả ra từng đợt khói trắng trong không khí lạnh của đêm mưa. Lòng tôi ngập tràn cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề, như một tảng đá đè lên ngực. Tôi yêu chị, yêu đến đau lòng, yêu cái cách chị run lên dưới tay tôi, yêu cái cách chị gọi tên tôi trong cơn mê đắm, yêu cái cách chị dâng hiến tất cả chỉ để cảm nhận tôi một lần trong đời. Nhưng tôi cũng yêu Ngọc, yêu sự trong trẻo của cô ấy khi ôm tôi từ phía sau mỗi sáng, yêu giọng nói dịu dàng của cô ấy qua điện thoại:

“Anh nhớ mặc áo ấm, trời lạnh đấy.”

Dưới ánh nến lập lòe, chị như một nữ thần vệ nữ, đẹp đến xót xa, làn da trắng lấp lánh như pha lê, cơ thể cong lên từng đường nét hoàn hảo dù đã qua bao năm tháng khổ đau. Tôi vừa muốn ôm chặt chị mãi mãi, muốn nói với chị rằng tôi sẽ ở bên chị, sẽ bù đắp cho chị tất cả những gì chị đã chịu đựng. Nhưng tôi cũng muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi sự thật rằng tôi đã vượt qua lằn ranh không thể quay lại – tôi đã phản bội Ngọc, đã làm tổn thương người con gái tôi từng thề sẽ yêu thương trọn đời. Tôi nằm đó, tay đặt lên vai chị, cảm nhận hơi ấm từ da thịt chị truyền sang, nhưng trong lòng lạnh buốt như cơn mưa ngoài kia. Tôi tự hỏi:

“Ngày mai mình sẽ đối diện với chị thế nào? Với Ngọc thế nào? Và với chính mình?”

Tâm trí tôi lạc lối giữa tình yêu, dục vọng, và tội lỗi, không biết đâu là lối thoát cho tất cả những gì vừa xảy ra.

Sau khi cơn khoái lạc đầu tiên lắng xuống, tôi nằm đó, kéo chị Hoa vào lòng, ôm chặt chị như thể chị là điều duy nhất còn lại giữa cơn bão cảm xúc đang gầm thét trong tôi. Chị trần truồng, cơ thể mềm mại áp sát vào tôi, thơm ngát một mùi hương tự nhiên từ da thịt hòa quyện với chút nước hoa thoảng nhẹ còn vương lại trên cổ chị – một mùi hương dịu dàng nhưng kích thích, như hoa nhài nở trong đêm mưa. Bộ ngực căng tròn, ấm nóng của chị ép chặt vào ngực tôi, hai núm vú hồng hào cọ nhẹ lên da tôi mỗi khi chị hít thở, như hai điểm lửa nhỏ âm ỉ cháy, làm tôi vừa hạnh phúc vừa bối rối. Một chân chị gác qua người tôi, đùi chị mịn màng, ấm áp, trượt nhẹ trên da tôi, mang đến một cảm giác gần gũi mà tôi chưa từng trải qua – như thể chị đang hòa vào tôi, không muốn rời xa dù chỉ một giây. Tôi đưa tay xuống, xoa nhẹ lên cái mông tròn lẳn, trắng mịn màng như sứ, từng đường cong hoàn hảo dưới lòng bàn tay tôi làm tim tôi đập nhanh hơn. Trên mông chị còn hằn vài vết đỏ mờ – dấu tay tôi vô tình để lại trong cơn điên cuồng vừa rồi – và khi ngón tay tôi lướt qua đó, tôi cảm nhận rõ sự mềm mại đàn hồi của da thịt chị, vừa thấy tội lỗi vì đã để lại dấu vết trên cơ thể hoàn mỹ ấy, vừa thấy kích thích vì nó nhắc tôi rằng chị đã hoàn toàn thuộc về tôi trong khoảnh khắc đó. Tôi xoa nhẹ hơn, như muốn xoa dịu chị, nhưng sâu thẳm, tôi muốn cảm nhận chị thêm lần nữa, muốn khẳng định rằng chị là của tôi.

Chị Hoa rúc sâu vào lòng tôi, đầu tựa vào vai tôi, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống ngực tôi, vài sợi ướt mồ hôi dính vào da tôi, mềm mại như tơ lụa mát lạnh. Chị thủ thỉ, giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng như một bản nhạc ru, nhưng chứa đựng cả một đại dương cảm xúc:

“Dũng… Hoa yêu Dũng lắm, Dũng biết không? Hoa chưa bao giờ nghĩ mình được yêu như vậy… Dũng là tất cả của Hoa, Hoa cần Dũng, cần lắm…”

Những lời ấy như từng nhát dao ngọt ngào đâm vào tim tôi, vừa làm tôi hạnh phúc đến nghẹt thở, vừa khiến tôi đau đớn vì biết tình yêu này không trọn vẹn. Trong lòng chị, tôi cảm nhận rõ một sự mãn nguyện xen lẫn mong manh – chị vừa tìm thấy tôi như một bến bờ an toàn sau bao năm lạc lối trong cô đơn, vừa sợ rằng tôi sẽ rời xa chị, rằng khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Chị rúc sát hơn, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi, như muốn hòa vào tôi để không ai có thể tách rời. Tôi vuốt nhẹ lưng chị, ngón tay lướt qua từng đường cong mềm mại, thì thào đáp lại bằng những lời ngọt ngào nhất tôi có thể nghĩ ra:

“Hoa… anh cũng yêu Hoa, yêu nhiều lắm. Anh sẽ ở bên Hoa, sẽ không để Hoa cô đơn nữa, anh hứa…”

Lời nói của tôi xuất phát từ trái tim – tôi yêu chị, yêu cái cách chị run lên trong tay tôi, yêu sự dịu dàng và mãnh liệt hòa quyện trong chị, yêu cả nỗi buồn sâu thẳm mà chị mang trong đôi mắt. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết lời hứa ấy mong manh như làn khói – hình ảnh Ngọc hiện lên trong đầu tôi, nụ cười trong trẻo của cô ấy khi tôi sửa xong bóng đèn, giọng nói dịu dàng:

“Anh giỏi quá, em tự hào về anh.”

Tôi yêu Ngọc, và sự thật ấy làm tim tôi thắt lại, như có ai bóp nghẹt, nhưng ngay lúc này, trong vòng tay chị Hoa, tôi không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài chị.

Chị nằm trong lòng tôi, cơ thể trần trụi đẹp như một tuyệt tác của tạo hóa, làm tôi không thể rời mắt. Dưới ánh nến vàng cam lập lòe, làn da trắng ngần của chị lấp lánh mồ hôi, mịn màng như ngọc trai, không một vết sẹo dù đã qua bao năm tháng khổ đau – một làn da hoàn hảo đến mức tôi chỉ muốn chạm vào mãi mãi. Bộ ngực căng tròn, đầy đặn, rung nhẹ theo nhịp thở của chị, hai núm vú hồng hào như hai nụ hoa mới nở, nhỏ xinh nhưng căng mọng, cọ vào ngực tôi như một lời mời gọi thầm lặng. Đôi chân thon dài gác qua người tôi, từng cơ nhỏ run lên nhè nhẹ, trắng mịn đến mức tôi cảm thấy mình không xứng đáng được chạm vào. Và cái mông tròn trịa, mềm mại dưới tay tôi, như một quả đào chín mọng, vừa đàn hồi vừa ấm áp, làm tôi phát điên lên vì vẻ đẹp ấy. Tôi nhìn chị, ngắm từng đường nét trên cơ thể chị, và một cơn sóng khao khát trỗi dậy mãnh liệt trong tôi – chị quá đẹp, quá cuốn hút, đến mức con cu 19cm của tôi, vừa ỉu xìu sau cơn khoái lạc, giờ đã căng cứng lại từ lúc nào không hay. Tôi cảm nhận rõ máu dồn xuống dưới, hơi thở bắt đầu dồn dập, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Trong lòng tôi, chị không chỉ là một người phụ nữ – chị là một nữ thần, một giấc mơ sống động mà tôi vừa muốn nâng niu, vừa muốn chiếm đoạt thêm lần nữa.

Chị Hoa nhận ra sự thay đổi trong tôi – chị khẽ ngẩng đầu, đôi mắt buồn nhưng long lanh nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi mỉm cười – một nụ cười dịu dàng mà đầy ý nhị, như thể chị hiểu rõ tôi đang nghĩ gì. Chị đưa tay xuống, ngón tay thon dài, mềm mại chạm vào con cu tôi, vuốt ve nhẹ nhàng từ gốc lên ngọn với sự dịu dàng của một người yêu thực sự. Cảm giác mát lạnh từ tay chị làm tôi rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng, kích thích đến mức tôi phải cắn môi để kìm tiếng rên. Tôi nhìn vào mắt chị, thấy một sự yêu thương sâu thẳm – chị không chỉ muốn làm tôi sướng, chị muốn tôi cảm nhận tình yêu của chị, muốn tôi hiểu rằng chị sẵn sàng làm tất cả vì tôi. Chị ngồi dậy, cơ thể trần truồng hiện lên rõ ràng hơn dưới ánh nến – mái tóc đen xõa xuống vai, vài sợi dính vào cổ chị vì mồ hôi, bộ ngực rung nhẹ khi chị cử động, đôi chân dài mở ra để ngồi vững. Chị nói, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc:

“Dũng nằm im đi, để Hoa chiều chuộng Dũng…”

Lời nói ấy làm tim tôi tan chảy – trong giọng chị, tôi nghe thấy sự dâng hiến, sự khao khát làm tôi hạnh phúc, và cả một chút lo sợ rằng nếu chị không làm tôi mãn nguyện, tôi sẽ rời xa chị. Trong lòng chị, tôi là ánh sáng duy nhất sau bao năm tăm tối, và chị muốn giữ tôi lại bằng tất cả những gì chị có – cơ thể, trái tim, và cả linh hồn.

Chị cúi xuống, cái miệng chúm chím xinh đẹp, đôi môi hồng mọng hé mở, ngậm lấy con cu tôi. Tôi gần như bật lên vì cảm giác ấy – đôi môi mềm mại của chị bao lấy tôi, ấm nóng và ẩm ướt, rồi chị ngậm sâu tới tận gốc, lưỡi chị quấn quanh, mút nhẹ nhàng như đang nâng niu một thứ quý giá. Sướng quá, sướng đến mức tôi không chịu nổi – đầu óc tôi quay cuồng, như muốn nổ tung trong khoái lạc, từng dây thần kinh trong cơ thể tôi rung lên như dây đàn bị gảy mạnh. Tôi nhìn xuống, thấy mái tóc đen của chị rũ xuống, che nửa gương mặt chị, đôi mắt chị khép hờ, hàng mi dài cong vút run nhẹ, tập trung vào từng cử động của môi và lưỡi. Cơ thể chị hơi cong lại, bộ ngực căng tròn đung đưa nhẹ theo nhịp mút, làn da trắng lấp lánh mồ hôi dưới ánh nến như một bức tượng sống động. Tôi rên lên, không kìm được:

“Hoa… anh sướng quá, Hoa làm anh điên mất…”

Giọng tôi khàn đặc, lạc đi trong khoái lạc, và tôi thấy chị ngẩng lên một chút, đôi mắt long lanh nhìn tôi, thì thào giữa những cái mút:

“Dũng thích không? Hoa muốn Dũng sướng, muốn Dũng yêu Hoa mãi…”

Lời chị như một mũi tên xuyên qua tim tôi – trong lòng chị, hành động này không chỉ là thỏa mãn tôi, mà là cách chị thể hiện tình yêu, là cách chị giữ tôi lại bên chị. Chị sợ – sợ rằng nếu tôi không hạnh phúc, tôi sẽ quay về với Ngọc, sẽ bỏ rơi chị như cách chị từng bị bỏ rơi bởi quá khứ. Tôi cảm nhận rõ tình yêu của chị qua từng cái chạm của đôi môi, từng cái mút nhẹ nhàng, và trái tim tôi đau nhói vì biết rằng tôi không thể cho chị tất cả những gì chị mong muốn.

Rồi chị trèo lên người tôi, cơ thể mềm mại như một con mèo lướt qua da tôi, mang đến một cảm giác ấm áp và kích thích không thể cưỡng lại. Chị cầm con cu tôi, tay run run nhưng đầy quyết tâm, ngón tay chị mát lạnh đối lập với hơi nóng từ cơ thể tôi. Chị canh đúng chỗ rồi từ từ ngồi xuống, con cu tôi chui tuột vào trong lồn chị – ẩm ướt, ấm nóng, ôm chặt lấy tôi như một cái kén mềm mại. Tôi cảm nhận rõ từng thớ thịt trong chị co bóp quanh tôi, nóng hổi và trơn tru, làm tôi rùng mình trong khoái lạc, hơi thở dồn dập như muốn vỡ òa. Chị bắt đầu nhún nhẹ nhàng, hai tay chống lên ngực tôi, móng tay khẽ cắm vào da tôi như để giữ thăng bằng, tạo thành những vết đỏ mờ làm tôi vừa đau vừa sướng. Đôi mắt chị nhìn xuống, chăm chú theo dõi con cu tôi trượt ra trượt vào trong lồn mình, ánh mắt vừa đê mê vừa đầy yêu thương – như thể chị đang ngắm nhìn một điều kỳ diệu mà chị không tin là thật. Chị rên rỉ, giọng nhỏ nhưng ngọt ngào, như một lời thì thầm chỉ dành cho tôi:

“Dũng… nhìn Hoa đi, Hoa đẹp không? Hoa yêu Dũng quá, Dũng là của Hoa…”

Trong giọng nói ấy, tôi nghe thấy sự tự hào xen lẫn mong manh – chị muốn tôi ngắm chị, muốn tôi công nhận vẻ đẹp của chị, nhưng cũng sợ rằng tôi sẽ không yêu chị đủ để ở lại mãi mãi.

Tôi nhìn chị, không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp ấy – cơ thể chị cong lên từng đường nét hoàn hảo, làn da trắng lấp lánh mồ hôi như phủ một lớp ngọc trai mỏng, bộ ngực to tròn trắng trẻo rung lắc theo từng nhịp nhún, như hai quả cầu tuyết lớn đung đưa trước mắt tôi, làm tôi phát điên lên vì khao khát. Đôi chân thon dài của chị cong lại, cơ đùi căng lên nhè nhẹ mỗi khi chị nhún, trắng mịn đến mức tôi muốn vuốt ve mãi không ngừng. Cái mông tròn trịa, mềm mại của chị vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” mỗi lần chị ngồi xuống, âm thanh ấy hòa cùng tiếng rên của chị làm tôi mất kiểm soát. Tôi đưa tay lên, bóp lấy vú chị – mềm quá, đàn hồi quá, như một khối bột mịn ấm nóng dưới lòng bàn tay tôi, cảm giác ấy làm tôi run lên vì sướng. Hai núm vú hồng hào, nhỏ xinh nhưng căng mọng, tôi vê vê giữa ngón tay, cảm nhận chúng cứng hơn, đỏ hơn dưới mỗi cái chạm, như hai viên ngọc quý phản chiếu ánh nến. Chị rũ rượi, ánh mắt dại đi, rên rỉ quằn quại trong cổ họng:

“Dũng… sướng quá, Dũng làm Hoa điên mất… Hoa yêu Dũng, yêu mãi mãi…”

Cơ thể chị run lên từng đợt, mồ hôi lăn dài từ cổ xuống ngực, chảy qua khe ngực rồi nhỏ xuống bụng tôi, nóng hổi như giọt nước từ một cơn mưa ấm.

Chị nhịp mạnh hơn, nhanh dần lên, cơ thể chị rung lên dữ dội, như muốn hòa tan vào tôi. Bộ ngực chị rung lắc dữ dội hơn, hai núm vú đỏ lên vì tôi vê mạnh, đung đưa trước mắt tôi như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Lồn chị ôm chặt lấy tôi, ướt át và nóng hổi, từng nhịp co bóp như muốn hút tôi vào sâu hơn, làm tôi sướng đến mức không chịu nổi – cảm giác ấy như một cơn sóng lớn cuốn tôi đi, khiến tôi quên hết mọi thứ, quên cả Ngọc, quên cả tội lỗi. Tôi bóp mạnh vú chị, thì thào:

“Hoa đẹp quá, anh yêu Hoa, yêu mãi…”

Lời tôi nói là thật – tôi yêu chị, yêu đến phát điên, yêu cái cách cơ thể chị hòa quyện với tôi, yêu cái cách chị rên rỉ tên tôi trong cơn mê đắm. Chị nghe tôi nói, ánh mắt sáng lên, như tìm thấy một tia hy vọng trong cơn khoái lạc, và chị nhún nhanh hơn nữa, cơ thể quằn quại, hơi thở gấp gáp như sắp vỡ òa:

“Dũng… Hoa sướng quá, Dũng làm Hoa hạnh phúc… đừng rời Hoa, nhé?”

Trong lòng chị, tôi cảm nhận rõ một sự tuyệt vọng xen lẫn mãn nguyện – chị yêu tôi, cần tôi đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả, nhưng chị cũng sợ – sợ rằng sau đêm nay, tôi sẽ quay về với Ngọc, sẽ để chị lại một mình với nỗi cô đơn.

Tôi nhìn chị, cảm nhận tình yêu và khát khao của chị qua từng nhịp nhún – chị không chỉ làm tình với tôi, chị đang dâng hiến cả trái tim, cả cơ thể để nói với tôi rằng chị yêu tôi hơn bất cứ điều gì trên đời. Cơ thể chị, trong khoảnh khắc ấy, là một tuyệt tác sống động – làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi, bộ ngực căng tròn rung lắc dữ dội, đôi chân thon dài cong lên để nhún, mông tròn lẳn vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” như một nhịp điệu yêu thương. Tôi sướng đến mức không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại tôi và chị, không còn gì khác ngoài tình yêu và khát khao mãnh liệt giữa chúng tôi. Chị rên rỉ, giọng lạc đi:

“Dũng… Hoa yêu Dũng… Dũng là của Hoa…”

Và tôi đáp lại, giọng khàn đặc:

“Anh yêu Hoa, Hoa là của anh…”

Chúng tôi hòa vào nhau, trong ánh nến lập lòe và tiếng mưa gào thét ngoài kia, như hai linh hồn lạc lối tìm thấy nhau giữa cơn bão đêm đen, quên đi mọi giới hạn, chỉ còn lại tình yêu và sự khao khát cháy bỏng không thể dập tắt.

Sau những phút giây đê mê, tôi ôm chị Hoa vào lòng, kéo tấm chăn mỏng đắp qua cơ thể trần truồng của cả hai, như muốn giữ lại hơi ấm và mùi hương của chị mãi mãi bên tôi. Chị nằm rúc trong vòng tay tôi, đầu tựa vào ngực tôi, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống vai tôi, mềm mại như tơ lụa mát lạnh. Cơ thể chị ấm áp, mềm mại, bộ ngực căng tròn ép nhẹ vào ngực tôi, hai núm vú hồng hào cọ lên da tôi mỗi khi chị thở, làm tôi vừa hạnh phúc vừa bâng khuâng.

Tôi ôm chị chặt hơn, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của chị hòa cùng nhịp tim tôi, như hai linh hồn lạc lối đã tìm thấy nhau giữa cơn bão đêm đen. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi không quên hẹn giờ điện thoại báo thức lúc 5 giờ sáng – tôi phải dậy để đón Ngọc về từ ca trực đêm ở bệnh viện. Nghĩ đến Ngọc, tim tôi thắt lại – tôi yêu Ngọc, yêu sâu đậm, nhưng giờ đây, chị Hoa cũng đã chiếm trọn một góc trái tim tôi, và tôi không biết làm sao để cân bằng giữa hai người phụ nữ tôi yêu nhất đời.

Chị Hoa khẽ cựa mình trong lòng tôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn nhưng long lanh nhìn tôi dưới ánh nến đã gần tàn. Chị nũng nịu, giọng nhỏ nhẹ như một đứa trẻ:

“Dũng… Hoa yêu Dũng lắm, Dũng đừng bỏ rơi Hoa, nhé? Hoa không chịu nổi nếu mất Dũng…”

Lời nói ấy làm tim tôi đau nhói – tôi cảm nhận rõ sự mong manh trong chị, nỗi sợ bị bỏ rơi sau bao năm cô đơn, và tình yêu mãnh liệt chị dành cho tôi như một ngọn lửa vừa ấm áp vừa tuyệt vọng. Tôi vuốt nhẹ lưng chị, ngón tay lướt qua làn da mịn màng, thì thào vỗ về:

“Hoa… anh yêu Hoa, đời này anh sẽ không bao giờ rời xa Hoa. Nhưng Ngọc… anh cũng không muốn tổn thương cô ấy. Anh yêu Ngọc say đắm, và anh cũng yêu Hoa bằng cả trái tim. Vậy nên, anh và Hoa cần giấu chuyện của chúng ta. Khi có Ngọc, Hoa là mẹ vợ anh, nhưng khi không có Ngọc, Hoa là người vợ anh yêu say đắm nhất.”

Lời nói của tôi là một sự thỏa hiệp – vừa là lời hứa với chị, vừa là cách tôi cố gắng giữ cả hai người phụ nữ tôi yêu trong cuộc đời mình. Trong lòng tôi, tôi biết điều này không công bằng với cả Hoa và Ngọc, nhưng tôi không đủ can đảm để từ bỏ ai trong số họ.

Chị Hoa nghe tôi nói, đôi mắt sáng lên, một nụ cười nhẹ nở trên môi chị. Chị gật đầu, giọng nhỏ nhưng hạnh phúc:

“Ừ, Hoa đồng ý… Chỉ cần Dũng không rời xa Hoa, Hoa chấp nhận hết. Khi nào không có Ngọc, Dũng là chồng của Hoa, nhé?”

Chị kêu tôi là “chồng” với sự ngọt ngào và mãn nguyện, như thể điều đó là tất cả những gì chị mơ ước bấy lâu. Tôi mỉm cười, kéo chị sát hơn, hôn lên trán chị:

“Ừ, Hoa là vợ anh…”

Lời nói ấy làm trái tim tôi rung lên – tôi hạnh phúc vì thấy chị vui, nhưng sâu thẳm, một cảm giác tội lỗi len lỏi. Tôi ôm chị ngủ, và chìm vào giấc mơ ngắn ngủi, nơi chỉ có tôi và chị, không có Ngọc, không có thực tại khắc nghiệt.

Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi khẽ mở mắt, thấy chị Hoa vẫn rúc trong lòng tôi, gương mặt thanh thản. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay chị ra, nhưng chị cựa mình, ôm chặt tôi hơn, thì thào trong cơn mơ:

“Dũng… đừng đi…”

Tôi cúi xuống, hôn lên má chị, thì thầm:

“Anh đi đón Ngọc, lát anh về với Hoa…”

Chị mở mắt, đôi mắt buồn nhưng dịu dàng nhìn tôi, rồi bất ngờ kéo tôi xuống, hôn tôi say đắm. Đôi môi chị mềm mại, ấm nóng, mang theo vị ngọt của tình yêu và chút mặn của nước mắt. Chị hôn tôi như thể đó là nụ hôn cuối cùng, như thể chị sợ tôi sẽ không quay lại. Tôi đáp lại, tay ôm lấy gáy chị, rồi buông ra, lòng nặng trĩu nhưng cũng ấm áp. Chị thì thào:

“Dũng về cẩn thận, Hoa chờ Dũng…”

Tôi gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, rời khỏi nhà chị trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh.

Tôi phóng xe đến bệnh viện, đón Ngọc về. Cô ấy bước ra từ cổng, áo blouse trắng phất phơ trong gió sớm, đôi mắt mỏi mệt nhưng sáng lên khi thấy tôi. Ngọc nhảy lên xe, ôm tôi từ phía sau, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy yêu thương:

“Anh Dũng… cả đêm em nhớ anh lắm, thèm anh kinh khủng…”

Lời nói ấy làm tim tôi rung lên – tôi yêu Ngọc, yêu cái cách cô ấy vô tư, trong trẻo, và luôn dành cho tôi tình yêu chân thành nhất. Tôi mỉm cười, nắm tay cô ấy:

“Anh cũng nhớ em, về nhà với anh nhé…”

Nhưng trong lòng tôi, hình ảnh chị Hoa vẫn ám ảnh – nụ hôn say đắm của chị, cơ thể ấm áp của chị, và lời thì thào “Hoa yêu Dũng” vẫn vang vọng, làm tôi vừa hạnh phúc vừa day dứt.

Về đến nhà, Ngọc kéo tôi vào phòng, đôi mắt long lanh nhìn tôi, giọng nghẹn ngào:

“Anh… em thèm anh cả đêm, anh yêu em đi…”

Tôi nhìn Ngọc, và mọi cảm giác tội lỗi tạm thời tan biến – cô ấy quá đẹp, quá cuốn hút, làm tôi không thể kháng cự. Tôi kéo Ngọc vào lòng, hôn cô ấy điên cuồng, đôi môi mềm mại của cô ấy đáp lại tôi với tất cả đam mê. Tôi cởi áo cô ấy, để lộ cơ thể hoàn mỹ của Ngọc – một vẻ đẹp trẻ trung, rực rỡ, khác biệt nhưng không kém phần quyến rũ so với sự mặn mà của chị Hoa. Làn da của Ngọc trắng ngần như tuyết mới rơi, mịn màng không một vết tì, sáng lên trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm như phủ một lớp ngọc trai óng ánh, mềm mại đến mức tôi chỉ muốn chạm vào mãi không thôi. Bộ ngực của cô ấy căng tròn, nhỏ hơn của chị Hoa nhưng săn chắc và tràn đầy sức sống, như hai quả táo chín mọng vừa đủ nắm trong tay, nhô cao kiêu hãnh trên lồng ngực thon thả. Hai núm vú hồng nhạt, nhỏ xinh như hai nụ hoa đào mới hé nở giữa cánh đồng tuyết, căng mọng và nhạy cảm, rung nhẹ mỗi khi cô ấy thở gấp, như mời gọi tôi chạm vào. Đôi chân dài thon thả của Ngọc là một tuyệt tác – không chỉ thẳng tắp mà còn cong cong ở những đường nét hoàn hảo, dài miên man như một vũ điệu kéo dài từ hông xuống bàn chân nhỏ nhắn, trắng mịn đến mức phản chiếu ánh sáng, từng cơ nhỏ căng lên nhè nhẹ khi cô ấy cử động, làm tôi phát điên vì sự thanh thoát và quyến rũ ấy. Cái mông tròn trịa, căng mọng của Ngọc vỗ nhẹ vào tay tôi khi tôi bóp, mềm mại nhưng đàn hồi như cao su non, mỗi lần chạm vào là một lần tôi cảm nhận rõ sự săn chắc và sức sống của tuổi trẻ, như một quả đào vừa chín tới, ngọt ngào và mời gọi. Eo cô ấy nhỏ nhắn, cong cong như một chữ S mềm mại, tôn lên đường nét hoàn hảo từ ngực xuống hông, làm tôi không thể rời mắt khỏi cơ thể ấy. Tôi thì thào:

“Ngọc… em đẹp quá, đẹp như một thiên thần, anh yêu em…”

Ngọc mỉm cười, đôi mắt sáng lên, long lanh như hai viên ngọc bích:

“Anh Dũng… em cũng yêu anh, yêu lắm…”

Tôi đẩy Ngọc nằm xuống giường, cơ thể cô ấy mềm mại dưới tay tôi, làn da mát lạnh nhưng nhanh chóng nóng lên khi tôi hôn lên cổ cô ấy – một cái cổ thon dài, trắng mịn, thơm thoảng mùi sữa tắm cô ấy dùng đêm qua. Tôi hôn xuống ngực, ngậm lấy núm vú nhỏ xinh của cô ấy, mút nhẹ, lưỡi xoay tròn quanh nó, cảm nhận nó cứng lên dưới môi tôi, ngọt ngào và ấm áp như một viên kẹo mềm. Ngọc rên rỉ, giọng nhỏ nhưng đầy kích thích:

“Anh… sướng quá, anh làm em điên mất…”

Tiếng rên của cô ấy trong trẻo, cao vút, như một bản nhạc làm tôi mê mẩn. Tôi trượt xuống dưới, hôn lên bụng phẳng lì của cô ấy – một cái bụng mịn màng, không chút mỡ thừa, rung nhẹ mỗi khi cô ấy thở gấp, như một cánh đồng tuyết phẳng lặng dưới ánh sáng mờ sáng. Tôi kéo quần lót cô ấy ra, để lộ nơi mềm mại giữa hai chân – hồng hào, ẩm ướt, lấp ló dưới đám lông mượt mà mỏng manh như tơ, nhỏ nhắn nhưng căng mọng, như một đóa hoa đào vừa hé nở giữa mùa xuân. Tôi cúi xuống, ngậm lấy nó, lưỡi tôi khám phá từng ngóc ngách, cảm nhận vị ngọt nhẹ của cô ấy thấm vào đầu lưỡi, thơm thoảng như hương trái cây tươi. Ngọc quằn quại, tay bấu chặt vai tôi, móng tay cắm vào da tôi tạo thành những vết đỏ mờ, rên rỉ:

“Anh Dũng… em sướng, anh đừng dừng…”

Trong lòng tôi, tôi yêu cô ấy đến phát điên – yêu cái cách cơ thể trẻ trung của cô ấy run lên dưới tay tôi, yêu sự trong trẻo và đam mê của cô ấy, yêu cả cái cách cô ấy gọi tên tôi trong cơn mê đắm, như một lời khẳng định rằng tôi là tất cả của cô ấy.

Tôi ngồi dậy, kéo Ngọc ngồi lên đùi tôi, con cu 19 cm của tôi căng cứng áp vào bụng phẳng lì của cô ấy, chạm vào làn da mịn màng ấm nóng làm tôi rùng mình vì kích thích. Ngọc nhìn tôi, ánh mắt long lanh như hai viên ngọc bích sáng trong, đôi mi dài cong vút rung nhẹ vì mệt mỏi sau ca trực nhưng vẫn rực cháy đam mê. Cô ấy cầm lấy con cu tôi, tay nhỏ nhắn, mềm mại vuốt ve nhẹ nhàng từ gốc lên ngọn, ngón tay lướt qua từng đường gân với sự dịu dàng và tò mò, làm tôi sướng đến run người.

Rồi cô ấy canh đúng chỗ và từ từ ngồi xuống, con cu tôi chui tuột vào trong lồn cô ấy – ẩm ướt, ấm nóng, ôm chặt lấy tôi như một cái kén mềm mại nhưng chặt chẽ, khác với sự ấm áp đầy đặn của chị Hoa mà là một sự tươi trẻ, trơn tru đầy sức sống. Tôi rùng mình vì sướng, cảm nhận từng thớ thịt trong cô ấy co bóp quanh tôi, như muốn hút tôi vào sâu hơn, làm tôi muốn nổ tung trong khoái lạc. Ngọc bắt đầu nhún, hai tay ôm lấy cổ tôi, mái tóc dài mượt mà xõa xuống vai rung nhẹ theo từng cử động, vài sợi dính vào má cô ấy vì mồ hôi, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi môi hồng căng mọng và đôi má ửng đỏ. Bộ ngực căng tròn, săn chắc của cô ấy rung lắc trước mắt tôi, hai núm vú hồng nhạt đung đưa như hai viên ngọc nhỏ lấp lánh, nhô cao kiêu hãnh trên làn da trắng ngần, làm tôi không thể rời mắt. Tôi bóp vú cô ấy, mềm mại nhưng đàn hồi như cao su non, ngón tay vê vê núm vú, cảm nhận chúng đỏ lên, cứng hơn dưới mỗi cái chạm, như hai nụ hoa rung rinh trong gió xuân. Ngọc rên rỉ, giọng lạc đi trong khoái lạc:

“Anh… em sướng quá, anh làm em hạnh phúc…”

Tôi hôn cô ấy, môi tôi tìm môi cô ấy, cảm nhận vị ngọt từ đôi môi căng mọng, thì thào:

“Ngọc… anh yêu em, em đẹp quá, em là của anh…”

Trong lòng tôi, tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim – yêu vẻ đẹp trẻ trung rực rỡ như ánh nắng sớm của cô ấy, yêu sự đam mê trong từng cử động, yêu cái cách cơ thể hoàn mỹ của cô ấy hòa quyện với tôi.

Ngọc nhún nhanh hơn, cơ thể cô ấy rung lên dữ dội, mồ hôi lăn dài từ cái cổ thon dài xuống ngực, chảy qua khe ngực nhỏ nhắn rồi nhỏ xuống bụng tôi, nóng hổi như những giọt nước từ một cơn mưa ấm. Đôi chân dài thon thả của cô ấy cong lại, cơ đùi căng lên nhè nhẹ, trắng mịn lấp lánh trong ánh sáng mờ sáng như phủ một lớp ánh bạc, mỗi lần nhún là một lần chúng rung lên nhè nhẹ, làm tôi phát điên vì sự thanh thoát và quyến rũ ấy.

Cái mông tròn trịa, căng mọng của cô ấy vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” mỗi lần cô ấy ngồi xuống, âm thanh ấy hòa cùng tiếng rên trong trẻo của cô ấy làm tôi mất kiểm soát – nó ngọt ngào, tươi trẻ, như một bản giao hưởng của tuổi thanh xuân. Tôi bóp mạnh vú cô ấy, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại dưới tay, ngón tay xoa nắn quanh núm vú, cảm nhận từng mạch máu nhỏ dưới làn da mỏng manh rung lên theo nhịp thở gấp của cô ấy. Tôi đẩy hông lên để hòa nhịp với cô ấy, con cu tôi trượt sâu hơn vào trong lồn cô ấy, cảm nhận sự ướt át và chặt chẽ của cô ấy ôm lấy tôi, từng nhịp co bóp như muốn giữ tôi mãi mãi trong đó. Ngọc rũ rượi, mái tóc dài rối bời xõa xuống ngực tôi, ánh mắt dại đi, rên rỉ trong cổ họng:

“Anh Dũng… em yêu anh… anh làm em sướng quá…”

Giọng cô ấy cao vút, ngọt ngào, như một lời cầu xin tôi đừng dừng lại, như một lời khẳng định rằng tôi là người duy nhất trong trái tim cô ấy.

Tôi nhìn Ngọc, ngắm cơ thể hoàn mỹ của cô ấy trong cơn mê đắm – làn da trắng ngần lấp lánh mồ hôi như một bức tượng ngọc được tạc nên từ ánh sáng, bộ ngực căng tròn rung lắc dữ dội như hai quả táo chín mọng nhảy múa trước mắt tôi, đôi chân dài cong cong như một đường nét nghệ thuật, cái mông tròn trịa vỗ vào đùi tôi như một nhịp điệu yêu thương. Vẻ đẹp của cô ấy là sự hòa quyện giữa sự trong trẻo của tuổi trẻ và sự quyến rũ của một người phụ nữ đang yêu – một vẻ đẹp làm tôi say đắm, làm tôi quên đi mọi thứ, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Nhưng trong một góc nhỏ tâm trí tôi, hình ảnh chị Hoa hiện lên – cơ thể mặn mà của chị, ánh mắt đê mê của chị khi tôi yêu chị, giọng chị thì thào:

“Dũng là của Hoa…”

Tim tôi thắt lại, như bị ai bóp nghẹt, nhưng tôi đẩy nó đi, tập trung vào Ngọc, vào tình yêu và khát khao mãnh liệt giữa chúng tôi. Tôi sướng đến mức không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại tôi và Ngọc – làn da trắng mịn của cô ấy, bộ ngực săn chắc rung rinh, đôi chân thon dài quấn lấy tôi, và cái mông căng mọng vỗ vào tôi như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

Khi tôi xuất tinh, Ngọc cũng đạt đỉnh, cơ thể cô ấy giật lên từng đợt, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần như phủ một lớp ánh bạc óng ánh, bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp, hai núm vú hồng nhạt đỏ lên như hai nụ hoa rực rỡ giữa cánh đồng tuyết. Đôi chân thon dài của cô ấy co quắp lại trong khoái lạc, gót chân nhỏ nhắn cọ vào giường tạo thành những vệt mờ, cái mông tròn trịa ngừng rung nhưng vẫn căng mọng, ấm nóng dưới tay tôi. Ngọc ngã vào lòng tôi, mái tóc dài rối bời dính vào má cô ấy, hơi thở gấp gáp phả vào ngực tôi, thì thào:

“Anh Dũng… em yêu anh mãi…”

Tôi ôm chặt cô ấy, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trẻ trung của cô ấy lan qua da tôi, và đáp lại:

“Anh cũng yêu em, Ngọc…”

Nhưng trong lòng tôi, tôi biết mình đang sống trong hai thế giới – một thế giới với Ngọc, trong trẻo, rực rỡ như ánh nắng sớm, và một thế giới với Hoa, sâu đậm, cấm kỵ như cơn mưa đêm đen. Tôi hạnh phúc vì có Ngọc trong tay, vì cơ thể hoàn mỹ của cô ấy vừa làm tôi điên cuồng, nhưng tôi cũng đau đớn, vì tôi không thể xóa đi tình yêu dành cho Hoa – người phụ nữ đã dâng hiến tất cả cho tôi chỉ vài giờ trước. Tôi nằm đó, ôm Ngọc, nghe tiếng thở đều đặn của cô ấy, và tự hỏi:

“Mình sẽ giữ cả hai thế giới này đến bao giờ?”


Còn tiếp…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng